Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 147: Chương 121.2




Hắn tụ tập cùng chủ công ở Trung Châu đã hai ba ngày rồi, chỉ tiếc vẫn không có duyên nhìn thấy Phúc Nhạc Quận Chúa, hắn là một đại nam nhân nên không tiện hỏi hành tung của Chủ công phu nhân, cho nên có lòng muốn đi nói một tiếng xin lỗi với Phúc Nhạc Quận Chúa, cũng không tìm được cơ hội thích hợp.

Dung Hà vỗ vai Triệu Trọng: "Tử Trọng, người nhà của ngươi ta đã cho người đưa ra khỏi thành, cho nên không cần lo lắng."

"Đa tạ chủ công!" Triệu Trọng có chút kích động làm một đại lễ với Dung Hà.

"Người một nhà thì đừng nói những lời khách sáo này. " Dung Hà nhấp một ngụm trà nâng cao tinh thần: "Lệnh chính* hiện nay cũng cùng ngươi ở trong quân doanh à?"

*Dùng khi nhắc đến vợ của ai đó.

"Đúng vậy, phu nhân và hai khuyển tử đều theo thuộc hạ ở trong quân."

"Nếu lệnh chính và lệnh lang nhàm chán, thì có thể đến trướng trò chuyện với Quận Chúa, tính nàng không chịu ngồi yên, đến lúc đó lệnh chính đừng chê nàng là được."

"Không dám, không dám." Trong lòng Triệu Trọng vui vẻ, hắn đang muốn tìm cơ hội gặp Phúc Nhạc Quận Chúa, hiện tại chủ công lên tiếng, hắn để phu nhân của mình đến gặp, cùng nói mấy câu cũng rất tốt.

Từ khi Dung Hà tụ hợp cùng những phản quân khác, Ban Họa không quá quan tâm chuyện trong quân. Nàng là người lười có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi, hiện tại Dung Hà quản các tướng sĩ trong quân đều ngoan ngoãn, nàng bớt lo rồi.

Cho nên hiện tại nàng không có gì làm thì dẫn theo cận vệ so kiếm pháp và cung tiễn, mặc dù không có triều đình khâm phong Hữu Tướng Quân uy nghiêm, chí ít cũng cùng không ít binh sĩ đánh thành một mảnh. Cùng những tướng sĩ này lăn lộn lâu rồi, Ban Họa chơi theo phong cách đại tỷ đến nghiện, cưỡi ngựa kéo cung bắn chim, trèo cây tìm quả, xuống nước mò cá, nàng dẫn theo mấy thằng nhãi con, đúng là mang không ít về làm bữa ăn ngon trong quân.

Nếu không phải dung mạo của nàng da trắng xinh đẹp, các tướng sĩ suýt chút nữa gọi nàng một tiếng "Ban ca" mà không phải "Ban tỷ" rồi.

Không có cách, mặc dù Ban Họa nói chuyện hành động phóng khoáng đến làm cho một đám tướng sĩ tin phục, nhưng chỉ cần thấy mặt của nàng, lý trí của bọn họ liền nói cho họ biết, đó là một đại mỹ nhân nổi danh, gọi "Ca" thì thực sự rất xin lỗi gương mặt này rồi.

Không hổ là danh tướng, thân khí phách và bản lĩnh này, mười binh sĩ so ra cũng kém.

Ngày hôm đó Ban Họa trên đài luận võ ngược mấy tiểu binh trẻ tuổi nóng tính, nghe được thiếp thân nữ hộ vệ nói, Triệu phu nhân cầu kiến, nàng chắp tay nói với tướng sĩ ở đây: "Ngại quá các huynh đệ, ta có một số việc cần làm, chư vị chậm rãi khoa tay."

"Ban tỷ đi thong thả!" Chúng tướng sĩ đồng loạt đáp lễ, cho dù mọc ra một mặt râu quai nón, đại hán tử hai ba mươi tuổi, cũng một mặt sùng kính xưng Ban Họa là "Tỷ", nếu trên người bọn họ không phải mặc khôi giáp, dân chúng thấy tình cảnh này, không chừng sẽ tưởng rằng kỹ viện nào ra đường thu phí bảo hộ rồi.

Triệu phu nhân tâm thần bất định bất an ngồi trên ghế, trong lòng có chút chột dạ.

