"Nếu ngươi đã bao che khuyết điểm không nói đạo lý thì có tư cách gì đến đánh giá hành vi của ta?" Trường Thanh vương cười lạnh: "Muốn chế nhạo ta cứ nói thẳng, sao cứ phải tìm lý do đường hoàng."
"Tay nam nhân của ta nhiễm máu tươi là vì bách tính thiên hạ, mà ngươi..." Trên mặt Ban Họa lộ ra chút khinh thường: "Ngươi lại vì quyền thế, đùa bỡn tính mạng người khác mà thôi. Luận tay thì ai cũng không sạch sẽ, nhưng luận lí do vì sao tay bẩn, ngươi không sánh bằng phu quân của ta."
Mỗi một câu của Ban Họa đều là nam nhân của ta, nàng dùng ánh mắt biểu đạt khinh thường với Trường Thanh vương.
"Im miệng, ngươi biết gì chứ?" Trường Thanh vương bổ nhào vào trước khung cửa: "Năm đó nếu không phải Vân Khánh Đế, ta..."
"Lưu đại nhân, ngươi phái người trông giữ hắn ta cho tốt, không thể để cho bất luận kẻ nào tiếp cận." Ban Họa quay đầu nói với Lưu Bán Sơn: "Đợi đại điển đăng cơ của bệ hạ hoàn thành, sẽ xử trí hắn ta thật tốt."
"Vâng." Lưu Bán Sơn ngẩng đầu nhìn thần sắc vặn vẹo của Trường Thanh vương, khóe miệng không nhịn được lộ ra chút ý cười.
Trường Thanh vương còn đầy oán hận và lời thổ lộ còn chưa kịp nói ra miệng, chỉ thấy Ban Họa không hứng thú chút nào xoay người rời đi, lửa giận cả người hắn ta như bị giội dầu, ầm một tiếng liền nổ tung. Ngươi nói gì ta cũng chẳng muốn nghe, ngươi có ấm ức thì cũng chẳng liên quan gì đến tâm trạng của ta, so với việc có người chỉ mũi hắn ta lớn tiếng chửi rủa càng khiến hắn ta khó chịu hơn.
Hắn ta hung hăng đạp hai cước vào rào chắn, lớn tiếng chửi mắng.
Gì mà vương tôn quý tộc, gì mà người buôn bán nhỏ, trong lúc mất lý trí, mỗi người đều như thế, không có gì để nói.
Mắt Lưu Bán Sơn nhìn Trường Thanh vương tức giận muốn phát điên, hắn sắp xếp trọng binh đến đây, sau đó học dáng vẻ Ban Họa không nhiều lời thêm với hắn ta, quay người liền ra khỏi Thiên Lao.
Dạng người như Trường Thanh vương không thể chịu được nhất là người khác không xem hắn ta là chuyện quan trọng, khi người khác không thèm để ý hắn ta thì hắn ta sẽ cảm thấy mình như bị khiêu khích, cả người giống như một mẩu mô bị đâm vào đau đớn, không kịp chờ đợi nhảy dựng lên.
Đi ra Thiên Lao, Ban Họa trực tiếp chạy về Đại Nguyệt cung, đúng lúc gặp được mấy triều thần vừa bàn chuyện xong với Dung Hà đi ra, nàng nhẹ gật đầu với mấy người kia rồi bước vào trong ngay. Mấy triều thần thấy nàng vào Đại Nguyệt cung như vào chỗ không người, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, cúi đầu lui ra ngoài.
"Chàng đoán không sai, hôm nay quả nhiên Trường Thanh vương muốn lén ra khỏi thành. " Ban Họa đi đến bên người Dung Hà ngồi xuống: "Còn đóng vai thành người dung mạo bị hủy, giống chàng đoán như đúc."
Buổi sáng trước khi ra cửa, Dung Hà có nói với nàng, Trường Thanh vương vô cùng có khả năng xen lẫn trong dân chúng chạy khỏi thành, vì không để quân tuần tra nhận ra, hắn ta sẽ cải trang một phen, giả làm mặt rỗ hoặc người bị hủy dung. Ban Họa còn cảm thấy đây chỉ là suy đoán của Dung Hà, không nghĩ tới sự thật thật sự như Dung Hà đoán trước.
