Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 132




Editor: Đào Sindy

Sau khi Dung Hà đăng cơ thì thủ đoạn rất quyết liệt, nhưng chỗ nên nói dùng tình người cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy y hùng hổ dọa người, không đến nửa tháng, quan viên triều đình cũng dần dần quen thuộc thủ đoạn xử sự của y.

Biết Hoàng Thượng vô cùng coi trọng đại điển phong hậu, làm cho hậu cung tiền triều không ai dám lười biếng, nhất là cung nhân cận thân hầu hạ Hoàng hậu, tất cả mọi người tính toán ngày sinh tháng đẻ một lần, ngày sinh tháng đẻ không rõ bị loại, tướng mạo không đủ đoan chính không cần, cung nhân trước kia dính xúi quẩy cũng không chọn.

"Đại điển bệ hạ đăng cơ cũng không nghiêm ngặt như thế." Thái giám lau sàn nhà nói với đồng bạn bên cạnh: " Hoàng hậu nương nương thực sự có được lòng đế vương."

"Chậc. " Đồng bạn nhìn xung quanh, xác định không ai chú ý tới bọn họ mới dương dương đắc ý nhỏ giọng nói: " Ngươi nghĩ quá đơn giản, đây không chỉ là bệ hạ coi trọng Hoàng hậu, ngươi đã quên tổ tiên Hoàng hậu họ gì à?"

Thái giám sững sờ lắc đầu: "Bệ hạ đối với nương nương tốt như vậy, còn không gọi là coi trọng sao?"

"Hoàng hậu ở trong quân đội rất được lòng người, bệ hạ vừa được thiên hạ, không phải nên biểu hiện ra thái độ xem trọng Hoàng hậu sao?" Đồng bạn cao thâm khó lường nói: "Đừng quên, trên người Hoàng hậu nương nương còn có huyết mạch hoàng thất, đế vị bây giờ của bệ hạ là Thái Tử tiền triều nhường ngôi mà có đấy, ngươi có biết không?"

Thần sắc Thái giám càng thêm mờ mịt, nếu bệ hạ vì những nguyên nhân này, cũng không cần làm đến nước này mới đúng, chẳng lẽ y không sợ Hoàng hậu nắm giữ triều chính ư?

Ban Họa đứng ngoài điện, nghe hai người nói chuyện với nhau, quay đầu nhìn thấy sắc mặt bọn thái giám cung nữ sau lưng trắng bệch, run lẩy bẩy liền cười nói: "Đi thôi."

Chỉ là hai thái giám thô sử dốt đặc cán mai, nàng còn không để trong lòng.

Sau khi chỉ huy trực ban là Ban Họa rời đi, thái giám quản sự đi tới trên đại điện, đạp hai thái giám còn không biết đã xảy ra chuyện gì: "Hai người các ngươi không muốn sống à, nhưng gia gia ta còn muốn đấy, thật sự là to gan lớn mật, ngay cả chuyện của Hoàng Thượng và nương nương cũng dám nói bừa? ! Người tới, chặn miệng hai kẻ này lại, kéo ra ngoài..."

Thái giám quản sự đang tức giận, một cô nương mặc sang trọng trên đầu búi hình nguyên bảo chạy tới: "Ngươi là công công quản sự nơi này à?"

Thái giám quản sự liếc mắt một cái, nữ tử này ngũ quan mỹ lệ, ăn mặc không tầm thường, trên người còn mang theo yêu bài của Đại Nguyệt cung, bận bịu cúi đầu khom lưng nói: "Vị cô nương này, xin hỏi người có dặn dò gì?"

"Phân phó thì không dám nhận, nương nương nhà chúng ta nói hai người kia cũng chỉ là vô tình, nương nương cũng cũng không để những lời kia trong lòng. " Sắc mặt nữ quan nghiêm túc nói: " Nhưng trong cung này không thể nói bừa, nhất quyết không thể có lần sau, không thì xử trí theo quy củ."

"Vâng vâng vâng. " Quản sự đá hai cước vào thái giám quỳ trên mặt đất: "Hai người các ngươi còn không qua đây tạ ơn."

