Editor: Đào Sindy
"Bệ hạ. " Thái giám cận thân của Tưởng Lạc nặng nề quỳ gối trước mặt hắn ta, nét mặt hắn ta xám xịt, ánh mắt thống khổ, giống như trung bộc bất cứ lúc nào cũng có thể cùng chủ xông pha khói lửa, coi như người trong thiên hạ đều chối bỏ Tưởng Lạc, hắn ta vẫn sẽ không rời đi.
Tưởng Lạc ngồi dưới đất, không di chuyển trong cung, những triều thần kia cả ngày ở trước mặt hắn ta lộ ra vẻ trung thành, hiện tại chưa từng xuất hiện. Nơi này từng để vô số người quỳ lạy hành lễ, bây giờ trừ hắn ta ra cũng chỉ còn lại tên thái giám này.
Hắn ta nhớ tiểu thái giám này tên là Tiểu Khấu Tử, bởi vì tên giống hệt con chó trước kia hắn ta nuôi, nên mới chú ý hắn ta thêm một chút, thậm chí để hắn ta tới bên cạnh hầu hạ.
"Ngươi đã ở cạnh ta bao lâu rồi?"
"Bệ hạ, nô tài đã hầu hạ bên cạnh người bốn năm rồi."
Tưởng Lạc ý vị không rõ cười khẽ một tiếng, lúc nào hắn ta lại chú ý một tên thái giám như thế? Cho tới bây giờ, có thể ở bên cạnh hắn ta, vậy mà cũng chỉ có một tên thái giám, vừa buồn cười vừa đáng buồn.
Tiếng bước chân truyền đến, đó là tiếng nữ tử mang giày giẫm trên sàn ngọc thạch, âm thanh từ xa mà đến gần, cuối cùng đứng trước cửa điện.
Tạ Uyển Dụ mặc một bộ cung trang đỏ tươi, đầu cài trâm phi phượng, diễm lệ như xuất giá, nàng ta đứng ở cửa đại điện, ánh mặt trời vàng chói chiếu vào trên người của nàng ta, cái bóng phản chiếu thật dài trong điện, an tĩnh giống như một pho tượng.
"Tạ Uyển Dụ?" Tưởng Lạc từ dưới đất đứng lên: "Ngươi tới nơi này làm gì, nơi này không phải nơi một nữ nhân như ngươi nên tới."
"Bây giờ nơi này, ngoại trừ nữ nhân như ta đồng ý đến nhìn một chút thì còn ai đâu?" Tạ Uyển Dụ xùy cười một tiếng, quay người nhìn về trời chiều: "Ngươi xem mặt trời này, giống vương triều đại nghiệp Tưởng gia các ngươi hay không, mặt trời sắp lặn, màn đêm buông xuống?"
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Tạ Uyển Dụ cười lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Hoàng Đế nhất ngôn cửu đỉnh, thiên hạ này, hậu cung này đều phải nghe theo lệnh ngươi? ! Chớ vọng tưởng, lúc ngươi cầm tù Thái Thượng hoàng và Thái Tử, nên nghĩ đến có hôm nay."
"Từ xưa đến nay bao nhiêu hoàng tử đạp đổ Thái Tử, tự mình làm Hoàng Đế, bọn họ có thể lưu danh vạn cổ, vì sao ta lại không được."
"Bởi vì bọn họ là nhân quân, lòng lo vạn dân, cho nên mặc dù bọn họ bất hiếu không biết hiếu kính, vẫn có bách tính cảm kích bọn họ, ca tụng bọn họ." Tạ Uyển Dụ đưa tay chỉ Tưởng Lạc, trong mắt đầy trào phúng: "Thế nhưng ngươi ngoại trừ bất hiếu không hiếu kính, còn có gì?"
"Nếu ngươi có bản lĩnh, vì sao không đi ra nghe người trong thiên hạ mắng mình thế nào? !"
"Im ngay! Im ngay!"
"Ha ha. " Tạ Uyển Dụ vuốt ve gương mặt son phấn của mình, ánh mắt nhìn Tưởng Lạc đầy thù hận: "Tưởng Lạc, người giống như ngươi, nên sống tiếp để nhận người khác căm thù, sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Oành!" Đại môn Hoàng Cung Đại nghiệp bị quân Dung gia phá tan, các binh sĩ từ bốn phương tám hướng tràn vào. Tạ Uyển Dụ đứng trên đài cao, híp nửa mắt thấy quân Dung gia từ xa đi đến, cuối cùng bao vây cung điện tôn quý nhất, xa hoa nhất.
Nàng vịn cột cẩm thạch chạm khắc, cung trang đỏ tươi dưới ánh tà dương giống như lửa đang nở rộ.
"Ban Họa..." Tạ Uyển Dụ nhìn nữ nhân sóng vai tiến lên cùng Dung Hà, nàng ta thân mang hoa phục trang sức, đối phương mặc ngân giáp, trên ngân giáp còn lưu lại vết máu. Nàng ta đứng trên điện cao cao, đối phương cưỡi ngựa dưới điện, thế nhưng nàng ta không có cảm giác vượt qua đối phương, thậm chí một thân khí thế kia của đối phương, nàng tựa như nùng trang diễm mạt* tôm tép nhãi nhép.
*mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ.
"Tạ tiểu thư." Ban Họa chắp tay làm một lễ ngang hàng: "Nhiều ngày không gặp, ngươi có ổn không?"
Tạ Uyển Dụ khẽ cười một tiếng: "Không thể gọi là ổn hay không, cuối cùng các ngươi đã tới."
Ban Họa nhìn Tạ Uyển Dụ thế này, trên nét mặt mang theo thương hại, rốt cuộc nói không ra lời.
"Cút ngay. " Tưởng Lạc từ trong điện chạy đến, hắn ta đẩy Tạ Uyển Dụ ra, nhìn phía dưới lít nha lít nhít phản quân, nổi giận mắng: "Dung Hà, ngươi là cường đạo, mang theo phản quân đánh tới Hoàng Cung, liệt tổ liệt tông Tưởng gia, còn có trời xanh đang nhìn các ngươi đấy."
Dung Hà tùy ý để Tưởng Lạc kêu gào, không nói gì.
Nhưng Dung Hà im lặng lại chọc giận Tưởng Lạc, hắn ta ghé vào rào chắn, mắng càng ngày càng hăng, cũng càng ngày càng khó nghe, toàn bộ hậu cung, đều quanh quẩn tiếng mắng của hắn ta.
Tùng tùng tùng.
Từng tiếng khua chiêng gõ trống khẩn cấp vang lên.
"Thái Thượng hoàng bệnh tình nguy kịch!"
"Hoàng Thượng phái người độc chết Thái Thượng hoàng, nhanh truyền Thái y!"
Ban Họa nghe được ba chữ Thái Thượng hoàng, thần sắc đã có biến hóa vi diệu. Dung Hà chú ý tới nét mặt của nàng, quay đầu nói với thủ hạ: "Người tới, bắt bạo quân lại, ta đi gặp mặt Thái Thượng hoàng."
"Vâng!"
Người quân Dung gia xông lên điện, không tốn sức chút nào đã chế trụ Tưởng Lạc.
"Thành thật một chút. " Tưởng Lạc còn muốn giãy dụa lại bị một đại hán hung hăng vỗ một cái, kim quan trên đầu hắn bị vuốt ve, thuận theo thềm ngọc ì ạch rớt xuống, lăn thật xa mới ngừng lại được.
Dưới ánh tà dương, đỉnh kim quan mơ hồ trông thấy chút xíu kim quan, còn lại thì chẳng nhìn thấy gì.
Tưởng Lạc chuyển vào Đại Nguyệt cung, Vân Khánh Đế bị dời đến Ninh Thọ cung, ngược lại Thái hậu vẫn ở trong cung trước kia không bị di chuyển.
Ban Họa cưỡi ngựa đi đến ngoài cửa Ninh Thọ cung, xoay người xuống ngựa, lúc này nàng mới phát hiện tên Ninh Thọ cung bị đổi thành Thọ Khang cung, nhưng nàng không có tâm tư quản chuyện nhỏ nhặt này mà trực tiếp vọt vào.