Đến quân doanh này, nàng nghe rất nhiều tin đồn có liên quan đến Phúc Nhạc Quận Chúa. Nghe nói vị Quận Chúa này dáng dấp cực đẹp, chủ công vô cùng ngưỡng mộ nàng, thậm chí quân trướng cũng không tách ra. Lại có tin đồn vị Quận Chúa này võ nghệ xuất chúng, trong quân đội rất được tướng sĩ tôn sùng, nàng là một nữ nhân chỉ biết hậu trạch, nếu có lời gì nói không đúng, không biết có bị nàng xem thường không?

Đang suy nghĩ miên man, cửa rèm bị nhấc lên, một vị công tử trẻ đẹp mặc cẩm y dùng ngọc quan buộc tóc đi đến. Trong lòng Triệu phu nhân run lên, vì thiếu niên nhỏ hơn mình vài tuổi mà nhịp tim đập nhanh mấy nhịp.

Sau khi nàng lấy lại tinh thần mới nhớ tới, nơi này là doanh trướng của chủ công và Quận Chúa, thiếu niên này là ai, lại ăn mặc một thân công tử quý tộc xông vào.

"Triệu tẩu tử mời ngồi, " Ban Họa thấy Triệu phu nhân sững sờ nhìn mình, liền vỗ nam trang trên người mình: "Đi ra ngoài, ăn mặc tùy ý chút, để phu nhân chê cười."

"Bái,báu kiến Quận Chúa. " Triệu phu nhân không nghĩ tới thiếu niên mỹ mạo này là Phúc Nhạc Quận Chúa, nàng hít sâu mấy hơi, ngăn chặn tim nhảy bịch bịch trong ngực: "Quận Chúa quá đẹp, thiếp thân nhìn đến thất thần quên hành lễ, mong Quận Chúa thứ lỗi."

"Không sao, không sao, nhanh mau mời ngồi, " Ban Họa ở trên ngồi xuống, cười nhìn Triệu phu nhân. Triệu phu nhân mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn, tóc dùng mấy chiếc trâm gỗ cố định, có thể là bởi vì trong quân doanh nên giản lược tất cả, y phục của nàng cũng lấy đơn giản làm chủ đạo, nhưng nhìn ra được đây là một nữ nhân rất hiền hoà. Đợi hộ vệ dâng trà lên, Ban Họa vừa mời Triệu phu nhân uống trà, vừa nói: " Ta nhớ ngươi có hai đứa bé, sao không dẫn đến?"

"Khuyển tử còn nhỏ không hiểu chuyện, ta sợ bọn họ chạy tới tranh cãi với ngài."

"Không sao, hài tử ồn ào ta đều có biện pháp dạy. " Ban Họa khoát tay: "Ta không thèm để ý những thứ này, lần sau phu nhân cứ việc mang đến là được."

Cứ việc Triệu phu nhân tính cách hiền hoà, lúc này không biết nên nói gì cho phải. Nhưng để nàng ngoài ý muốn đó là, vậy mà Quận Chúa biết nàng có hai đứa bé, đây thật sự là quá ly kỳ.

" Quan hệ giữa ta và Triệu tiểu thư coi như không tệ, cho nên đôi khi sẽ nghe nàng nhắc đến các ngươi. " Ban Họa cười: "Gia mẫu cũng rất quan tâm các ngươi, đợi trở về Kinh Thành, các ngươi nhất định phải đến chỗ gia mẫu gia phụ ngồi một chút, bà nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rất vui."

Triệu phu nhân bị giọng điệu nhẹ nhõm của Ban Họa chọc cười, nàng gật đầu nói: "Đến lúc đó nhất định đến quý phủ quấy rầy."

Bọn họ lúc này còn đang tạo phản, nghe giọng điệu này của Phúc Nhạc Quận Chúa, cứ như họ đã thành công. Khó trách chủcông thích Quận Chúa như vậy, thì ra Quận Chúa mới là người có lòng tin nhất với chủ công.

“Gì mà quấy rầy với không quấy rầy. " Ban Họa nghĩ nghĩ: "Trong quân doanh nam nhân nhiều, nếu ngày thường ngươi đợi đến chán, thì đến chỗ của ta ngồi một chút."