"Được rồi. " Ngọc Trúc nhíu mày: "Các ngươi thân là quản sự, vốn nên quản lý tốt người bên cạnh mình, người phía dưới phạm sai lầm, ngươi cũng phải chịu tội."

Đầu gối quản sự run một cái, cho đến khi Ngọc Trúc rời đi cũng không dám đứng thẳng người.

"Ông nội nuôi..." Có tiểu thái giám muốn lên trước nịnh nọt lại bị quản sự đẩy ra.

Vị tân Hoàng hậu này thật biết vừa đấm vừa xoa, phong cách hành sự khác biệt với Phúc Bình Thái hậu, bọn họ làm hạ nhân nhất định phải càng thêm cẩn thận mới được. Nhớ tới tác phong khi vị này vẫn là Quận chúa, ông ta chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, suýt chút ngã ngồi dưới đất.

"Nương nương. " Như Ý đi theo sau lưng Ban Họa, thận trọng nói: "Những kẻ kia đều là tiểu thái giám không có kiến thức gì, lời bọn họ nói không được chuẩn, người chớ để trong lòng."

"Như Ý ngốc, từ nhỏ đến lớn lời nói thế nào ta chẳng nghe qua?" Ban Họa không hề lo lắng cười: "Khi ta là Quận chúa, người khác cũng thích nói những lời này, hiện tại ta là Hoàng hậu rồi, người nói xấu sau lưng ta sẽ không thiếu."

"Vậy..." Như Ý lo lắng giữa Hoàng hậu nương nương và bệ hạ xảy ra hiềm khích, đến lúc đó thua thiệt sẽ chỉ là nương nương nhà các nàng.

"Sớm đã không còn gì để nói, ta không để trong lòng. " Ban Họa đã sớm đoán được những người này sẽ nói gì, ví dụ như đức hạnh của nàng không xứng làm hậu, lo lắng nàng xa hoa lãng phí hưởng thụ, lại lo lắng ngoại thích chuyên quyền.

Những người này hận không thể thay Hoàng Đế làm cho tim tan vỡ, nhưng nếu Hoàng Đế lấy phần tâm tư này đối đãi bọn họ, tất nhiên bọn họ sẽ thay đổi cách nói khác.

"Hoàng Đế ấy à, tất nhiên là người người muốn tranh sủng, ai là người tốt trong lòng Hoàng Đế, ai là kẻ thù của bọn họ. " Ban Họa sờ môi: "Dù sao ta đã quen làm đinh trong mắt gai trong thịt của người khác, loại chuyện phí sức này vẫn nên giao cho ta làm đi. Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?"

Như Ý: ...

Luôn cảm thấy vừa rồi mình đang lo lắng vô ích.

Chuyện này rất nhanh truyền đến tai Dung Hà, y nghe Đỗ Cửu báo cáo thì sắc mặt hết sức khó coi, trầm mặc một lúc lâu sau hỏi: "Nương nương có phản ứng gì?"

"Nương nương nàng..." Biểu lộ của Đỗ Cửu trở nên có chút vi diệu: "Nương nương nói, nàng không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục đây."

Dung Hà nghe nói như thế, cứ thế chỉ chốc lát lại thấp giọng bật cười.

"Bệ hạ?" Đỗ Cửu cảm thấy tâm tình bệ hạ hình như trong khoảnh khắc đã thay đổi tốt hơn.

Dung Hà để bút trong tay xuống, đứng lên nói: "Đợi chút nữa Chu đại nhân đến thì nói trẫm có việc rời khỏi, bảo ông ấy về đi."

Mắt thấy bệ hạ đi xuống hậu điện, Đỗ Cửu sờ mũi, gương mặt bất đắc dĩ.

Hiện tại hắn giữ chức Thống lĩnh cấm vệ quân đại nội, trong âm thầm còn tiếp nhận quản lý tổ mật thám của bệ hạ trước kia, cho nên trong cung có rất nhiều chuyện hắn đều biết một số. Ví như Hoàng hậu nương nương không có việc gì liền thích ra cung, lại ví như Phúc Bình Thái hậu cầu tình nương nương để nương nương đến trước mặt bệ hạ nói tốt cho Lệ vương.

