*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mỗi lần khoa cử là người ở trà lâu này biết lấy làm ăn ra vuốt mông ngựa nhất, chuyện nào cũng có, thích hợp xem náo nhiệt nhất." Ban Họa nói với người trong xe ngựa: "Trước kia chỉ cần có khoa cử, ta và Hằng đệ rất thích tới nơi này."
Dung Hà đi ra xe ngựa, mắt nhìn trà lâu này, không tính là nơi đặc biệt cao cấp, nhưng bên trong lui tới lại cực kỳ náo nhiệt.
"Xuống nào." Ban Họa kéo tay y đi vào cửa: "Nơi này có thể nghe được chuyện mà chàng ở triều đình không thể nghe được."
Đi vào trà lâu, Dung Hà phát hiện bên trong có rất nhiều người ăn mặc như thư sinh, khẩu âm của rất nhiều người không giống dân gốc Kinh Thành, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, nói đặc trưng ở các nơi, hoặc nghe người địa phương nói chút chuyện lý thú ở Kinh thành.
Hầu bàn nhìn thấy Ban Họa đã cười híp mắt nghênh đón: "Âm tiểu thư, người cuối cùng cũng tới, trước kia người luôn bảo tiểu nhân giữ lại bàn cho người, tiểu không dám để người khác đụng vào, mau mời ngồi."
"Làm tốt lắm." Ban Họa ném cho hầu bàn một hạt động phộng bạc, thấy hầu bàn vui vẻ ra mặt dẫn họ đến hai cái bàn trống.
"Vẫn như cũ à?" Hầu bàn được thưởng, tinh thần phấn chấn hẳn lên, ánh mắt nhìn Ban Họa giống như là hầu bao di động.
Ban Họa nói: "Ta vẫn như cũ, vị công tử này tự mang trà, mấy vị hộ vệ khác cũng như cũ."
"Tiểu nhân đã hiểu. " Hầu bàn chú ý tới công tử tuấn mỹ bên cạnh Ban Họa, chân tâm thật ý cảm khái nói: " Vị công tử này thật không tầm thường, trước đó vài ngày Âm công tử nói người đã thành thân, hẳn đây chính là vị lang quân đó nhỉ?"
"Đúng là chàng." Ban Họa cười cười.
"Tiểu thư và vị này lang quân này thật sự xưng đôi cực kỳ, tiểu nhân không biết nói lời hay, ta chỉ cảm thấy hai vị đứng chung một chỗ, không thể đẹp hơn, những người khác trên đời đều kém xa." Miệng hầu bàn cực ngọt, lời nói dễ nghe như không lấy tiền, há mồm là đã ra cả tràng.
"Lời này nói thật đúng. " Khóe môi Dung Hà khẽ nhếch, ra hiệu Đỗ Cửu cho thưởng.
Hầu bàn không nghĩ tới mình chỉ nói vài câu dễ nghe đã được hai hột đậu phộng bạc, gã liên tục không ngừng nói cám ơn rồi ra đằng sau chuẩn bị nước trà trái cây.
Lần này Dung đi ra Hà cùng Ban Họa, mặc dù có ý ăn mặc bình thường hơn chút, nhưng bởi vì hai người tướng mạo xuất chúng, cho nên bọn họ vừa vào cửa đã bị một số người chú ý tới. Hiện tại gặp hai người tùy tiện cầm vàng bạc ban thưởng hầu bàn là đã biết hai người này nhất định là sinh ra ở nhà giàu sang, chạy tới nơi này cũng chỉ tham gia náo nhiệt.
Phần lớn mọi người không dám chọc, lại thấy hầu bàn có chút quen thuộc với đôi phu thê này, không dám nhìn nữa, sợ làm đối phương không vui.
Người đọc sách ở cùng nhau, đàm luận nhiều vẫn là thi từ kinh luân, Ban Họa không hiểu nhiều với mấy cái này, nàng nhỏ giọng hỏi bên tai Dung Hà: "Có nhiều tác phẩm không tệ đúng không?"