Vừa vào cửa, Ban Họa phát hiện tòa cung điện này cực kỳ quạnh quẽ, trong vườn hoa ngoài điện không có ai quản lý, cỏ xanh hoa vàng mọc chen lấn nhau, nhìn loạn cực kỳ.
Nàng nhìn thoáng qua xung quanh, nhìn thấy có mấy cung nữ thái giám quỳ trong góc, liền hỏi: "Bệ hạ ở đâu?"
Một thái giám mặc áo lam dùng tay run rẩy chỉ chỉ nơi hẻo lánh bên phải, Ban Họa đi đến chỗ hắn chỉ, mới vừa vào cửa đã bị mùi hôi chua nấm mốc bên trong hun đến đầu có chút choáng váng.
Trong phòng có hai cung nữ và thái giám quỳ gối trước giường khóc, Ban Họa vào các nàng cũng không phát hiện, ngược lại Vân Khánh Đế nằm trên giường phát hiện nàng.
Ban Họa đi đến bên giường Vân Khánh Đế, nhìn ông cụ già yếu gầy gò trên giường, lại có chút hoảng hốt, Vân Khánh Đế đã từng cao cao tại thượng, vậy mà biến thành bộ dáng như vậy? d~đ?l}q)đ
Bờ môi Vân Khánh Đế xanh đen, hốc mắt biến thành màu đen, tai và mũi có máu chảy ra, rõ ràng là trạng thái trúng độc quá nặng.
"Bệ hạ." Ban Họa thi lễ với Vân Khánh Đế.
Vân Khánh Đế từ trong chăn duỗi ra một cái tay run rẩy, cái tay này nhăn nheo đen đúm, giống như củi khô mất đi sức sống, sau khi để người ra nhìn thấy, rất dễ nghĩ đến chuyện ma mà hồi bé được nghe.
Dưới đáy lòng Ban Họa than nhẹ một tiếng, cầm tay của ông.
Cái tay thô ráp cực kỳ, mặc cho ai cũng không nghĩ ra, đây vốn là một người sống an nhàn sung sướng.
"Ngươi đã về rồi. " Vân Khánh Đế thở hổn hển nửa ngày, rốt cục nói ra một câu đầy đủ: "Họa nha đầu, đợi ta chết rồi, đừng cho những nữ nhân khác hợp táng cùng ta, ta có Hoàng hậu là đủ."
"Bệ hạ..." Trong cổ họng Ban Họa có chút khó chịu: "Thái y rất nhanh sẽ tới, người không sao đâu."
Vân Khánh Đế lắc đầu, trong miệng phun ra một ngụm máu: "Họa Họa, đây là báo ứng của trẫm."
Khóe môi Ban Họa giật giật, không nói gì.
"Trẫm, trẫm có lỗi với ngươi. " Vân Khánh Đế đột nhiên mở to mắt: "Trẫm thật xin lỗi..."
Ông mở to hai mắt đột nhiên mất đi ánh sáng, trở nên ảm đạm.
Tí tách.
Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Vân Khánh Đế, Ban Họa thả tay ông lại trên giường, lui lại quỳ xuống, sau đó hành đại lễ dập đầu ba lần.
"Quận chúa." Vương Đức đi ra từ sau trướng, xoay người đỡ nàng từ dưới đất lên. Ban Họa lau sạch nước trong khóe mắt, sau khi hít sâu một hơi nói với Vương Đức: "Chuông báo tang."
Vương Đức lui về sau một bước, kính cẩn lễ phép nói: "Đúng."
Ban Họa cúi đầu, thấy Vương Đức thiếu ba ngón tay.
Đông đông đông.
Chuông tang vang lên, Hoàng hậu quỳ gối trước tượng thần hốt hoảng đứng lên: "Chuông tang từ đâu truyền đến?"
"Nương nương, là... Là Khang Ninh, Khang Thọ cung."
Mắt Hoàng hậu tối sầm lại, suýt chút ngã xuống đất ngất đi, bà đỡ lấy tay cung nữ, khàn giọng nói: "Thọ Ninh cung? !"
"Nương nương." Ma ma bên cạnh Hoàng hậu rất có mặt mũi lộn nhào chạy vào: "Bệ hạ... Phái người độc chết Thái Thượng hoàng, Thái Thượng hoàng băng hà rồi."
Hoàng hậu chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh xông thẳng lên đầu, bà há to mồm nửa ngày mới thở ra hơi: "Ninh Vương đâu?"
"Loạn quân đánh vào, bệ hạ bị loạn quân bắt đi."
Nghe mấy câu này, Hoàng hậu cũng không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu.
Thái Tử luôn bị cầm tù ở Đông cung đã sớm bị giày vò đến không thành hình người, hắn mặc áo choàng cũ nát trên người, tóc dùng vải tùy ý cột tại sau lưng, cả người giống như con rối không có linh hồn ngồi ở mép giường, lúc chuông tang vang lên, hắn mới sững sờ nghiêng đầu sang chỗ khác, phân biệt phương hướng âm thanh.
Sau khi Tưởng Lạc đăng cơ thì nhốt toàn bộ Đông cung lại, thái giám cung nữ bị điều đi toàn bộ, mỗi ngày đưa đồ ăn thức uống đến Đông cung ít đến thương cảm, hắn ta không cần mạng Thái tử, cũng không xem Thái Tử là người.
Ngay cả thức uống cũng không quá đầy đủ, không cần nhắc đến việc tắm rửa giặc y phục, trong năm ấy, người Đông cung trải qua sinh hoạt tối tăm không ánh mặt trời, nữ nhi Thái Tử đói đến xanh xao vàng vọt, sau đó vẫn là Hoàng hậu nhận nàng về, bảo vệ mạng của nàng.
Ngồi trong phòng trống rỗng, Thái Tử bỗng nhiên che mặt, nghẹn ngào khóc lên.
Hắn biết, phụ hoàng băng hà rồi, hắn là một nhi tử vô năng hèn yếu, không có năng lực che chở cho ông, cũng không có năng lực bảo vệ thê tử và nữ nhi của mình.
"Họa Họa." Dung Hà đứng ngoài Thọ Khang cung không đi vào, gặp Ban Họa từ bên trong đi ra, tiến lên dắt tay nàng: "Sắc mặt nàng không tốt lắm."
"Ta không sao." Ban Họa lắc đầu, sau đó nhìn Dung Hà: "Vương Đức là người của chàng?"
"Đúng."
"Khó trách..."
Khó trách trong mộng của nàng, Vương Đức sẽ cùng tân đế ở thiên lao gọi Tưởng Lạc là Lệ vương, ngay từ đầu nàng tưởng rằng Tưởng Lạc đắc tội Vương Đức, hiện tại xem ra, Vương Đức đã sớm là người của Dung Hà.
Vương Đức hầu hạ bên cạnh Vân Khánh Đế bao nhiêu năm?
Tám năm? Mười năm hay là lâu hơn?
Nhớ kỹ lúc nàng còn rất nhỏ, Vương Đức đã ở bên cạnh hầu hạ Vân Khánh Đế, rốt cuộc Dung Hà dùng thủ đoạn gì, mới khiến cho một tổng quản đại nội thái giám để y sử dụng?
"Hắn từng chịu ân huệ của gia phụ." Dung Hà miễn cưỡng cười một tiếng: "Sau đó lại nhận ân huệ của ta."
Ban Họa không hỏi ân huệ gì, nàng không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này. Người sống một đời, ân oán tình thù quá nhiều, có một số chuyện còn đặc sắc hơn cả thoại bản, nếu nàng muốn truy cầu một đáp án, vậy cũng quá mệt mỏi.
"Chủ công, người các cung đã bị khống chế lại, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Nhóm phụ tá tìm được Dung Hà, trong mắt những người này đều là hưng phấn, cứ như nhìn thấy Dung Hà đăng cơ trở thành Đế Vương, bọn họ có được công lao phò tá lên ngôi, phong quang hiển hách.
"Các ngươi theo ta đi Đông cung, mời Thái Tử đăng cơ."
