Editor: Đào Sindy
Tốc độ của Ban Họa quá nhanh, hai bên mắng đến khí thế ngất trời, một tên của nàng bay đến, mặc dù không bắn trúng đầu đối phương nhưng trúng tay hắn ta. Động tác của Ban Họa giống như mở chốt, quân Dung gia chuẩn bị cung tiễn xong, cầm khiên, cùng nhau bắn tên.
Những người lính này đi theo Ban Họa công đánh huyện Thanh Tùng, cho nên phối hợp rất ăn ý, từ đầu tới đuôi có thể động thủ thì tuyệt đối không nói nhiều, coi như nói nhiều cũng là để mê hoặc quân địch, đốt lên chiến hỏa trận này.
Quân triều đình không nghĩ tới quân Dung gia âm hiểm như thế, rõ ràng đang mắng chửi, một lời không hợp liền xuất thủ, không giống chiến thuật lúc trước lắm?
"Thật sự là tiểu nhân hèn hạ." Tướng sĩ trúng tên bịt vết thương, thở hổn hển nói: "Hôm nay có lão tử ở đây, tuyệt đối không để bọn họ vào thành!"
Chiến tranh luôn phải đổ máu, tiếng chém giết, tiếng gào đau đớn, có một số người đã giết đỏ cả mắt, không biết đau đớn không biết mệt mỏi.
"Giết năm tên địch thưởng năm lượng bạc, giết mười tên địch thưởng mười lăm lượng bạc, nếu giết được tướng lĩnh quân địch, thăng quan tiến chức không phải chỉ nói chơi, các huynh đệ mau xông lên!" Đỗ Cửu cầm một thanh đao nhỏ máu, cưỡi ngựa vọt tới dưới cửa thành, xô cửa xe một cái là đụng vào cửa thành một cái, cửa thành lâu năm thiếu tu sửa đã cũ kỹ, cuối cùng bị va chạm liên tục đã mất đi năng lực chống cự rồi ngã xuống.
Quân triều đình tránh sau cửa thành dốc toàn bộ lực lượng, nhân mã hai bên hỗn chiến với nhau, mảnh đất ngoài cửa thành đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
Ban Họa cũng muốn cùng xông vào, nhưng bị Dung Hà kéo lại.
"Thân là tướng lĩnh, không thể xúc động." Dung Hà cưỡi trên lưng ngựa, mặt không thay đổi nhìn cờ vàng của hoàng gia trên cửa thành: "Trận chiến này, vẫn chưa tới mức độ không phải nàng thì không kết thúc được."
Ban Họa rút kiếm ra, tay nắm chặt: "Ta đã hiểu."
"Nguyên soái, đã phá cửa lớn!" Một binh sĩ ngăn lại trước khi Trường Thanh vương đi: "Người đi nhanh một chút, cửa thành thủ không quá lâu đâu."
Bọn họ cũng không ngờ rằng, cửa thành Vĩnh Châu lâu năm thiếu tu sửa đến nước này, quan viên địa phương rốt cục đang làm gì? Từng tòa phủ đệ tu sửa tráng lệ, lại không có tiền sửa cửa thành?
Đám quân triều đình đang bất mãn không làm nên chuyện gì, bọn họ có thể làm duy nhất đó là bảo vệ nguyên soái rút lui, không để phản quân bắt lại.
Thạch Tướng quân đã bị bắt đi, nếu nguyên soái lại bị bắt nữa, vậy thì quân triều đình thật sự bị diệt toàn quân rồi.
Ngoài thành hô tiếng "Giết" rung trời, Trường Thanh vương nghe tiếng la giết càng ngày càng gần, cắn răng nói với đám người bên cạnh: "Rút lui!"
Thành Vĩnh Châu không giữ được.
Hắn ta làm sao cũng không nghĩ tới, vậy mà Dung Hà có nhiều thủ đoạn như vậy, còn có áo giáp vũ khí của phản quân, chỉ sợ sớm đã bắt đầu chuẩn bị, không thì làm sao còn tốt hơn quân triều đình?
Dung Hà thật to gan, vậy mà sớm đã có dã tâm.
Trong lòng Trường Thanh vương mặc dù hận, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm khoe khoang, để thủ hạ thu dọn đơn giản một ít gì đó, cưỡi tuấn mã chạy vọt. Bởi vì bọn họ lo lắng trên đường đi chạy quá chậm sẽ bị phản quân đuổi kịp, đồ vật hơi nặng một chút không tiện mang theo, đều bị bọn họ ném xuống trên đường.
Bọn họ dùng hành động thực tế để giải thích cho cái gọi là vứt mũ giáp và vũ khí.