Dung Hà mỉm cười nhẹ lắc đầu, nói với Ban Họa: " Thật ra ta càng thích nghe bên cạnh bàn kể chuyện ma quỷ lộng hành hơn."
"Chỉ là người giả quỷ thôi. " Ban Họa ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: "Loại truyền thuyết trong dân gian này, yêu quái nhất định sẽ xinh đẹp, thư sinh tất sẽ thiện lương, quỷ một nửa tốt một nửa xấu, đều không có gì ý mới."
"Xem ra Họa Họa nghe không ít." Dung Hà nhấp một miếng trà, nhưng lại không muốn uống ngụm thứ hai. Lá trà và đồ uống trà tuy là tự mang, nhưng nước lại là trong quán trà chuẩn bị, nước này dùng nước giếng bình thường, ngâm trà thiếu đi chút ý vị.
"Phải nói Tri châu Tây Châu của chúng ta cũng là một nhân vật không tầm thường, mặc dù mắt có tật, nhưng quản lý Tây Châu ngay ngắn rõ ràng, vừa tới chỗ chúng ta không đến mấy ngày, được không ít bách tính ủng hộ. " Một vị học trò mặc áo xanh giọng mang cảm kích nói: " Tây Châu chúng ta có hai tên cử tử gia cảnh bần hàn, Tri châu thấy hai người hiếu thuận, lại có chút tài năng, tự trả tiền đưa bọn họ đến Kinh Thành đi thi. Có thể có quan phụ mẫu thế này là may mắn của bách tính Tây Châu chúng ta."
Tây Châu là tên vùng đất nghèo nàn, đến cử tử đi thi cũng không nhiều, hiện tại có thí sinh từ Tây Châu đến, tất cả mọi người có chút tò mò.
"Mắt có tật còn có thể làm quan trong triều, nhất định là bệ hạ coi trọng tài hoa của hắn, mới có trường hợp đặc biệt này. " Một thí sinh bản địa Kinh Thành hỏi: " Không biết Tri châu quý địa là người phương nào?"
"Nhắc tới cũng trùng hợp, Tri châu chúng ta là nhân sĩ Kinh thành, họ Tạ, tên Lâm, tự Khải Lâm."
Trong trà lâu thoáng chốc an tĩnh lại, vị thí sinh Tây Châu này không hiểu nhìn đám người: "Không biết... Tiểu sinh có chỗ nào nói không đúng?"
"Không, không sao. " Thí sinh Kinh Thành cười khan một tiếng, cũng không dám lại hỏi tiếp.
Ở Kinh Thành ai không biết Tạ Khải Lâm và Hoàng hậu đương triều ngày xưa có chút ân oán, bọn họ không nghĩ tới vậy mà bệ hạ khoan hồng độ lượng như thế, còn đồng ý để Tạ Khải Lâm vào triều làm quan, khí độ bực này, không hổ là bệ hạ.
Văn nhân tôn sùng Dung Hà vốn không ít, ngày thường bọn họ nói khoác Dung Hà, từ trước đến nay có thể thổi tốt bao nhiêu thì thổi tốt bấy nhiêu. Hiện tại chuyện của Tạ Khải Lâm lại có thể để bọn họ thổi phồng một phen.
Ban Họa lấy khăn tay lau miệng, vội ho một tiếng nói: "Chàng thật sự để Tạ Khải Lâm đi Tây Châu nhậm chức à?"
Dung Hà quay đầu nhìn Ban Họa: "Có gì không ổn sao?"
"Chuyện tiền triều của các người, ta nào biết ổn hay không ổn. " Ban Họa thổi thổi mạt trà, nhấp một miếng trà: "Ta dẫn chàng ra là để chàng giải sầu, không phải để đầu óc chàng nghĩ đến một nam nhân khác."
Dung Hà bật cười, trong đầu y nghĩ đến một nam nhân khác hả?
Lời này là có ý gì?
Hai người ngồi nửa canh giờ trong phường trà, mắt Ban Họa nhìn sắc trời: "Bên cạnh có Trạng Nguyên lầu, văn nhân học trò yêu thích đối thơ ở đó, chàng có hứng thú đi xem một chút không?"