Nhóm phụ tá kinh ngạc nhìn Dung Hà, bọn họ thật vất vả đánh tới giang sơn, làm sao có thể chắp tay nhường cho người? Trong lòng bọn họ không cam lòng nhưng cũng không dám chất vấn quyết định của Dung Hà, chỉ có thể không cam lòng đi sau lưng Dung Hà, đi tới cửa Đông cung.
Lúc này bên ngoài Đông cung, không chỉ có quân Dung gia trông coi, còn có Dung Hà cố ý cho người ta mời tới mệnh quan trong triều. Dĩ nhiên không phải triều đình Tưởng Lạc thống trị, mà là quan viên y bổ nhiệm lúc Vân Khánh Đế tại vị.
Những quan viên này nhìn thấy Dung Hà xuất hiện, nhao nhao lui lại thi lễ với y. Ngẫu nhiên có mấy người trợn mắt, Dung Hà cũng mặc kệ bọn họ, trực tiếp mở miệng nói: "Bạo quân đã bị tại hạ khống chế, chư vị đại nhân cùng ta đi vào mời Thái tử điện hạ đăng cơ."
Triều thần cũng mặc kệ Dung Hà có tâm tư gì, dù sao Dung Hà nói thế nào bọn họ liền làm như thế đó, có thể không nói nhảm, tuyệt đối không nói nhiều một chữ.
Đám người đi vào Đông cung, mới phát hiện bên trong cực kỳ không thích hợp, hoa cỏ đâu? Hạ nhân phục vụ đâu?
Bên ngoài phơi thứ đen đen vàng vàng kia là gì, chăn mền à? d%đ+l*[email protected]đ
Lá khô rơi khắp nơi trên đất trong viện, trên song cửa sổ đầy bụi, đây là bao lâu không quét dọn qua? Tới Đông cung trong lòng người có chút mỏi mệt, năm đó Đông cung không nhiễm trần thế, tinh xảo quy củ, nào giống bây giờ...
Cửa chính chủ điện Đông cung mở rộng, Thái Tử và Thái Tử Phi ngồi trong điện, trong phòng lờ mờ, đám người ngoài cửa thậm chí nhìn không rõ nét mặt hai người.
"Vi thần cung nghênh Thái tử điện hạ đăng cơ."
Mộ □□ Lâm, Dung Hà đứng ở dưới bậc thang, tư thái cung kính đến tìm không ra chút sai lầm.
Thần sắc Thái Tử Phi có chút kích động, mặc dù trong điện không có ánh nến, người khác thấy không rõ biểu lộ trên mặt nàng ta, nàng ta vẫn không nhịn được mong đợi nhìn Thái Tử.
Chỉ cần điện hạ đăng cơ, nàng ta chính là Hoàng hậu, là nữ nhân tôn quý nhất thế gian.
Nhưng mà nàng ta kích động cũng tốt, chờ mong cũng được, Thái Tử không có bất kỳ phản ứng gì, hắn mặt không thay đổi nhìn đám người ngoài điện, bỗng nhiên mở miệng nói: "Năng lực ta có hạn, gánh không nổi chức trách lớn của thiên hạ, Thành An hầu mời trở về cho."
"Thái Tử chính là trưởng tử của bệ hạ, thuận theo thiên mệnh là chuyện đương nhiên, sao lại tự coi nhẹ mình. " Dung Hà lần nữa làm một đại lễ: "Vi thần cung nghênh điện hạ đăng cơ."
"Thuận theo thiên mệnh..." Bỗng nhiên Thái Tử cười: "Thiên mệnh đã định Hoàng Triều Tưởng gia của ta đã vong, ta cần gì phải cưỡng cầu."
"Điện hạ!" Thái Tử Phi Thạch thị kinh ngạc nhìn Thái Tử, không thể tin được hắn lại từ chối đăng cơ làm Đế.
Dung Hà híp mắt thấy trong phòng mờ mờ, bỗng nhiên nói: "Vì sao không đốt đèn?"
"Bẩm Hầu Gia, Đông cung chúng ta không có nến, gần tối không cách nào đốt đèn." Một thái giám xanh xao vàng vọt quỳ gối trước mặt Dung Hà, bả vai còn nhịn không được run lẩy bẩy.
"Thậm chí ngay cả ngọn nến cũng không cho các ngươi, Tưởng Lạc có nhân tính hay không?" Ban Họa nhịn không được mắng một tiếng, quay đầu cho người đốt đèn cho Đông cung.
Rất nhanh từng lồng đèn trong Đông cung được thắp sáng lên, trong chính điện càng sáng như ban ngày.
Mọi người thấy bộ dáng Thái Tử và Thái Tử Phi bây giờ, cũng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, sao lại gầy thành thế này? Còn có y phục trên người họ, rốt cục tâm tính Phong Ninh Đế tàn nhẫn bao nhiêu, mới có thể độc hại thân phụ, ngược đãi huynh tẩu?
Cho dù ở đây có rất nhiều đại thần phái trung lập không ủng hộ Thái Tử, cũng không ủng hộ Ninh Vương, nhìn thấy Thái Tử thế này, cũng không nhịn được cảm thấy run sợ.
Thái Tử đứng lên đi ra khỏi phòng, nhưng đi ra khỏi cửa liền ngừng, hắn đã hơn nửa năm không tắm rửa, hắn không muốn để những triều thần này biết thật ra hắn còn chật vật hơn nữa.
"Ta tự nhận không có năng lực quản lý thiên hạ, lúc phụ hoàng còn sống, thường hay tán thưởng tài năng của Thành An hầu. " Ánh mắt Thái tử rơi xuống trên người Dung Hà: "Thành An hầu tâm tính nhân hậu, năng lực trác tuyệt, có tài trị thế. Hôm qua cô mơ tới một Tiên Nhân bước từ trên mây xuống, hắn tự xưng Thanh Loan sử, nói Thành An hầu chính là người đụovư định cứu vãn bách tính thiên hạ. Thần sứ có lệnh, sao cô dám làm trái."
"Cho nên mời Thành An hầu vì thiên hạ bách tính mà đăng cơ đi."
Trước kia Thái Tử không hiểu quyền thế lòng người, hiện tại hắn đã biết rõ, thế nhưng thiên hạ này đã chuẩn bị đổi chủ.
"Mời Thành An hầu đăng cơ!"
Các vị tướng sĩ canh giữ ở Đông cung cùng nhau cao giọng la lên, đồng thời quỳ một gối trước Dung Hà.
"Nếu thần sứ đã chiếu lệnh, như vậy thì mong Thành An hầu đừng làm trái ý trời xanh, thuận theo thiên mệnh đăng cơ đi." Một quan viên tam phẩm đứng dậy.
Ban Họa nhìn sang người này, người này là Thiếu khanh Đại Lý Tự Lưu Bán Sơn.
"Mời Thành An hầu đăng cơ."
Lần này đứng ra là Diêu Bồi Cát và Chu Bỉnh An.
"Mời Thành An hầu đăng cơ."
Người đứng ra càng nhiều, có một số Ban Họa biết, có một số Ban Họa không biết.
"Thiên hạ này họ Tưởng, vi thần sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, nhưng phải..." Dung Hà từ chối liên hồi, hình như không có ý nhòm ngó vào hoàng vị.
Nhưng mà coi như y không bằn lòng làm Hoàng Đế, những người khác cũng sẽ không để y từ chối, không biết là ai nâng một bộ long bào lộng lẫy đến, bọn họ lột khôi giáp trên người Dung Hà, long bào khoác trên người Dung Hà.
"Chúng thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Từng triều thần lần lượt quỳ xuống, trong những người này có người cam tâm tình nguyện, cũng có người không dám phản kháng, càng nhiều hơn chính là cỏ đầu tường, nước chảy bèo trôi, ai có quyền lợi, bọn họ liền thuận theo kẻ đó.
"Thần..." Thái Tử vung lên vạt áo cũ nát, chậm rãi quỳ xuống: "Thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ... Vạn tuế, vạn tuế, vạn... Vạn tuế."