Phúc Bình Thái hậu nói gì, Hoàng hậu nương nương nói gì, hắn đều một năm một mười bẩm báo cho bệ hạ. Từ sự việc lần này, bỗng nhiên bệ hạ hạ lệnh, không để bọn họ tiếp cận Hoàng hậu, không được giám thị Hoàng hậu.

Chuyện lần này, nếu không phải mật thám nhìn chằm chằm đại điển phong hậu, không để người ta động tay động chân trong đó, bọn họ sẽ không biết chuyện này.

Dung Hà vừa tới hậu điện, chỉ thấy Ban Họa mặc kỵ trang, dáng vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.

"Họa Họa, nàng muốn xuất cung?"

"Ừm. " Ban Họa gật đầu: "Lần trước nói trở lại Kinh thành sẽ đi xử lí tổ chức sát thủ gì đó, ta không thể nói mà không giữ lời."

Sửng sốt nửa ngày, Dung Hà mới nhớ tới nàng nói tới thứ gì, nhịn không được bật cười nói: "Những người này đã sớm chạy trốn, sao có thể tìm được người."

"Muốn chạy trốn cũng không dễ dàng như vậy, ta đã sớm sắp xếp nhân thủ quản bọn họ rồi. " Nàng dẫn Dung Hà vào trong điện: "Nhanh thay y phục khác, ta dẫn chàng đi đập phá quán."

Dung Hà thay y phục xong, thấy gương mặt Ban Họa kích động: "Muốn làm thế nào?"

"Đầu tiên, cần đông người. " Giọng điệu Ban Họa như người từng trải: "Ba năm trước đây có một sòng bạc muốn lừa gạt Hằng đệ dính vào bài bạc, ta đã đến đập nát toàn bộ sòng bạc đó."

Lúc đó sòng bạc tay chân không ít, nhưng đâu hơn được một số thân vệ mà nàng dẫn đi, những người kia bị đánh kêu cha gọi mẹ, ngay cả người sau lưng sòng bạc cũng không dám tìm nàng gây phiền phức.

Xuất cung, nhìn đám người hối hả, Dung Hà có chút giật mình, từ khi chuyển vào Hoàng Cung, y không có cơ hội xem thật kỹ hình dạng Kinh thành.

Những người dân này trên mặt tràn đầy hỉ nộ ái ố, bọn họ đi đường vội vàng, giống như đã quên cuộc chiến tranh trước đây không lâu.

"Lời chàng nói đã làm được rồi." Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, nhìn nam nhân dung mạo anh tuấn bên cạnh, cười nói: "Kinh thành phồn hoa này, chàng giữ được rồi."

Dung Hà nghe vậy ngơ ngẩn, yết hầu y trở nên khó chịu: "Họa Họa..."

"Làm sao thế?" Ban Họa cười híp mắt quay đầu nhìn y: "Chẳng lẽ chàng đã quên lời hứa ban đầu?"

Dung Hà lắc đầu: "Không quên, sẽ không quên."

Thời điểm đó còn có chút tình cũ với vương triều Tưởng gia, cho đến khi Họa Họa gặp chuyện trúng độc thiếu chút nữa sẽ biến mất, kết quả Vân Khánh Đế còn bao che, rốt cục y mới không nhịn được nữa.

Người Tưởng gia đã không đủ tư cách làm một Hoàng Đế thì y cũng không cần nhịn nữa.

Vốn y cho rằng mình phải tốn ít nhất ba bốn năm mới có thể đánh vào Kinh Thành, nhưng Đức Ninh Trưởng Công chúa cho y Hổ Phù tam quân, còn có năng lực điều binh khiển tướng của Họa Họa, khiến y như hổ thêm cánh, vốn ba bốn năm mới có thể hoàn thành, cuối cùng hoàn thành trong vòng một năm.