"Hắn ta luôn rất hài lòng với dung mạo của mình, cho nên lúc trốn đi, việc đầu tiên hắn ta muốn làm là tân trang gương mặt kia. " Dung Hà để bút xuống, cười nói với Ban Họa: " Người tự phụ cực độ, luôn luôn cảm thấy người khác cũng quan tâm khuôn mặt kia giống mình."
Ban Họa: ...
"Đừng nói loại người này làm mất hứng." Dung Hà dắt tay nàng: "Đến dùng cơm."
Hai người được cung nữ hầu hạ rửa tay sạch sẽ, bỗng nhiên Ban Họa hỏi một câu: "Đại điển đăng cơ vào ngày kia chàng có hồi hộp không?"
"Nàng ở bên dưới nhìn ta, ta sẽ không quá hồi hộp."
Ban Họa nhịn không được cười nói: "Ta đâu lợi hại như vậy?"
"Với ta mà nói, Họa Họa lợi hại nhất."
"Được, nhớ kỹ phải luôn duy trì."
Dùng cơm xong thì có thái giám báo lại Thái Tử muốn cầu kiến Dung Hà.
Ban Họa đứng lên nói: "Hai người cứ nói chuyện, ta đi ra sau tấm bình phong nghỉ ngơi một hồi." Có nàng ở đây, tính cách Thái Tử, tất nhiên sẽ không lộ ra, nàng vẫn nên tránh đi cho thỏa đáng.
Thái Tử bước vào Thiên Điện Đại Nguyệt cung, trong điện ngoại trừ mấy thái giám phục vụ thì cũng chỉ có một mình Dung Hà, hắn muốn tiến lên thi lễ lại bị Dung Hà tự tay ngăn cản.
"Điện hạ không cần đa lễ như vậy."
Thái Tử nhàn nhạt lắc đầu: "Lễ không thể bỏ."
Dưới sự kiên trì của hắn thì hắn vẫn thi lễ cho Dung Hà, Dung Hà trả lại nửa lễ, bầu không khí giữa hai người ngược lại không giương cung bạt kiếm như giữa Thái Tử tiền triều và đương kim Hoàng Đế.
"Hôm nay ta đến là có một vật muốn hiến cho bệ hạ. " Thái Tử nâng hộp gỗ trong tay đến Dung Hà trước mặt: "Bây giờ ta cũng không có đồ vật gì quý giá, chỉ có thể tặng thứ này, chúc mừng đại điển đăng cơ của bệ hạ."
Dung Hà tự tay nhận hộp này mở ra xem xét, đúng là ngọc tỉ truyền quốc. Dưới ngọc tỉ để một đạo thánh chỉ, thánh chỉ là Thái Tử tự tay viết, hơn phân nửa đang tán thưởng phẩm tính và năng lực của Dung Hà, còn gần một nửa là viết Thái Tử cam tâm tình nguyện từ bỏ hoàng vị để Dung Hà thống lĩnh thiên hạ.
"Đa tạ đại nghĩa của điện hạ."
Thái Tử cười lắc đầu, nói mấy câu với Dung Hà rồi đứng dậy cáo từ.
Không phải hắn không có chút mơ tưởng nào với hoàng vị, chỉ là hiện thực chính là hiện thực, không phải hắn muốn liền có thể trở thành sự thật. Bây giờ hắn còn tạm thời ở trong Đông Cung, nhưng lấy thân phận của hắn bây giờ ở chỗ này có chút lúng ta lúng túng.
Có thái giám tiến lên dìu hắn lại bị hắn phất tay từ chối, đi vào đại môn Đông cung, hắn gặp được Thái Tử Phi thần sắc lạnh nhạt thì dưới chân hơi ngừng lại nhìn nhau không nói gì.
Hai người hiện tại đã đến cấp độ không lời nào để nói, Thái Tử biết Thái Tử Phi bất mãn hắn chắp tay nhường hoàng vị cho người khác, thế nhưng hắn lại không thể không cân nhắc vì cả tòa Đông cung và mẫu hậu.
Thái Tử Phi phúc thân cho Thái Tử, vừa muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Thái Tử dự định xoay người đi đến Thiên Điện.
Nàng ta nhịn không được mở miệng nói: "Thái Tử muốn đi đâu?"