Làm sao hắn đồng ý giao giang sơn Đại Nghiệp vào tay Dung Hà, thế nhưng hôm nay bách tính thiên hạ đã sớm không còn tin tưởng vương triều Tưởng gia, ngay cả triều thần cũng quy thuận Dung Hà phần lớn, nếu hắn coi lời kia là thật thuận theo Dung Hà đăng cơ làm Đế, có lẽ không bao lâu, hắn sẽ bạo bệnh mà chết, tất cả người bên cạnh hắn đều phải chôn cùng.
Bởi vì bị Tưởng Lạc giày vò gần một năm, hắn vốn không quả quyết, đã sớm mất đi tâm huyết và lòng can đảm, hiện tại hắn chỉ cầu Dung Hà có thể nể mặt biểu muội, để hắn an an ổn ổn vượt qua quãng đời còn lại.
Thái Tử Phi nhìn Thái Tử quỳ ở ngoài cửa, điên cuồng lắc đầu, nam nhân của nàng ta là Thái Tử, ngay cả trước mặt bệ hạ, Thái Tử cũng không cần quỳ hành lễ, sao hắn có thể quỳ gối trước mặt một triều thần, sao có thể?
Sao có thể? !
Cuối cùng Dung Hà bị triều thần buộc mặc long bào vào, lại bị bọn họ kéo đến Cần Chính Điện.
Ban Họa không đi cùng, nàng đứng trước cửa chính Đông cung, nhìn Thái Tử quỳ trên mặt đất như cũ, tiến lên mấy bước ngồi xổm trước mặt Thái Tử: "Thái Tử biểu ca, huynh đứng lên đi."
"Họa Họa?" Vừa rồi quá nhiều người, Thái Tử vốn không chú ý tới Ban Họa, hiện tại hắn gặp Ban Họa thân mang ngân giáp, bên trên giày chiến còn có vết máu khô khốc, thế là cười khổ nói: "Sao muội lại ở đây?"
"Ta chờ huynh đứng lên rồi mới đi."
Thái Tử kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu nói: "Phụ hoàng thật sự... Là nhị đệ hạ độc chết sao?"
Ban Họa nghĩ đến Vương Đức, nghĩ đến Dung Hà, lại nghĩ tới vài câu rải rác trước khi Vân Khánh Đế chết, chậm rãi gật đầu: "Tưởng Lạc để cung nhân chuẩn bị □□."
"Đều tại ta, đều tại ta." Hắn loạng chà loạng choạng từ dưới đất bò dậy, tiếng cười giống như đang khóc: "Nếu không phải ta lòng dạ đàn bà, không quả quyết, sao lại đi đến bước đường hôm nay, nếu là... Nếu là..."
Hắn bỗng nhiên không còn oán trách, chỉ ngửa đầu cười ha hả, cười đến chảy ra nước mắt.
Ban Họa phúc thân với Thái Tử: "Thái Tử biểu ca, mong huynh bảo trọng thân thể, ta cáo lui trước."
Đi ra Đông cung, nàng nhìn về hướng Cần Chính Điện, chậm rãi đi tới phía trước, gió đêm quất vào mặt, thổi phai đi hoàng cung đầy mùi máu tanh này, nàng chưa từng thấy thời khắc hoàng cung an tĩnh như vậy .
Trên Cần Chính Điện, Dung Hà bị người vây quanh quỳ lạy, hô hoán Hoàng Đế, tất cả mọi người đang hưng phấn, tất cả mọi người vì thắng lợi lớn tiếng khen hay, ánh mắt y đảo qua trong điện, lại không có tìm được bóng dáng của Ban Họa.
Họa Họa ở đâu?
Bỗng nhiên y từ trên long ỷ đứng lên, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt vui vẻ, vẫn không tìm được người y mong đợi.
"Bệ hạ, người đi đâu vậy?" Triệu Trọng chú ý tới Dung Hà đi xuống bậc thềm ngọc, đưa tay muốn ngăn cản y.
Dung Hà không để ý đến hắn, hắn đẩy tay Triệu Trọng ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng thần, đi ra đại điện.
"Bệ hạ? !"
"Bệ hạ? !"
Triều thần đi theo ra ngoài, lít nha lít nhít chen tại cửa đại điện.
Dưới bậc thềm ngoài Cần Chính Điện, có một cái sân rất rộng, bình thường lúc hội nghị quan trọng, nơi này sẽ đứng đầy triều thần huân quý. Nhất là đại điển tân đế đăng cơ, toàn bộ trong điện ngoài điện đều quỳ đầy người, khiến người ta chân chính hiểu được hoàng quyền vinh quang.
Lúc này trên đất trống, ngoại trừ tướng sĩ Dung Hà mang tới thì không có những quan viên khác. Nhưng triều thần lại nhìn thấy, nơi xa có một bóng người đi đến chỗ này, người kia đi không nhanh, cứ như để vô số người kính nể, cũng không biết người kia cảm thấy sợ hãi hay không được tự nhiên.
Người này càng đi càng gần, dưới bóng đêm, triều thần chỉ có thể nhìn thấy người đó mặc một bộ ngân giáp, khuôn mặt làm thế nào cũng thấy không rõ.
Lúc bọn họ suy đoán người này là ai, vậy mà to gan đi khắp nơi bên ngoài Cần Chính Điện thì thấy Dung Hà đứng ở trên bậc thềm ngọc đột nhiên động, y chạy xuống dưới bậc thềm ngọc, không chút do dự, thậm chí không quay đầu nhìn đám triều thần.
"Đó là ai?" Diêu Bồi Cát quay đầu nhìn Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu cung kính cúi đầu không nói.
Diêu Bồi Cát thấy thái độ hắn đánh chết cũng không mở miệng, nhịn không được chậc một tiếng, không hổ là thủ hạ Dung Hà nuôi ra, miệng thật là chặt. Không chiếm được đáp án, ông cũng không giận, quay đầu tiếp tục dò xét người có thể làm Dung Hà tự mình đi nghênh đón.
Đây là người Dung Hà tín nhiệm nhất? [email protected]đ>l+q~đ
Hay là người tài ba trị quốc?
Ban Họa đứng dưới bậc thềm ngọc, ngẩng đầu nhìn Dung Hà chạy tới chỗ mình, nàng nghiêng đầu một chút, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chân trời có một vầng trăng tròn đang treo, đẹp đến khiến người ta không nhịn được mỉm cười.
Nàng cười ra tiếng, nhấc chân đạp lên bậc thềm ngọc.
Nàng đi rất chậm, Dung Hà lại đi rất nhanh, lúc nàng chưa đi được mấy bước, Dung Hà đã tới trước mặt nàng.
"Chàng chạy gì thế ?" Ban Họa cười híp mắt nhìn Dung Hà, thấy y thở phì phò, nhịn không được cười càng thêm rõ ràng: "Quay lại nhìn những triều thần kia đi, bọn họ còn tưởng rằng chàng điên rồi."
"Bọn họ cho rằng ta điên rồi cũng không sao, ta chỉ sợ mất nàng." Dung Hà nắm tay Ban Họa thật chặt.
Lòng bàn tay y có chút mát, nhưng lại có chút mồ hôi.
Y đang sợ gì, vậy mà lại đổ mồ hôi lạnh?
Ban Họa cong cong tay, ôm lấy đầu ngón tay y: "Đi thôi."
Dung Hà cười: "Chúng ta cùng lên đi."
"Được." Ban Họa cười cong hai mắt.
"Đó là..." Chu Bỉnh An nhìn thấy Dung Hà và Tướng quân giáp bạc dắt tay, còn đi đến Cần Chính Điện, nét mặt của ông có chút vi diệu. Cho đến khi hai người càng đi càng gần, nhìn thấy khuôn mặt bên cạnh Dung Hà, thấp giọng kinh ngạc nói: " Đó là Phúc Nhạc Quận chúa? !"
Vừa rồi Dung Hà muốn tìm, là Phúc Nhạc Quận chúa?
Chương 157
Editor: Đào Sindy
Dung Hà không nghĩ tới trong cung còn có những bí ẩn này, ngay cả y cũng không biết.