Lấy tính tình của Triệu phu nhân, đại khái ý là trong quân doanh không nhiều chỗ để đi, nàng đến đây, cũng có thể giải buồn.

Triệu phu nhân cũng hiểu rõ đây là ý tốt của Ban Họa, cho nên liền đồng ý. Trước khi đến Triệu Gia, nàng nghe qua vốn vị Quận Chúa này có hôn ước cùng Triệu Gia, chỉ tiếc nàng không có duyên nhìn thấy tiểu thúc tử đã chết, nên hữu duyên vô phận với Quận Chúa này.

Bái biệt Phúc Nhạc Quận Chúa xong, Triệu phu nhân về tới doanh trướng của mình. Triệu Trọng thấy nàng trở về, nhân tiện nói: "Phu nhân, Phúc Nhạc Quận Chúa có làm khó dễ ngươi không?"

Triệu phu nhân cười lắc đầu: "Quận Chúa vừa tốt vừa nhiệt tình, còn muốn giữ ta dùng cơm, ta nghĩ nhất định chủ công muốn về dùng cơm cùng Quận Chúa nên nhất mực không đồng ý."

Triệu Trọng nghe nói như thế liền yên lòng: "May mà ngươi không ăn, không thì ta và hai đứa bé phải ăn một mình rồi."

"Đúng là nói bậy. " Triệu phu nhân cùng phu quân và hài tử ngồi vây quanh chiếc bàn đơn sơ, thấy bộ dáng hai đứa bé được ăn ngọt, Triệu phu nhân lại gắp cho hai đứa hai miếng thịt, quay đầu nói với Triệu Trọng: " Phúc Nhạc Quận Chúa là một nữ tử đặc biệt, ta thấy người bên ngoài chủ trướng, đều rất tôn trọng nàng."

"Vậy thì tốt rồi rồi." Triệu Trọng nhẹ gật đầu, yên lòng.

"Quận Chúa còn nói nếu ta đợi đến phát chán, thì đến chỗ nàng ngồi chơi."

"Tốt. " Triệu Trọng lập tức nói: " Ta đang lo lắng ngươi cả ngày buồn bực khó chịu trong trướng, thế này cũng tốt, có chỗ của Phúc Nhạc Quận Chúa là nơi để đi."

"Cũng không phải, Phúc Nhạc Quận Chúa ăn mặc như binh sĩ, nhưng rất anh tuấn." Triệu phu nhân nhịn không được nó: " Nếu ta là tiểu cô nương mười mấy tuổi, lần đầu tiên gặp nàng, chỉ sợ sẽ nhộn nhạo trong lòng, sau đó không nhìn nổi nam nhân khác."

Triệu Trọng: ...

Dung Hà dẫn đầu đại quân một mạch không trở ngại thông qua địa giới Trung Châu, qua Trung Châu thì đến Tầm Châu, Dung Hà điều động đầu quân vừa tới cửa thành, còn chưa kịp công thành, chỉ thấy cửa thành Tầm Châu mở rộng, tất cả tướng sĩ quan viên của Tầm Châu trang phục chính tề tiếp đón, không có chút chống cự.

Bọn họ ở Tầm Châu chờ đợi hai ngày, tất cả binh sĩ không nhiễu dân, không trưng thu lương thảo, khiến dân chúng vốn tâm thần bất định vừa cảm động vừa vui mừng, lúc phản quân rời khỏi Tầm Châu, có bách tính bưng trái cây và gạo tới trước mặt tiễn đưa.

Gà vịt thịt cá trái cây hủ tiếu Dung Hà không nhận, nhưng lại nhận túi nước của một lão nhân trăm tuổi tặng.

"Tâm ý của chư vị bách tính Dung mỗ xin chân thành ghi nhận, chỉ là mọi người sống cũng không dễ dàng, sao Dung mỗ nhẫn tâm nhìn mọi người nhẫn nhịn chịu đói?" Dung Hà giơ cao túi nước lên đỉnh đầu: "Nước là sinh mệnh đầu nguồn, Dung mỗ nhận túi nước lão bá tặng, chính là nhận tâm ý của các vị hương thân, mong các vị hương thân bảo trọng, Dung mỗ cáo từ."

Tầm Châu bị thái độ và lí do thoái thác lần này của Dung Hà làm cảm động, biết phản quân rời đi toàn bộ, còn có người đứng ở cửa thành miệng không muốn rời đi.