Thời gian hai ba năm nhìn như không quan trọng, nhưng đối với bách tính thiên hạ mà nói, thời gian chiến tranh nhiều một khắc, bọn họ cũng chịu khổ thêm một khắc và sẽ chết càng nhiều người.

Ban Họa thấy y một mặt suy nghĩ sâu xa, không biết y lại nghĩ tới đi đâu, thế là bất đắc dĩ thở dài, nam nhân thông minh cái gì cũng tốt, nhưng nghĩ ngợi quá nhiều cũng không biết có nhanh già không đây?

"Đã đến."

Lời của Ban Họa gọi thần trí của Dung Hà về, y thấy nơi đây người ở thưa thớt, nhưng đình đài lầu các tu bổ rất tinh xảo, trước cửa còn treo đèn lồng đỏ lớn xinh đẹp. Đối diện lầu gỗ treo một bảng hiệu, trên đó viết ba chữ "Hoán Hoa các", tên lại thật thanh nhã nhưng kiểu chữ mang theo chút lỗ mãng.

Y nhíu mày: "Nơi này là nơi nào?"

"Nơi này chính là lầu tổng bộ của tên sát thủ kia, bọn họ đại khái còn không biết mình đã bị bại lộ. " Ban Họa nhảy xuống ngựa lưng, một tay chống nạnh, nói với thân vệ: " Đập cho ta, đập càng ác càng tốt."

"Vâng!"

Chỉ thấy đám thân vệ của Ban Họa từ trong bao vải lấy ra búa rìu lang nha bổng các loại, đi về phía đại môn Hoán Hoa các đập một trận, trong chớp mắt đại môn khắc hoa bể nát, một thân vệ nhìn rất thấp bé bay lên, nửa tấm cửa gỗ còn dư lại bay ra ngoài, đập vào bình phong ở cổng nát vụn.

Mấy người Đỗ Cửu và thân vệ Đế Vương trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này, lần đầu tiên bọn họ chân chính nhìn thấy phong phạm hoàn khố đập phá quán.

"Chiêu này gọi là đánh đòn phủ đầu."

Ban Họa giơ cằm: "Năm đó nhà chúng ta đập phủ Trung Bình bá cũng làm như vậy đó."

Đỗ Cửu mở miệng rồi ngậm miệng, thủ đoạn này của Ban gia thật đúng là đơn giản thô bạo, nhưng... Vô cùng hả giận.

Ban Họa gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến người Hoán Hoa các. Mấy nam tử tráng niên cầm côn bổng trong tay vọt ra, lời răn dạy còn chưa kịp mở miệng đã bị thân vệ của Ban Họa trùm đầu đánh loạn, Ban Họa mang tới nhiều thân vệ, mấy tráng hán này bất kể làm con rùa, hay giả dạng làm ninja rùa, dưới trận đánh loạn này không hề có lực đáp trả.

"Ôi, ai u, vị quý nhân này, nô gia hữu lễ. " Một người phụ nhân mặc váy bào màu tím đi ra, mặc dù bà ta già rồi nhưng nhìn giữa lông mày có thể thấy được lúc bà ta còn trẻ hẳn là một nữ nhân cực đẹp: "Không biết khu nhà nhỏ này của nô gia làm sao đắc tội quý nhân khiến người tức giận như vậy."

"Ta thấy lầu này của các ngươi không vừa mắt, nhất định phải cho người đập một trận mới có thể hả giận." Ban Họa đưa tay: "Tiếp tục, đừng ngừng."

Nụ cười trên mặt phụ nhân áo tím suýt chút không giữ được: "Quý nhân, người có ý gì?"

"Chính là ý trên mặt chữ. " Ban Họa đẩy phụ nhân ra: "Ngươi đừng cản trở ta, cách xa ta một chút."

Phụ nhân áo tím bị thái độ ngạo mạn của Ban Họa làm tức giận đến nghiến răng: "Mặc dù thân phận quý nhân quý giá nhưng không nên ỷ thế hiếp người như thế, nếu người tiếp tục náo loạn thì nô gia cũng chỉ có thể báo quan."