Đức Ninh Trưởng Công chúa là một vị kỳ nữ làm cho người ta sợ hãi than thầm, khó trách năm đó vô số binh sĩ trong kinh thành khuynh đảo vì bà, đồng thời gọi bà là đệ nhất mỹ nhân Đại Nghiệp, Dung Hà nghĩ rằng Đức Ninh Trưởng Công chúa chỉ gánh chữ này mà thôi.
"Họa Họa." Dung Hà nhẹ nhàng nắm chặt tay Ban Họa: "Ta muốn tặng thêm phong hào cho tổ mẫu."
Ban Họa cứ thế chỉ chốc lát rồi cười gật đầu: "Tốt lắm."
Tổ mẫu không quan tâm những hư danh này sau khi chết nhưng nàng quan tâm, nàng hi vọng trăm năm ngàn năm vạn năm sau bách tính đều biết, những năm cuối triều Đại Nghiệp, xuất hiện một vị Công chúa cực kỳ không tầm thường.
Sách sử cũng thiên vị người công thành danh toại.
"Cảm ơn." Nàng áp vào ngực Dung Hà, nghe tiếng tim đập của y, chậm rãi nhắm mắt lại.
Dung Hà vỗ nhè nhẹ bả vai Ban Họa, động tác dịu dàng giống như đối với một món trân bảo độc nhất vô nhị. Ban Họa cựa quậy trong ngực y không nói gì. Trong nội tâm nàng có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng lúc chuẩn bị mở miệng lại cảm thấy lời nói cứng nhắc bất lực.
Có lẽ y hiểu nàng.
Hai ngày sau là đại điển phong hậu, trời còn chưa sáng thì Ban Họa đã dậy rửa mặt trang điểm.
Mỗi một món đồ trang sức đều là trân bảo trên đời khó tìm, mỗi một sợi tơ dây trên người đều là tuyển chọn tỉ mỉ mà có, một khắc khi áo bào đỏ rực thêu đuôi Long Phượng thật dài mặc lên người Ban Họa, cung nhân ở đây không khỏi sợ hãi thầm than.
Bọn họ đều là hạ nhân có mặt mũi trong cung, cũng từng thấy dáng vẻ Phúc Bình Thái hậu mặc Phượng bào, nhưng chưa bao giờ thấy Phúc Bình Thái hậu có Phượng bào lộng lẫy mỹ lệ như vậy. Nó phô trương xa hoa lại quý khí đẹp đẽ, nếu mặc trên người người khác có khả năng trở nên phô trương tục tằng. Nhưng lúc mặc trên người Hoàng hậu nương nương, y phục này giống như cố ý đặt làm trước.
Khó trách Hoàng Thượng cố ý hạ lệnh, để Tú Nương chiếu theo miêu tả trong sách cổ, làm ra một bộ Phượng bào như vậy, nhìn tới vẫn chỉ có bệ hạ hiểu rõ vẻ đẹp của nương nương nhất.
Mặc phượng bào trên người nhưng chưa đội mũ phượng. Ban Họa có tám mệnh phụ đồng hành, ngồi phượng liễn đến Chiêu Dương điện. Trên đại điện, quần thần mệnh phụ sắp xếp theo phẩm cấp, im lặng chờ phượng giá.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Mười hai giọng nói truyền xướng, từng tiếng lại từng tiếng truyền đến trong điện, khi Ban Họa bước vào trong điện, quần thần và mệnh phụ cùng nhau hành đại lễ.
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Tám tầng gấm đỏ trải đất, chân Ban Họa đạp trên gấm vóc, giống như dẫm nát đám mây.
Dung Hà đứng ở chỗ cao nhất trên điện, Ban Họa bước lên gấm đỏ đi qua, dừng lại trước bậc vàng, chầm chậm khẽ chào Dung Hà: "Thiếp tham kiến bệ hạ."
Dung Hà đi xuống bậc thang đưa tay đỡ Ban Họa dậy,mở miệng nói ngay trước mặt quần thần chúng mệnh phụ: "Hoàng hậu đối với trẫm, là tay, là chân, là một nửa của trẫm, sau này không cần đa lễ như vậy."
Trong lòng mọi người xôn xao, trước mặt mọi người, coi trọng Hoàng hậu nương nương như thế, bệ hạ này cũng quá mức thật.
Dung Hà mặc kệ triều thần nghĩ như thế nào, y phí hết tâm tư ngồi trên đế vị, không phải vì cố ý nịnh nọt những triều thần này. Y quay người lấy ra mũ phượng từ trong khay lễ quan giơ cao, tự tay đội lên đầu Ban Họa.
Mũ phượng, so với mão của Đế Vương, là thân phận tượng trưng. Bình thường mà nói, trên đại điển phong hậu thì mũ phượng của Hoàng hậu được mệnh phụ đức cao vọng trọng đội cho, Phượng ấn bảo sách cũng là như thế, nếu Hoàng hậu được Thái hậu thuận mắt, Thái hậu đến lễ đội mũ cũng có khả năng, nhưng Hoàng Đế tự thân đội cho Hoàng hậu thế này, trong sử sách chưa bao giờ ghi chép qua.
Cố nhân từng bảo, nam là trời, nữ là đất, trời cao hơn đất, làm sao có thể để Hoàng Đế tự thân đội cho Hoàng hậu, quá không hợp hợp thể thống.
Đám quan chức chuẩn bị đại điển phong hậu lén lau mồ hôi, bọn họ không nghĩ tới bệ hạ sẽ làm như vậy. Quay đầu mắt nhìn Chu phu nhân bọn họ mời tới, quan viên cầm đầu lúng túng cười nói: "Chu phu nhân, người xem. . ."
"Rất tốt. " Chu phu nhân cười nói: "Đế hậu hài hòa, long phượng trình tường*, là may mắn của Doanh triều chúng ta."
*Long, Phượng báo điềm lành.
"Chu phu nhân nói đúng, long phượng trình tường, chính là dấu hiệu đại cát."
Đã đến lúc này, không phải điềm lành vậy cũng nhất định là phải rồi.
Phượng ấn, bảo sách đều do Dung Hà tự mình giao cho Ban Họa. Ban Họa bưng kim sách trong tay, ngẩng đầu nhìn nam nhân thần sắc ôn hòa trước mắt, chậm rãi cười.
"Tới." Dung Hà nâng bàn tay Ban Họa đến trước mặt.
Ban Họa trừng mắt nhìn, nắm tay bỏ vào lòng bàn tay y.
Dung Hà lôi kéo nàng đứng chỗ cao nhất trong điện, nơi này đặt ghế long phượng gấp đôi, hai phu thê nắm tay ngồi xuống song song.
"Quỳ!"
Văn võ bá quan, mệnh phụ nữ quyến, cùng nhau quỳ xuống, hành lễ ba bái chín quỳ.
Đại điển phong hậu của triều Đại Nghiệp, Hoàng hậu bình thường là tách ra nhận lễ, triều thần một bái ba quỳ, mệnh phụ thì là ba bái chín quỳ. Quy củ Hoàng hậu nhận nam nữ cùng bái triều Đại Nghiệp không có, trong lịch sử gần đây ghi chép một lần, chính là Thuần Minh Hoàng hậu gần một ngàn năm trước.
Thuần Minh Hoàng hậu, cùng Khai Nguyên Đế đồng cam cộng khổ, gầy dựng cơ nghiệp đời sau, được Đế Vương ngưỡng mộ, triều thần kính trọng, trên sử sách ít có nữ anh hùng.
Nhưng trên dã sử còn có một cách nói khác, tình cảm giữa Thuần Minh Hoàng hậu và Khai Nguyên Đế vạn năm cũng không tốt lắm, Khai Nguyên Đế nghi kỵ Thuần Minh Hoàng hậu, thậm chí dự định phế Thái Tử Thuần Minh Hoàng hậu sinh ra, vẫn là triều thần khuyên can, Khai Nguyên Đế mới từ bỏ quyết định này.
Thuần Minh Hoàng hậu phụ tá ba Đế Vương, lúc bà qua đời, tôn nhi của bà đau lòng không thôi, bãi triều hai mươi tám ngày, mỗi lần nhắc đến vị tổ mẫu này, vẫn đau buồn không dứt.