Dung Hà lắc đầu: "Thôi, không bằng đi đến phủ của nhạc phụ nhạc mẫu ngồi một chút."
"Vậy cũng tốt. " Ban Họa lập tức đáp ứng: "Đi."
Phủ Tĩnh Đình Công, Ban Hoài và Ban Hằng nhức đầu nhìn một giỏ thi từ tranh chữ đầy ắp, không biết những thí sinh này nghĩ như thế nào, chỉ biết nhà bọn họ hiển hách, nhưng lại không biết nhà bọn họ không thông viết văn, những thi từ tranh chữ này ném đến nhà bọn họ, bọn họ cũng nhìn không ra tốt xấu được.
"Những học trò này không ngốc, bọn họ đưa những thứ này tới, vốn không phải cho hai người xem đâu. " Âm thị tiện tay mở ra một phong thư, bên trong viết một bài từ, văn tự có hoa không quả, hoàn toàn đang thổi phồng Dung Hà: "Bọn họ ngóng trông lỡ như bệ hạ tới nhà chúng ta, có thể nhìn thấy tác phẩm của bọn họ."
"Bệ hạ..." Ban Hằng nói: "Coi như bệ hạ tới nhà chúng ta, cũng không có thời gian nhìn những vật này."
Hắn gọi gã sai vặt tới để bọn họ khiêng những vật này xuống.
"Lão gia, phu nhân, tiểu thư và cô gia tới." Trên mặt Quản gia mang theo kích động khó mà che giấu, lúc nói chuyện đôi môi còn đang run rẩy: "Các người chuẩn bị một chút, bọn họ đã vào nhị môn rồi."
"Họa Họa đã trở về?" Ban Hoài chà tay: "Mau mau chuẩn bị kỹ càng bữa ăn trưa."
Sau khi Dung Hà và Ban Họa nhìn thấy người Ban gia, nhận được Ban gia nhiệt tình tiếp đãi, ăn trưa xong, Ban Hoài nhắc đến đám học sinh đưa thi từ.
"Không cần để ý những thứ này. " Dung Hà nói: " Trước kia ta thường thường nhận thi từ tranh chữ, nhưng người chân chính có tài hoa không nhiều, nếu sau này còn có người đưa những thứ này đến, nhạc phụ cứ từ chối là được."
"Được rồi. " Ban Hoài một lời đáp ứng: "Ta không kiên nhẫn nhìn thấy những thứ này nhất."
"Trước kia không thấy những thí sinh này đưa thi từ đến nhà chúng ta. " Ban Họa trợn mắt trừng một cái: "Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng ta gả cho một Hoàng Đế có tài năng, Ban gia chúng ta có thể biết làm thơ hay vẽ tranh rồi?"
Dung Hà nghe vậy bật cười, y đưa tay gõ nhẹ giữa lông mày nàng: "Nàng đó, nàng đó."
"Lão gia, phu nhân, Tây Châu có người tặng đồ tới, nói là vật quy nguyên chủ." Quản gia bưng một hộp gỗ đến, sau khi ông thi lễ với Dung Hà và Ban Họa, mới hai tay trình hộp lên: "Mời lão gia xem qua."
"Tây Châu sao?" Ban Hoài nhíu mày lại, quay đầu nhìn Âm thị: "Phu nhân, nhà chúng ta có quen biết người đang ở Tây Châu à?"
Âm thị trầm ngâm nửa ngày, chầm chậm lắc đầu nói: "Không có."
Ban Hằng nhận hộp gỗ, mở nắp xem xét, bên trong ngoại trừ một cuốn thi tập vốn có chút ố vàng ra thì không còn gì.
"Đây là gì?" Ban Hằng vừa nhìn thấy thi tập đã đau đầu: "Hôm nay những người này đều hẹn nhau à?"
"Trong hộp đựng gì? " Âm thị thấy vẻ mặt nhi tử đau khổ cười nói: " Làm con có vẻ mặt vặn vẹo như vậy?"