"Ngươi cứ việc báo, ta xem ai dám quản ta. " Ban Họa một mặt càn rỡ đắc ý: "Biết cha ta là ai không, biết phu quân ta là ai không? Dù là Kinh triệu y tới, cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước ta."

Phụ nhân ở trong giới phong nguyệt người nào chưa từng thấy qua, dạng người miệng đầy cha ta huynh đệ của ta cữu cữu ta là ai này nọ, phần lớn không được trong nhà coi trọng. Người có thân phận chân chính phần lớn đều biết điều, sao giống nữ nhân này, như sợ người khác không biết đến vậy.

Nghĩ thông chỗ này, sắc mặt phụ nhân áo tím càng thêm khó coi: "Quý nhân thân là nữ tử lại ồn ào ở nơi phong nguyệt như chúng ta, tướng công người là người thể diện, nếu biết người tới tìm những người phong trần đáng thương như chúng ta gây phiền phức, chỉ sợ trên mặt cũng khó coi."

"Vậy thì thật xin lỗi, phu quân y thuận tuyệt đối với ta, đừng nói ta đập lầu của các ngươi, dù cho có phóng hỏa thì chàng cũng sẽ giúp ta xử lí. " Ban Họa làm hoàn khố không nói đạo lý đến nghiện, đầy phấn khởi ầm ĩ với tú bà một phen, để thủ hạ đập càng dữ dội hơn.

Dung Hà đứng ở ngoài cửa quay đầu nhìn Đỗ Cửu: "Nơi này là..."

Hẻm liễu trăng hoa?

Đỗ Cửu xấu hổ gật đầu.

Trong lầu thỉnh thoảng có tiếng binh binh bang bang truyền ra, còn có tiếng nữ tử thét chói tai, vô cùng náo nhiệt.

Mấy kỹ viện phụ cận nghe được động tĩnh, thò đầu ra nhìn, thấy bên ngoài Hoán Hoa các vây quanh không ít người lại rụt đầu trở về.

Đây nhất định là nam nhân kia không giữ được nửa người dưới, kết quả bị nương tử tính cách hung hãn đuổi kịp, hiện tại mang theo hộ vệ đến kỹ viện tìm phiền toái. Đập, đập rất hay, đập ác hơn đi, bớt đi một lầu cũng ít đi một đối thủ cạnh tranh.

Phụ nhân áo tím thấy Ban Họa xem lâu của bọn họ như chốn không người, thực sự không thể nhịn được nữa mới cả giận nói: "Quý nhân, ngươi khinh người quá đáng, đừng trách nô gia không khách sáo."

Bà ta vừa mới nói xong, từ trong lâu xông ra mười tráng hán cầm đao, những người này thân mang sát khí, xem xét cũng không phải là người bình thường.

"Một kỹ viện nho nhỏ, cũng dám đeo đao không hợp pháp. " Ban Họa cười lạnh: "Các ngươi giấu đầu lòi đuôi cuối cùng lộ ra rồi, người tới, vây lầu này cho ta, một người cũng không được buông tha."

"Vâng."

Phụ nhân áo tím phát hiện, đại gia quét rác trong lâu, bà tử nấu cơm trong phòng bếp, nô bộc thô sử, đều đứng dậy. Những người này trước đó nhát gan trung thực, trở nên khí thế bức người.

Nhìn thấy tình huống này, trong nội tâm bà ta kêu không tốt, đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, những bà tử đại gia này nửa năm trước mới mướn vào. Vậy nửa năm trước nữ nhân này đã sắp xếp nhân thủ trong lầu của họ, cuối cùng thì nàng có thân phận gì?

Chuyện đến mức độ này, phụ nhân áo tím biết họ đã không còn đường lui, chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.

Nghe được bên trong truyền đến tiếng binh khí va chạm, sắc mặt Dung Hà trầm xuống, tung người xuống ngựa nói: "Tất cả đi vào bảo hộ nương nương."

"Vâng."