Có triều thần trên triều đình không thuộc lịch sử, cho nên thấy Hoàng Thượng kiên trì lấy quy chế đại điển phong hậu của Thuần Minh Hoàng hậu, ra làm đại điển phong hậu cho Ban Hoàng hậu, bọn họ liền hiểu địa vị Hoàng hậu trong lòng bệ hạ.
Vị Ban Hoàng hậu này cũng coi là truyền kỳ một đời, xuất sinh huân quý, liên tiếp bị từ hôn ba lần, ngay lúc mọi người nghĩ khuê danh của nàng bị hao tổn nhiều, có khả năng không tìm được binh sĩ tốt, nàng lại đính hôn cùng bệ hạ là đệ nhất mỹ nam tử Kinh Thành.
Sau đó bệ hạ bị Vân Khánh Đế trách phạt, lại bị Nhị hoàng tử giám quốc chán ghét vứt bỏ, tất cả mọi người lo trước lo sau, vị Ban Hoàng hậu này lại dẫn đại phu đến phủ Thành An Hầu.
Đây là trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng là cử chỉ cực kỳ xúc động. Lúc ấy thân thể Vân Khánh Đế không tốt, tính tình kém, thường phát tác với người khác, hành động này của Ban gia được coi là đối nghịch Vân Khánh Đế.
Ban gia không có thực chức trong triều, nếu nhắm trúng Vân Khánh Đế chán ghét mà vứt bỏ, Ban gia sẽ sống không dễ chịu lắm. Thế nhưng trên dưới Ban gia vẫn mắt toét như vậy, thái độ với bệ hạ lúc ấy vẫn là Hầu Gia hoàn toàn như trước đây.
Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại khó. Bọn họ có chút hiểu vì sau sau khi bệ hạ đăng cơ lại đối tốt với người Ban gia như vậy. Nếu bọn họ mặc kệ ngươi hiển hách hay nghèo túng, nhạc gia đối với ngươi hoàn toàn như trước đây, bọn họ cũng cảm kích phần ân tình này.
Nói đến Ban gia cũng thật sự là vận thế tốt đến khó hiểu, bị ám sát không chết, toàn gia hoàn khố lại vẫn có thể sống đến phong quang hiển hách.
Đây là số mệnh ông trời định sẵn, người khác muốn cũng chẳng được.
Chu phu nhân yên tĩnh trở lại trong đội ngũ nữ quyến, Âm thị xếp cùng hàng thấy bà trở về, cười một tiếng gật đầu với bà.
Âm thị làm nhạc mẫu Hoàng Đế, trong đám nữ quyến vô cùng có địa vị, cho dù là Chu phu nhân cũng phải lễ nhượng ba phân. Thấy Âm thị mỉm cười với mình, Chu phu nhân trả đối phương một nụ cười, bà nhỏ giọng nói bên cạnh Âm thị: " Chúc mừng phu nhân đã tìm được giai tế."
Còn nhớ ba năm trước đây bà làm mai cho binh sĩ Nghiêm gia, lúc ấy mọi người nhìn lại, Nhị Lang Nghiêm gia bị ngu muội, Ban gia càng là mắt cao hơn đầu, ngay cả Nhị công tử Thừa tướng gia có tài có mạo cũng chướng mắt. Không nghĩ tới vận mệnh luôn thú vị như vậy, Nghiêm gia sớm đã xuống dốc, Ban gia vẫn là Ban gia không có mấy người dám chọc.
Nếu Ban gia năm đó đủ cứng rắn hơn, không để ý tâm ý của nữ nhi, để Ban Hoàng hậu gả cho Nghiêm Nhị Lang thì trên triều đình sợ đã không có chỗ cho Ban gia đặt chân.
Rể hiền, rể tài, Ban gia thực sự tìm được một nữ tế* cưỡi rồng, coi nữ nhi người ta, ánh mắt ai mà không hâm mộ nhà họ chứ.
*con rể.
"Quá tam ba bận, rời đi ba lần vận rủi, chờ lấy may mắn tích lũy ra dùng?" Âm thị biết Chu phu nhân đang cố ý lấy lòng, bà cười cười, ngẩng đầu nhìn nữ nhi trên điện sóng vai cùng Hoàng Đế, nụ cười trên mặt có chút lạnh nhạt: "Ta không cầu nhiều, chỉ trông mong nàng đời này không lo, dắt tay bệ hạ đến già."
Đuôi lông mày Chu phu nhân khẽ nhúc nhích, bà há to miệng, trầm mặc xuống.
Đã trở thành nữ nhân của Đế Vương, sao có thể đời này không lo?
Bệ hạ có thể không quên tình cũ, một mực ngưỡng mộ với Ban Hoàng hậu đã xem như kết cục tốt nhất rồi.
Điều này bà hiểu, chắc hẳn Tĩnh Đình Công phu nhân cũng rõ ràng, nhưng bà không thể nói, mà Tĩnh Đình Công phu nhân lại không muốn hiểu.
Đại điển phong hậu kết thúc, yến hội bắt đầu, Ban Họa tháo mũ phượng nặng nề trên đầu xuống, mặc váy xoè phượng tường cửu thiên, chải búi tóc Phi Vân một lần nữa đi ra.
Đế hậu dùng chung một bàn, uống ba chén cùng quần thần, đám người liền tùy ý.
Ban Họa lén xoa cổ, khuôn mặt nhỏ gắng gượng, bên miệng lại nhỏ giọng nói: " Có phải cổ ta cong rồi?"
"Vẫn thẳng, nhìn rất đẹp. " Dung Hà nhéo phía sau nàng, làm nàng nhột rụt đầu né tránh: "Đừng quậy, nhột."
Dung Hà nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Chờ trở về ta sẽ xoa bóp cho nàng."
"Chỉ là xoa bóp?" Ban Họa nghi ngờ nhìn y.
Dung Hà nhìn nàng cười một nụ cười hết sức dịu dàng.
"Cầm thú." Ban Họa nhỏ giọng mắng.
"Ta chỉ cầm thú với mỗi nàng." Dung Hà ngôn từ chính nghĩa nói: "Nàng nhất định phải phải chịu trách nhiệm với ta."
Ban Họa nhíu mày: "Bình thường ta đối với chàng còn chưa tốt sao?"
Dung Hà lén xoa tay Ban Họa: "Còn có thể tốt hơn một chút."
Vương Đức đoan đoan chính chính đứng sau lưng Đế hậu, trên mặt chững chạc đàng hoàng nhưng nội tâm đã sóng to gió lớn. Ai có thể nghĩ tới, Đế hậu nói chuyện lại... Không biết xấu hổ như thế?
"Phụ thân. " Ban Hằng ngồi ở phía dưới nhỏ giọng nói với Ban Hoài: " Người nghe thấy không?"
"Cái gì?" Ban Hoài để đũa xuống, cúi đầu uống một ngụm rượu, trên mặt đỏ ửng vì uống rượu.
"Gần đây có đại thần chuẩn bị kế hoạch dâng tấu cho bệ hạ để hắn quảng nạp hậu cung, khai chi tán diệp." Ban Hằng cảm thấy những triều thần này đang xen vào việc của người khác, không có việc gì cứ nhìn chằm chằm quan tâm hậu phòng của người khác. Có tâm tư này, làm sao tạo phúc cho bách tính.
"Ta thấy những đại thần này rắp tâm không tốt, bệ hạ vừa đăng cơ, Long ỷ còn chưa ngồi nóng, bọn họ đã vội vã để bệ hạ nạp phi, đây là để bách tính thiên hạ cảm thấy bệ hạ là một người háo sắc sao?" Ban Hoài mắng: " Ai nói lời này, người đó muốn loạn căn cơ triều Đại Doanh ta, nói không chừng là dư nghiệt tiền triều."
Ban Hằng gật đầu: "Phụ thân nói rất có lý!"
Các nữ quyến nhìn động tác thân mật giữa hai người Đế hậu, trong lòng hâm mộ Ban Họa tới cực điểm. Gả cho đệ nhất mỹ nam tử Kinh Thành không sao, nào biết được mỹ nam tử này quay đầu biến thành Hoàng Đế, nàng chờ chút liền biến thành Hoàng hậu rồi.