"Ta đi thư phòng đọc sách."
"Hiện tại Thái Tử không muốn nói chuyện cùng ta sao?" Thạch thị không cam lòng nhìn hắn: "Gả cho ngươi nhiều năm, coi như ta không có có công lao cũng cũng có khổ lao, vì sao Thái Tử đối đãi bạc tình bạc nghĩa với ta như thế?"
"Thạch thị. " Thái Tử mệt mỏi vuốt trán, sau khi bị Phong Ninh Đế giam lỏng, hắn càng ngày càng gầy gò, hiện tại ăn mặc cẩm bào cũng trống rỗng. Hắn thở dài: "Ngươi đừng gọi ta là Thái Tử, ta đã không còn là Thái Tử rồi."
Thái Tử Phi nhịn không được nói: "Ta không rõ, tại sao ngươi phải từ chối lời yêu cầu của Dung Hà mời ngươi đăng cơ?"
"Thạch thị, ta không thể đăng cơ, cũng không thể trèo lên được, ngươi có hiểu hay không?" Thần sắc Thái Tử có chút phiền chán: "Bây giờ ngươi cũng không phải Thái Tử phi, ngươi có hiểu hay không?"
"Ngươi nói là nếu ngươi đăng cơ sẽ sống không nổi?" Thạch thị thấp giọng nói: " Coi như chỉ có thể làm Hoàng hậu một ngày hay nửa ngày thì thế nào, chí ít trong lịch sử ghi chép về ta là một Hoàng hậu, mà không phải chỉ là một Thái Tử Phi!"
"Ngươi bị ma quỷ ám ảnh, không thể nói lý!" Sắc mặt Thái Tử trắng bệch: "Ngươi muốn làm Hoàng hậu thì đi tìm nam nhân có thể để ngươi làm Hoàng hậu, ta không thể cho ngươi thứ ngươi muốn được!"
Thái Tử chưa bao giờ nói lời khó nghe với Thạch thị, lời này hôm nay hẳn là ngôn từ sắc bén nhất.
Nhìn Thái Tử phẩy tay áo bỏ đi, Thạch thị kinh ngạc đứng tại chỗ, Thái Tử đã bất mãn với nàng ta như vậy sao?
"Thái Tử Phi, người không sao chứ..."
“Chát!" Thạch thị trở tay tát lên mặt cung nữ một cái: "Nói hươu nói vượn gì đó, không nghe Thái Tử nói sao, ta đã không còn là Thái Tử phi."
Cung nữ bị đánh rưng rưng nước mắt quỳ trên mặt đất thỉnh tội, không dám phàn nàn chút nào.
Toà Đông cung này, hiện tại như một phần mộ, người ở bên trong không còn sức sống, người bên ngoài cũng chẳng muốn đến.
Ngày Dung Hà đăng cơ trời trong gió mát, trên bầu trời màu lam điểm xuyết mấy đám mây trắng, làm cho người nào cũng cảm thấy vui mừng hớn hở.
Quy củ của đại điển đăng cơ hết sức phức tạp, đông quỳ tây bái, không chỉ đám đại thần bị giày vò mà ngay cả Hoàng Đế cũng không dễ dàng.
"Truyền ngọc tỉ."
Quan viên Lễ bộ truyền báo một tiếng, chỉ thấy ngoài điện có một nữ tử mặc cung trang váy đỏ thêu Mẫu Đơn bằng vàng đang giơ cao hộp gỗ tơ vàng, từng bước một đi đến trên điện.
Nữ nhân, nâng ngọc tỉ truyền quốc lại là một nữ nhân?
Có một số triều thần kinh hãi không thôi, cũng có người sắc mặt bình tĩnh không phản ứng chút nào, nhưng mặc kệ trong lòng những triều thần này nghĩ thế nào, nữ nhân này mặc cung trang, đầu đội kim quan, dẫn theo ba mươi hai tên thị vệ cường tráng quỳ xuống trong điện.
Ban Họa giơ cao hộp gỗ bằng vàng cao giọng nói: "Cung chúc Ngô Hoàng thiên thu vạn đại, bách tính an cư lạc nghiệp, thiên hạ ca múa mừng cảnh thái bình."