Đỗ Cửu cảm thấy, lúc này hoàn toàn không cần lo lắng an nguy của nương nương, những thân vệ kia của nương nương, thân thủ tuyệt đối được cho là hạng nhất, chỉ bằng mấy tên sát thủ trong lâu, ngay cả đến gần nương nương cũng không được.

Đỗ Cửu nghĩ không sai, chờ bọn họ xông vào trong lâu, nhìn thấy thân vệ của nương nương đè sát thủ đánh, mà nương theo người đông thế mạnh, những cao thủ hạng nhất này hai ba người đánh một người, đánh cho sát thủ không hề có lực đáp trả.

Hắn quay đầu mắt nhìn biểu lộ của bệ hạ, giơ tay ra hiệu tất cả thủ hạ nhào tới, chỉ giữ một nửa người bên cạnh bảo hộ bệ hạ.

Không đến hai khắc, tất cả sát thủ đều bị bắt, ngay cả những nữ tử phong trần trong lâu cũng bị mang ra ngoài, xếp hàng theo cao thấp mập ốm.

" Tổ chức sát thủ nổi danh Kinh Thành, vậy mà ẩn thân ở trong hẻm liễu trăng hoa. " Ban Họa vòng quanh những sát thủ bị trói nghiêm nghiêm thật thật một vòng, vừa đi vừa cầm cái vợt đập đầu bọn họ: "Gì mà chuyện làm ăn nào cũng dám nhận, người nào cũng dám giết, hậu trường của các ngươi đã ngã, còn muốn ở lại kinh thành lừa dối qua ải, các ngươi xem những người khác là kẻ ngu à?"

Đáng thương cho nhóm những sát thủ này từng người tự xưng là lãnh huyết vô tình, lúc này lại bị Ban Họa đánh tới vỗ lui như chó, ngay cả phản kháng cũng không thể, nội tâm có bao nhiêu uất ức, gần như không thể dùng lời nói mà hình dung được.

Ban Họa ngồi xuống trên ghế: "Nói đi, năm đó Lệ vương cấu kết với Trường Thanh vương, ai sắp xếp người đi ám sát Thành An hầu."

Nghe được ba chữ Thành An hầu, ánh mắt phụ nhân áo tím lấp lóe, không nói gì.

"Ngươi tới nói. " Ban Họa chỉ phụ nhân áo tím: "Ta biết ngươi không phải tú bà bình thường, mà là lâu chủ sát thủ lâu, ngươi và Trường Thanh vương có quan hệ như thế nào?"

Phụ nhân áo tím cắn răng nói: "Quý nhân nói gì thế, nô gia nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu không sao, dù sao Trường Thanh vương đã bị giam trong thiên lao, ta nhàn rỗi liền đi giày vò hắn ta, ngươi cảm thấy thế nào?"

Mí mắt phụ nhân áo tím khẽ run, thần sắc trên mặt không có biến hóa như cũ: "Người này nô gia không biết, quý nhân muốn làm gì cũng đừng nói với nô gia."

"Có ai từng nói với ngươi, mặt mày của ngươi và Trường Thanh vương giống nhau đến mấy phần không?"

"Nô tài chỉ là kẻ ti tiện, làm sao so sánh với Trường Thanh Vương điện hạ?"

"Đương nhiên có thể so, hắn hiện tại cũng chỉ là kẻ ti tiện. " Ban Họa đùa nghịch với móng tay mình dưỡng hết sức xinh đẹp: "Hắn ám sát đương kim bệ hạ, tội chết cũng không đủ. Nhưng ta và vị Trường Thanh vương có mấy phần giao tình, nói không chừng tâm tình ta tốt sẽ bảo bệ hạ tha cho hắn một mạng, chỉ để hắn rơi vào tiện tịch*, giữ lại làm người hầu trong hậu cung."

*hay còn gọi là tầng lớp hạ tiện.

Giữ lại hậu cung làm tiện tịch nam tử, chỉ có một loại, chính là thái giám.