Khi còn bé các nàng không sánh bằng Ban Họa, không nghĩ tới triều đại thay đổi vẫn không sánh bằng, thật khiến người ta ghen ghét không chịu nổi rồi.
"Không biết nữ nhân của Dương gia có hối hận không?" Một vị nữ quyến ngồi ở cuối nhìn một nữ quyến khác, giọng điệu khinh miệt nói: " Đó là Dương thị à? Không nghĩ tới hôm nay nàng ta cũng có thể đến đây, không sợ bệ hạ thấy được nàng ta mà tâm tình không tốt à?"
"Loại nữ nhân này có gì tốt để nói?" Một vị nữ quyến khác cười trào phúng nói: " Năm đó thi cốt huynh trưởng bệ hạ chưa lạnh, nàng ta đã không kịp chờ đợi tái giá, lúc ấy không ít người còn nói, Dương thị đã sớm không trong sạch cùng nam nhân gả sau kia rồi, chỉ đợi Dung Đại lang tắt thở thôi."
"Chuyện này. . . Không thể nào, không phải nói lúc đó Dương thị đang có thai sao?"
"Lúc trước Dung Đại lang bệnh nặng như vậy, hài tử có phải của hắn hay không vẫn là hai chuyện. " Vị nữ quyến này cười lạnh hơn: "Ai biết đứa bé kia làm sao mà có, dù sao nếu ta là bệ hạ, ta tuyệt đối không quên nhục nhã này."
Nữ quyến khác nhao nhao im lặng, dù sao việc này liên lụy đến chuyện riêng trong nhà bệ hạ, các nàng sợ nói quá nhiều, đến lúc đó truyền đến tai bệ hạ, không có chỗ tốt gì với các nàng.
Dương thị không biết nữ quyến khác đang đàm luận về mình, nàng ta ngồi chỗ cuối cùng ở đại điện, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Nàng ta làm sao cũng không nghĩ tới, hài tử mười tuổi của Dung gia năm đó, vậy mà lại có lá gan tạo phản, còn trở thành Hoàng Đế tân triều.
Song thân hiện tại của phu quân nàng ta, muốn nàng ta và bên hạ có chút tình nghĩa thân nhân, cho nên nghĩ hết cách để nàng ta xuất hiện trên đại điện, thế nhưng nàng ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, ngay cả dũng khí nhìn Đế hậu cũng không có.
Yến hội kết thúc, Dương thị cũng không hề ăn, nàng ta ngơ ngác đứng lên, thuận dòng người đi ra đại điện, cho đến khi sau lưng truyền ra tiếng cười sắc nhọn, nàng ta mới hoảng hốt.
"Bệ hạ đối với nương nương thật tốt."
"Dáng vẻ Hoàng hậu mặc Phượng bào thật xinh đẹp, vừa uy nghiêm vừa hoa lệ."
"Cũng không phải, có Hoàng hậu nương nương ở đây, những người như chúng ta chỉ như nắm bụi."
Dương thị quay đầu nhìn lại, mấy nữ quyến tụ lại một chỗ, đang nói những lời khen Hoàng hậu nương nương. Mấy nữ nhân này nàng ta biết, lúc trước Ban gia bị Lệ vương xét nhà, các nàng còn cười trên nỗi đau của người khác, bây giờ lại đổi mặt đổi sắc.
Lúc này, một nữ nhân đi đến trước mặt nàng ta, Dương thị nhịn không được mở miệng nói: "Triệu phu nhân."
Nàng ta gọi lại chính là phu nhân Triệu Trọng, nàng ta nghe nói quan hệ giữa phu nhân Triệu Trọng và Hoàng hậu nương nương không tệ, nếu nàng ta có thể được Triệu phu nhân dẫn tới, gặp mặt Hoàng hậu nương nương thì tốt.
Chuyện năm đó là nàng ta làm không đúng, thế nhưng ba người Dung gia năm đó chết rất kỳ lạ, mặc dù nàng ta không biết là ai ra tay, nhưng bọn họ tuyệt đối không phải chết bình thường. Nàng ta tham sống sợ chết, lòng dạ lạnh lùng, bệ hạ muốn trả thù nàng ta làm sao cũng có thể, nhưng lại đừng liên lụy người nhà của mình, nàng ta vẫn còn hai đứa con.
"Ngươi là?" Thời gian Triệu phu nhân ở kinh thành không nhiều, chưa quen thuộc Dương thị, cho nên gặp một nữ nhân thần sắc có chút sợ hãi gọi mình, có chút ngoài ý muốn.
"Thiếp thân Dương thị, tôn tức của Vương Tử Đức."
Triệu phu nhân suy nghĩ kỹ càng, lập tức giật mình: "Thì ra là Vương phu nhân."
Trên mặt Dương thị có chút xấu hổ, phúc thân lần nữa với Vương phu nhân, trịnh trọng hành lễ: "Thiếp thân tham kiến Triệu phu nhân."
"Vương phu nhân không cần đa lễ. " Sắc mặt Triệu phu nhân nhàn nhạt: "Không biết Vương phu nhân gọi ta lại có chuyện gì."
"Thiếp thân có một chuyện muốn nhờ, cầu Triệu phu nhân đồng ý."
Triệu phu nhân đoán được dụng ý của nàng ta, không đợi Dương thị mở miệng liền trực tiếp nói: "Ta biết đại khái ý của ngươi, việc này ta sẽ nhắc đến với Hoàng hậu nương nương, về phần nương nương có đồng ý gặp ngươi hay không, ta không dám hứa chắc."
Triệu phu nhân đồng ý giúp đỡ, Dương thị đã rất cảm kích, cho nên liên tục nói lời cảm tạ với Triệu phu nhân. Triệu phu nhân không nhiều lời với nàng ta, quay người đi cùng Âm thị và mấy quý phụ.
Dương thị thấy các nàng bị nữ quyến khác lấy lòng, không nhịn được nghĩ, nếu năm đó nàng ta không vội vã tái giá, mà cùng Dung Hà vượt qua khổ sở nhất thời, mới gả cho người khác, hôm nay có phải nàng ta cũng là một thành viên trong đó hay không?
"Triệu tỷ tỷ, vừa rồi Dương thị tìm ngươi?" Chu phu nhân quay đầu mắt nhìn Dương thị đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói: " Nàng ta... Ngươi vẫn nên cách xa chút."
Triệu phu nhân cười nói: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, ta hiểu rồi."
Âm thị nói: "Nhìn tính tình của ngươi, cũng không phải người quản chuyện nhàn rỗi này, chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương nói gì?"
Triệu phu nhân không nghĩ tới vậy mà Tĩnh Đình Công phu nhân đoán chuẩn như vậy, nàng đè thấp cuống họng: " Mấy ngày trước quả thật nương nương đề cập với ta, muốn xem thử Dương thị là hạng người gì."
Âm thị bật cười, nửa ngày mới bất đắc dĩ lắc đầu.
Đứa nhỏ này làm việc vẫn vô kỵ như thế, Dương thị không được bệ hạ chào đón, một người không được bệ hạ chào đón thì cần gì phải gặp?
Trong Đại Nguyệt cung, Ban Họa nằm trên giường rồng, mềm yếu không xương ghé vào trên người Dung Hà, nhưng tay lại không thành thật chọc tới chọc lui trên người y.
"Họa Họa. " Dung Hà bắt lấy tay nàng đang làm loạn: "Trên người nàng còn đau không?"
Ban Họa chớp mắt cười một tiếng: "Chàng đoán thử coi?"
"Thử một lần liền biết. " Dung Hà đè người dưới thân, ngậm vành tai nàng vào trong miệng, giọng nói mập mờ: "Ta thay nàng xoa xoa, sẽ không đau nữa."
Nhấn một cái đã hơn nửa canh giờ, Ban Họa quấn mình trong chăn nhìn Dung Hà mặc y phục buộc tóc, còn muốn thức đêm phê duyệt tấu chương, có loại ngôn ngữ khó mà hình dung là cười trên nỗi đau của người khác, nhịn không được duỗi ra cánh tay trơn bóng, phất tay nói với Dung Hà: " Bệ hạ, hãy cố gắng."