"Người tốt, người tốt." Lão ông trăm tuổi vịn con cháu đứng người lên, ngửa đầu nhìn trời xanh: "Ông trời có mắt, cuối cùng cũng cho chúng ta thấy hi vọng."

Bách tính xung quanh bị cảm xúc của lão ông trăm tuổi lây sang, đều ngóng trông Dung Hà có thể làm Hoàng Đế.

Phản quân ra khỏi Tầm Châu, kế tiếp chính là Kinh Châu, Kinh Châu như Tầm Châu, lớn mở cửa thành đón tiếp. Nhưng bọn Dung Hà vào thành rồi, phát hiện quan viên địa phương vô năng, thịt cá bách tính, thế là phán những kẻ này tội danh tham quan ô lại, ngay trước mặt bách tính, chém đầu bọn họ.

Trong lúc nhất thời dân chúng bôn ba bẩm báo, đều nói cuối cùng thì Kinh Châu đã có quan tốt đến.

Bách tính bình thường mặc kệ người tới là triều đình hay là phản quân, chỉ cần có thể giúp bọn họ biểu dương chính nghĩa, không ức hiếp họ, thì chính là quan tốt.

Cái gì, ngươi nói vị đại quan tuổi trẻ tuấn mỹ này có khả năng làm Hoàng Đế, Hoàng Đế bây giờ ngu ngốc vô năng?

Thế nhất định phải để đại quan tuổi trẻ làm Hoàng Đế, giữ lại một Hoàng Đế ngu ngốc vô năng làm gì, giữ lại ăn tết sao? Nếu là nuôi heo, đến tết còn có thể giết ăn thịt, giữ một tên Hoàng Đế thịt cá bách tính thì không thể dùng.

Ban Họa đi theo bên người Dung Hà, nhìn dân chúng hài lòng mỉm cười vì tham quan bị chém đầu, lại có chút ý cười. Những người dân này không hiểu được cái gì gọi là trung quân, cũng không hiểu thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, bọn họ thậm chí ngay cả danh hào của đương kim Hoàng Đế còn chưa chắc biết, mỗi ngày họ vì bôn muốn vì bách tính dốc hết tâm huyết, cũng nên vì bọn họ suy nghĩ một chút, vì bọn họ cân nhắc một chút.

Chí ít... Có thể khiến họ an ổn sống sót.

Tham quan ô lại bị tịch thu nhà, Dung Hà sắp xếp mấy người đến sự vụ quản lý Kinh Châu, đợi dân chúng tiếp nhận mấy người này quản lý sự vụ rồi, y dẫn đại quân tiếp tục đi về hướng Kinh Thành.

Có thể vì Dung Hà ở Kinh Châu giết tham quan ô lại, làm những quan viên ở châu huyện khác lòng người hoang mang, bọn họ không dám đón Dung Hà vào thành, cho nên một số người bắt đầu phản kháng kịch liệt, mà một số người trông lúc Dung Hà chưa dẫn đại quân đến, đã dẫn thê nhi tài bảo vội vàng trốn khỏi, chỉ để lại quan binh chống cự.

Còn có một số quan viên cố ý tản ra một số tin tức, nói gì mà Dung Hà là ác ma giết người, phàm là nói y đi qua đều sẽ máu chảy thành sông, kêu rên khắp nơi, cổ động dân chúng địa phương ra sức chống cự. Tác dụng của chiêu này không lớn, bởi vì phần lớn bách tính đã sớm nghe từ những châu huyện khác truyền tin tới, nói vị Thành An Hầu này tốt thế nào, khoan dung với bách tính ra sao, tham quan dọc đường đều bị y xử phạt.

Khi bách tính phát hiện quan viên cố ý lừa bọn họ, lửa giận áp chế không nổi.

Cho nên khi đám người Dung Hà tới Thái Châu tương đối gần Kinh Thành, cửa thành Thái Châu bị một đám bách tính phẫn nộ mở ra trước rồi. Quan binh thủ cửa thành không ngăn cản bách tính, thậm chí còn không rút đao, mặc cho những người dân này kéo cửa thành ra.

Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, nghiêng đầu nói với Dung Hà: "Dung Hà, chúng ta thật sự đang tạo phản sao?"

Sao nó lại giống trò đùa thế nhỉ?