Rốt cục phụ nhân áo tím khống chế không nổi tâm tình của mình, bà ta trừng mắt nhìn Ban Họa: "Rốt cục thì ngươi là ai? !"

"Ta?" Ban Họa nhíu mày, mỉm cười nói: "Con của ngươi gọi ta..."

"Ai đang làm ồn ào ở đây? !" Triệu Đông Thăng mang theo thuộc hạ xông vào Hoán Hoa các, thấy bên trong đại đường có một đám người hoặc quỳ hoặc đứng, bốn phía còn vây quanh một đống người nhìn không ra thân phận, lời răn dạy trong miệng lại nuốt xuống.

Làm một Huyện úy bát phẩm trong kinh thành, ông ta hiểu được một đạo lý, khắp kinh thành đều là gia, ông ta tuỳ tiện không đắc tội nổi.

"Ngươi là?" Mắt Đỗ Cửu nhìn quan phục trên người Triệu Đông An: "Huyện úy?"

"Hạ quan huyện úy Kinh Thành Triệu Đông Thăng, xin hỏi chư vị là người phương nào, vì sao gây ồn ào ở đây?" Triệu Đông An ôm một quyền với Đỗ Cửu: "Có vấn đề gì có thể báo quan, chúng ta nhất định sẽ hết sức hòa giải cho mọi người, xin đừng hở ra là động đao động kiếm. Dựa theo điều lệ Kinh Thành, bách tính không thể tự mang đao, tình tiết nhẹ phạt một lượng bạc, nặng thì giam giữ trong lao, mời chư vị thu đao lại."

Đỗ Cửu thấy Huyện úy này lúc nói chuyện bả vai đều còn đang phát run, nhưng vẫn nói ra lời như cũ mới nhân tiện nói: "Triệu đại nhân yên tâm, chúng ta là phụng mệnh làm việc, tuyệt đối không trái với điều lệ quản lý Kinh Thành."

Không trái với điều lệ Kinh Thành, nói rõ thân phận bọn họ không bình thường, vả lại còn cho phép mang đao. Triệu Đông Thăng nhìn lén nam nữ đang ngồi, nam nhân tướng mạo tuấn mỹ, nữ tử mặc kỵ trang hoa lệ, dung mạo càng đẹp khiến người ta không dám nhìn lần thứ hai, trong lòng ông ta âm thầm kinh nghi*, nữ tử này hình như có chút quen quen?

*kinh ngạc + nghi ngờ.

Hình như gặp ở đâu rồi.

Triệu Đông Thăng từng gặp Ban Hằng, thậm chí hai năm trước có người té xỉu trước ngựa của Ban Hằng, cuối cùng thân phận người té xỉu không rõ bị người mang đi, còn cố ý tới tìm huyện úy Triệu Đông Thăng báo án.

"Ngươi chính là Huyện úy Kinh thành?" Ban Họa quay đầu nhìn về phía Triệu Đông Thăng, nhẹ gật đầu với ông ta: "Hai năm trước, xá đệ đến báo án với ngươi, sau khi trở về nói ngươi rất tận chức tận trách, xem ra lời nó nói không sai."

Triệu Đông Thăng không dám nhìn Ban Họa: "Không biết lệnh đệ là?"

"Thế tử phủ Tĩnh Đình Công."

Ồ, thì ra là vị Thế tử hoàn khố kia của phủ Tĩnh Đình Công.

Không đúng, Tĩnh Đình Công chỉ có một nam một nữ, vị nữ tử này nói đệ đệ của nàng là Ban Thế tử, nàng chẳng phải là...

Phù phù một tiếng, Triệu Đông Thăng quỳ xuống trước Ban Họa.

"Thấy không." Ban Họa cười híp mắt nhìn phụ nhân áo tím, hồn nhiên đáng yêu đến cực điểm: "Ta đã nói, phụ thân và trượng phu của ta rất lợi hại, lần này lòng tự tin của ngươi đâu rồi?"

Dung Hà: ...

Đỗ Cửu: ...

Triệu Đông Thăng: ...