"Một bản thi tập. " Ban Hằng lấy thi tập ra, hai tay đưa tới trước mặt Âm thị: "Mẫu thân mời xem qua."
Âm thị nhận thi tập, lật nhìn hai trang, đuôi lông mày gảy nhẹ: "Bản thi tập này, quả thực là đồ của nhà chúng ta. Mấy năm trước không thấy đâu, ta tưởng rằng hai tỷ đệ các con làm hư rồi, nên không hỏi, thì ra là có người mượn mất sao?"
Dung Hà ngồi bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: "Nhạc mẫu, không biết có thể cho ta xem qua không?"
Âm thị hơi sững sờ đưa thi tập cho Dung Hà: "Bệ hạ, mời tùy ý."
Dung Hà lật thi tập ra, trên bản thi tập này còn làm phê bình chú giải, từ chữ viết nhìn lại, hẳn chữ lưu lại mấy năm gần đây. Lúc y khép thi tập lại, bên trong rơi ra một tờ nhãn sách.
Y xoay người nhặt nhãn sách rơi trên mặt đất, phía trên chỉ viết vài câu thơ mà người đời sau đã dùng nhuần nhuyễn.
Tự thị tầm xuân khứ hiệu trì, Bất tu trù trướng oán phương thì. Cuồng phong lạc tận thâm hồng sắc, Lục diệp thành âm tử mãn chi.*.
*Từ thuở ấy đi tìm hương xuân, nay tính lại thì đã muộn rồi, Cũng đừng nên đau xót hờn giận mùa thơm. Cơn gió dữ thổi rụng hết hoa màu hồng thắm, lá biếc trở nên um tùm, trái kết đầy cành.
"Trên đó viết gì?" Ban Họa rúc đầu vào ngực y: "Lá xanh... Thành âm tử đầy nhánh, bài thơ này có gì đặc biệt sao?"
Dung Hà cúi đầu nhìn nữ tử dựa vào mình, ánh mắt nàng vừa ngây thơ vừa thanh tịnh, vốn không hiểu ý nghĩa bài thơ này.
"Không có gì, đại khái là người đọc thơ cảm thấy bài thơ này hay mới chép một lần." Dung Hà kẹp nhãn thi tập lại, y thuận tay để lên bàn: "Họa Họa, không còn sớm nữa, chúng ta cần phải trở về."
"Được thôi." Ban Họa nhẹ gật đầu, nàng đứng dậy từ biệt với người nhà mẹ đẻ, lúc ra cửa, nhìn cũng không nhìn thi tập trên bàn một cái, hiển nhiên không có hứng thú với loại đồ chơi nho nhã này.
Người Ban gia tiễn đôi phu thê ra khỏi cửa lớn, chờ sau khi hai người rời đi mới về nội viện lần nữa.
Âm thị cầm bản thi tập bị lãng quên trên bàn, lấy nhãn sách kẹp bên trong ra, bỏ vào đèn lồng đốt đi.
"Mẫu thân." Ban Hằng không hiểu nhìn Âm thị: "Người đốt nó làm gì?"
"Thứ vô ích, giữ lại làm gì?" Âm thị buông tay ra, mặc cho tro nhãn sách rơi trên đất, bà vuốt tóc mai đưa thi tập cho hắn: "Thả về thư khố đi."
"Vâng." Ban Hằng cầm sách bỏ vào thư khố, tiện tay tìm một chỗ trống trong góc, nhét nó vào.
Buổi tối mọi người yên tĩnh.
"Họa Họa." Dung Hà ôm lấy Ban Họa, y nhẹ vỗ về sau lưng non mềm trơn bóng của nàng: "Nàng chính là tiểu cô nương năm ấy quấn lấy ta trượt băng à?"
"Hửm?" Ban Họa ngủ mơ màng màng trong ngực y, thuận miệng nói: "Ta không nhớ rõ."
Dung Hà cười cười hôn lên trán nàng: "Không sao, ta nhớ là được."
Thì ra trong