Nàng đứng lên, ba mươi hai tên thị vệ vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, không nhúc nhích tí nào.
Bậc thang trên điện dùng vàng ròng chế thành, chân phải Ban Họa bước lên bậc, từng bậc từng bậc đi đến chỗ Dung Hà.
Bậc thang phân năm khúc, mỗi khúc có chín nấc, nàng giơ cao hộp gỗ, mỗi một bước đều vững vô cùng, cho đến khi giẫm lên nấc cuối cùng.
"Bệ hạ." Nàng muốn quỳ xuống dâng ngọc tỉ cho Dung Hà, nhưng Dung Hà đỡ lấy hai cánh tay nàng, cầm ngọc tỉ từ trong tay nàng ra.
Tay trái Dung Hà cầm ngọc tỉ, tay phải dắt tay Ban Họa, quay đầu mỉm cười với Ban Họa.
Triều thần cùng nhau quỳ lạy, hô vạn tuế bạn lần.
Mở đầu triều đại mới, Hoàng Đế khai quốc Dung Hà đăng cơ năm ấy hai mươi sáu tuổi, định niên hiệu là Thành An, cho nên năm này gọi là năm đầu Thành An.
Dung Hà chính thức đăng cơ, ra đạo thánh chỉ thứ nhất phong Thái Tử làm Hòa Thân Vương, cũng ban thưởng phủ thân vương.
Thế nhân nghe ngóng, nhao nhao tán thưởng Dung Hà nhân hậu, đối với Thái Tử tiền triều lễ ngộ như thế.
Cũng có quan viên đứng ra nói tân đế đăng cơ nên đại xá thiên hạ, vạn dân cùng chúc, nhưng bị Dung Hà đương triều từ chối.
"Phạm nhân bị giam giữ trong lao vốn đều có sai lầm, miễn xá tội của bọn họ cũng không phải vạn dân cùng chúc, mà là không công bằng với bách tính bình thường. " Dung Hà ngồi trên long ỷ, biểu lộ bình tĩnh nói: " Nếu muốn vạn dân cùng vui, không bằng miễn đi thuế má nặng nề tại địa phương một năm, đây mới thật sự là vạn dân cùng vui."
"Bệ hạ anh minh." Chu Bỉnh An đứng dậy nói: "Hành động lần này rất tốt."
"Bệ hạ anh minh."
Sau đó Dung Hà lại phong thưởng tướng sĩ có công, văn thần vốn bị Tưởng Lạc chán ghét mà vứt bỏ, cũng được y triệu hồi lần nữa. Toàn bộ triều đình bách phế đãi hưng*, nhưng không thấy mảy may lộn xộn.
*còn có rất nhiều việc phải làm.
Nhất là khi Dung Hà không đồng ý đại xá thiên hạ, lại đồng ý miễn đi thuế má nặng tại địa phương, sau khi ý chỉ ban phát ra, dân chúng đều vỗ tay tán thưởng, thuận tiện mắng Hoàng Đế trước một trận hoang đường hoa mắt ù tai.
Rất nhiều văn thần phục hồi nguyên chức, Bùi Đông Thăng cũng là một trong số đó, sau khi ông cầm lấy ý chỉ trong cung phát ra, lập tức vui đến phát khóc, không đến hai ngày bệnh đã tốt hơn.
Bùi cô nương chợt nhớ tới quý nhân mười ngày trước từng gặp, nàng nói phụ thân làm Tế tửu Quốc Tử Giám thích hợp nhất, nhưng mà lúc này mới qua không bao lâu, phụ thân đã thật phục chức, rốt cục quý nhân kia là ai?
Có thể gọi Trường Thanh vương là biểu thúc, có mấy ai?
Có người vì Dung Hà dốc sức, cũng có một số ngồi trong nhà ra vẻ khoan dung, bày ra tư thái một bộ trung tâm với tiền triều, bọn họ biểu hiện chính trực không thiên vị. Thậm chí còn có người đặc biệt làm thơ, để diễn tả mình khinh thường danh lợi cùng đám người ô hợp và nâng cao tinh thần cao khiết của bản thân.
Nhưng bọn họ không duy trì khoan dung được bao lâu, đã bị người Ban gia "trong lúc vô tình" vả vào mặt rồi.