"Là ngươi, lại là ngươi." Phụ nhân áo tím chợt nhớ tới gì đó, biểu lộ trên mặt bỗng nhiên trở nên hoảng sợ, bà ta sợ hãi Ban Họa nói ra những bí mật kia, cũng không dám để Trường Thanh vương biết chuyện cũ năm xưa.

Ban Họa nhìn bà ta, cảm thấy nữ nhân này vừa đáng thương lại đáng hận, nàng lắc đầu: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, lời không nên nói ta sẽ không nói ra."

Phụ nhân áo tím trầm mặc một lát, nói bà ta xây lâu sát thủ thế nào, bồi dưỡng sát thủ ra sao, giúp đỡ ai giết người nào, giải quyết ân oán này nọ.

Vì có thể để Ban Họa giữ bí mật, bà ta khai ra cả danh sách.

Ban Họa để thân vệ áp giải tất cả sát thủ vào đại lao, về phần những nữ tử phong trần không biết rõ tình hình, đồng ý hoàn lương thì để bọn họ hoàn lương, đồng ý làm lại nghề cũ thì cũng không quản họ.

Không ít nữ tử phong trần cảm thấy, không quản các nàng sau này làm sao sống đây, nhưng chuyện trước kia mình từng ở lâu sát thủ, đồng thời còn gặp Hoàng hậu nương nương đủ để các nàng nói khoác cả đời cùng những người khác.

Ra khỏi Hoán Hoa các, Dung Hà và Ban Họa lên ngựa, mắt Ban Họa nhìn Triệu Đông Thăng nhắm mắt theo đuôi phía sau, nhân tiện nói: "Ngươi tự đi đi."

Triệu Đông Thăng thấy Ban Họa cử chỉ thân mật cùng nam nhân tuấn mỹ bên cạnh nên đã đoán được thân phận của nam nhân, thế nhưng nơi này người đến người đi, ông ta không dám tiết lộ thân phận bệ hạ, chỉ có thể dằn xuống kích động từ đáy lòng.

"Họa Họa. " Trở lại trong cung, Dung Hà nói với Ban Họa: " Thủ lĩnh sát thủ kia, có phải thân mẫu của Trường Thanh vương không?"

Ban Họa trầm mặc gật đầu, hồi lâu nói: " Phủ Trường Thanh Vương có một đống cục diện rối rắm, chỉ là bọn họ che dấu tốt nên người bên ngoài không biết thôi."

Lúc đầu ngay cả nàng cũng không biết.

Cho đến tối hôm đó, tổ mẫu qua đời, nàng đi đến phủ Trưởng Công chúa lần cuối, trong hốc cây nàng và tổ phụ bình thường thích giấu "Bảo tàng", phát hiện một cái hộp, tất cả bên trong đều là bí ẩn Hoàng tộc.

Những vật này, đều là tổ mẫu cố ý lưu cho nàng. Lúc nàng còn rất nhỏ, tổ mẫu từng nói với nàng, mỗi người đều có nhược điểm, nếu gặp được người không có nhược điểm, nhất định phải cách xa loại người này, bởi vì này loại người này quá nguy hiểm.

Tổ mẫu muốn nàng sống tự do nhưng lại không muốn nàng ngu dốt, trong cuốn sổ đó tràn ngập bí mật của các quý tộc hoàng thất, đến tình trạng nguy cấp, có lẽ sẽ trở thành bảo điển cứu mạng nàng.

Nàng không biết tổ mẫu lấy tâm tình nào chuẩn bị cuốn sổ này, cũng không muốn cân nhắc tổ mẫu thật sự cứu giá mà chết hay cố ý cứu giá mà chết.

Nàng rõ ràng, trước khi chết tổ mẫu vẫn quan tâm nàng.

Tổ mẫu biết, nàng nhất định sẽ về xem phủ Trưởng Công chúa, nhìn toà phủ đệ kia đã từng khiến nàng vui vẻ.

Cũng chỉ có nàng, mới có thể phát hiện quyển sách nhỏ này.

Đây là tổ mẫu giữ một phần lễ vật cuối cùng cho nàng.