"Ta thấy nàng đang cười trên nỗi đau của người khác. " Dung Hà sửa sang lại vạt áo, đi đến bên giường xoay người hôn lên môi Ban Họa: "Mấy ngày trước không phải nàng nói muốn luyện thư pháp sao, đúng lúc giúp ta ở thư phòng."
"Không biết nữ nhân ở trên giường không đáng tin à?" Ban Họa trùm mền lên đầu, giấu cả người vào trong mền: "Chàng đi mau đi mau, đừng ảnh hưởng ta ngủ."
Dung Hà cách mền vỗ mông nàng: "Nàng là người phụ tình, nói không giữ lời."
Cạch cạch.
Từ trong chăn ném ra một cái ngọc bội, là vừa rồi Dung Hà làm rơi.
"Rồi, đây là cô nương thưởng cho chàng, giá trị ngàn lượng hoàng kim, cầm đi đi."
Dung Hà cầm ngọc bội trên chăn thắt lên eo: "Cô nương, vậy tối nay ta lại đến tìm nàng." Nói xong, y thấy đống mền hơi giật giật, mới cười cười ra cửa.
Nhóm cung nhân biểu thị sớm đã thành thói quen với tình cảm của Đế hậu, tâm tình bọn họ rất ổn định, không có chút nào là không thích ứng.
Hôm sau sau đại điển phong hậu, lại là một đạo thánh chỉ phát ra, đại ý chính là vì chúc mừng Hoàng hậu của trẫm chính thức nhậm chức, muốn khắp chốn mừng vui, năm nay thuế má cả nước giảm đi ba phần.
Bởi vì bị Lệ vương giày vò, bách tính bị ảnh hưởng ít hoặc nhiều, giảm đi ba phần thuế má đối bọn họ mà nói chính là một chuyện vui lớn.
Trong lúc tất cả bách tính Kinh Thành nhất thời đang tán thưởng bệ hạ và Hoàng hậu, có người chúc phúc bọn họ trường mệnh thiên tuế, cũng có chúc phúc bọn họ con cháu đầy đàn hiếu thuận. Không đến mấy ngày, lời đồn biến thành Hoàng hậu nương nương là Kim Phượng hạ phàm, cố ý đến phụ trợ bệ hạ đăng cơ, bệ hạ và Hoàng hậu bên nhau, triều Đại Doanh càng ngày càng tốt.
Tin đồn này rất có sắc thái thần thoại, trong dân chúng rất có sức hút, triều thần lại không coi ra gì. Dù sao bên ngoài còn có người nói bệ hạ là chân long hạ phàm, Chân Long phối Kim Phượng, đây đều là chuyện xưa trong chuyện thần thoại xưa.
Xưa đến nỗi thoại bản trong hiệu sách cũng không lưu hành loại chuyện xưa này.
Cho nên không bao lâu sau, có quan viên thượng tấu, nói bệ hạ đang lúc tráng niên, hậu cung trống rỗng, nên quảng nạp tuyển tú tiến cung, đảm nhiệm nữ quan trong cung hoặc phi tần.
Hiện tại người trong hậu cung quả thực không nhiều, có một số lớn tuổi được Dung Hà thả ra, lại không tuyển mới tiến cung, cho nên tỏ ra người hậu cung có chút thưa thớt. Nhưng bây giờ hậu cung chủ nhân ít, tạm thời nhìn những cung nhân này còn có còn thừa, nếu ngày sau bệ hạ nạp phi tần, Hoàng tử Hoàng nữ sinh ra, chút cung nhân ấy không đủ dùng rồi.
Triều thần cũng không nắm chắc được tình cảm Hoàng Thượng đối với Hoàng hậu đã đến bước nào, cho nên không dám nói quá lời, tuyển cung nhân và tuyển tú liệt vào một chỗ, để bọn họ có đường lui.
"Thiên hạ đại định, trẫm không đành lòng hao người tốn của, chuyện tuyển tú không cần nhắc lại. " Dung Hà nghiêm mặt nói: "Thân là thiên tử, làm sao có thể trầm mê nữ sắc, lúc này nên lấy bách tính làm trọng."
"Bệ hạ nhân đức."
"Bệ hạ như thế, chính là may mắn của vạn dân."
Chúng thần cảm động không thôi, nhao nhao quỳ lạy khen ngợi Dung Hà nhân đức, trong lúc nhất thời không ai nhắc đến chuyện nạp phi.
Về phần trầm mê nữ sắc...
Hoàng Thượng thích dính một chỗ cùng Hoàng hậu nương nương, làm sao có thể gọi là trầm mê nữ sắc? Đó rõ ràng là Đế hậu tình cảm hài hòa, là yêu thương Hoàng hậu, tiêu chí cường thịnh của triều Đại Doanh.
Bệ hạ hiện tại không đồng ý nạp phi, vậy không nạp thôi, mấy người bọn họ sang năm lại hỏi lần nữa.
Lúc Ban Họa biết được triều thần dâng tấu để Dung Hà nạp phi thì đang trêu đùa một con chim nhỏ trong lồng. Nghe cung nhân báo cáo, nàng trầm mặc một lát: "Ta đã biết."
"Nương nương. " Như Ý nói: " Bệ hạ định sẽ không để nương nương đau lòng."
Nương nương nhẹ nhàng sờ đầu Anh Vũ, Anh Vũ khéo léo cọ nàng, nàng không nhịn cười được: "Chẳng phải bệ hạ không đồng ý sao, biểu lộ của các ngươi, sao còn khó coi hơn cả ta?"
Như Ý miễn gượng cười nói: "Là nô tỳ nói nhỏ thành to."
Lấy tính tình nương nương, làm sao chịu được cùng một trượng phu với những nữ nhân khác. Bệ hạ hiện tại không nạp phi, sau này có thể không nạp sao? Đến lúc đó giữa nương nương và bệ hạ, nhất định sẽ xuất hiện mâu thuẫn khó mà hóa giải.
"Như Ý, ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, sao vẫn không rõ?" Ban Họa tay đang chọc Anh Vũ, nhận khăn cung nữ đưa tới lau tay sạch sẽ: "Ta từ trước tới giờ không buồn lo vô cớ, nhắc đến chuyện còn chưa xảy ra chỉ tăng thêm phiền não cho mình."
Lúc Dung Hà đối với nàng toàn tâm toàn ý, nàng sẽ an tâm hưởng thụ, nếu một ngày y thay lòng...
Ban Họa nhìn về phía ngoài cửa sổ, nam nhân mặc huyền y vượt qua cửa đi đến, khí thế bức người, khác với dáng vẻ ôn hòa lần đầu tiên gặp.
Nam nhân ngẩng đầu, nàng ghé vào song cửa sổ vẫy tay với y.
Nam nhân vốn uy nghi bất phàm đột nhiên cười đến cực kỳ xinh đẹp, càng nhu hòa cũng càng thêm mê người hơn xưa.
Nếu thật có ngày đó, cũng không thể phủ nhận tình cảm những năm này.
Y vô tình nàng liền buông tay, mỹ nhân thiên hạ còn có rất nhiều. Y nuôi phi tần của y, nàng dưỡng nam sủng của nàng, không ai nợ ai.
"Đang nghĩ gì đó?" Dung Hà đi đến bên cửa sổ, hôn lên trán nàng.
"Ta đang nghĩ, làm thế nào chuyện mới có thể công bằng hơn."
"Công bằng?" Dung Hà không biết trong đầu Ban Họa lại đang nghĩ gì, y giống cậu nhóc trẻ tuổi nhảy qua cửa sổ: "Có ta ở đây, Họa Họa không cần nói công bằng với kẻ khác."
Hành động này của y dọa nhóm cung nhân đằng sau hận không thể dẫn đầu nhảy vào cửa sổ, lấy thân thể đệm dưới chân Dung Hà.
Họa Họa nhìn bộ dáng Dung Hà nhảy qua cửa sổ lại nhịn không được cao giọng bật cười.
"Được."