Dung Hà giẫm lên biển máu bước vào đại môn thành Vĩnh Châu, cả thành toàn mùi máu tươi, còn có loáng thoáng tiếng kêu rên, khiến nơi này nổi bật lên như địa ngục nhân gian.
Ban Họa đứng bên cạnh y, ánh mắt tránh đi máu tươi đầy đất, quay đầu nói với Đỗ Cửu: "Dẫn người đi xử lý thương binh, chú ý những tên quân triều đình nằm dưới đất kia, coi chừng bị ám toán."
"Vâng." Đỗ Cửu lĩnh mệnh lui ra.
"Họa Họa. "Dung Hà quay đầu nhìn về phía Ban Họa, nắm chặt tay nàng: "Cứ luôn làm bạn với ta như vậy, có được hay không?"
"Quân tâm không thay đổi, ta sẽ không phụ. " Ban Họa sửa sang lại y phục lưu loát: "Chàng đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần chàng không khiến ta thất vọng, ta sẽ luôn bên cạnh chàng."
"Chủ công, Tướng Quân. " Triệu Trọng cưỡi khoái mã tới: "Trường Thanh vương đã chạy trốn."
"Chạy trốn?" Ban Họa cười lạnh: "Mới mấy canh giờ, hắn đã không quan tâm ném tướng sĩ tự mình chạy, thật đúng là Vương gia có tình có nghĩa."
Triệu Trọng nhìn thấy hai người nắm chặt tay nhau, cười khan nói: "Chúng ta cần đuổi theo không?"
"Không cần. " Dung Hà nói: " Tạm thời tu dưỡng tại Vĩnh Châu, nửa tháng sau, thẳng đến Hoàng Thành giết kẻ nịnh thần, thay đổi triều đại!"
"Vâng!" Trong lòng Triệu Trọng nóng lên, ánh mắt cũng phát sáng lên.
Trường Thanh vương một đường chạy tán loạn, trốn ra đến Minh Ngọc châu gần Kinh thành mới an tâm, thế nhưng hiện tại hắn ta là binh bại chạy trốn, nhất định phải cho triều đình một lời giải thích. Hắn ta suy nghĩ thật lâu, để thủ hạ đưa vàng bạc châu báu đám đại thần Phong Ninh Đế tín nhiệm trong triều, lại viết cho Phong Ninh Đế một tấu chương thỉnh tội, trong tấu chương đều đang thỉnh tội, nhưng mỗi một câu lại đang ám chỉ với Phong Ninh Đế, không phải năng lực dẫn binh của hắn ta kém, mà là trong quân doanh xuất hiện phản đồ, tiết lộ việc quân cơ.
Tên phản đồ này là ai?
Tự nhiên là cữu huynh của Thái Tử Thạch Tấn, dù sao hiện tại Thạch Tấn bị bắt, tất cả sai lầm đều để hắn gánh chịu, trong lòng Trường Thanh vương không có chút áp lực nào.
Tưởng Lạc nhận tấu chương Trường Thanh vương gửi, cộng thêm cận thần bên người thổi gió bên tai, quả thật hắn ta quy tất cả sai lầm lên người Thạch Tấn, dưới cơn nóng giận, cả nhà Thạch gia bị hắn ta giết thì giết, biếm thì biếm, tuổi nhỏ sung quân làm nô, Thạch gia đã từng phong quang nhất thời, rốt cục xuống dốc triệt để. $d"đ+l^q~đ
Có người thổn thức, có người đồng tình, người đầu óc hơi bình thường đều có thể đoán được Trường Thanh vương nói dối, thế nhưng bệ hạ tin tưởng, bọn họ còn có cách gì? Cộng thêm thời điểm Thạch gia đắc thế, hiển hách dương dương đắc tội không ít người, hiện tại tất nhiên cũng không có ai đồng ý đứng ra nói chuyện vì bọn họ.
Lúc tin tức này truyền đến Vĩnh Châu, Thạch Tấn đang chép kinh thư trong phòng.
"Phụ thân ta... Bị chém đầu rồi?" Thạch Tấn nghẹn họng, kinh ngạc ngồi trên ghế, ngòi bút nhỏ mực đen xuống, làm bẩn cả trang giấy, thế nhưng lúc này, ai sẽ để ý một trang giấy như vậy?
Triệu Trọng thấy hắn thế này lại có chút đồng tình: "Mong huynh nén bi thương."
Thạch Tấn mờ mịt lắc đầu, hắn buông bút lông xuống, nói với Triệu Trọng: "Đa tạ Triệu đại nhân, tại hạ muốn yên tĩnh một chút."
"Cáo từ." Triệu Trọng lui ra khỏi cửa phòng, lắc đầu thở dài.
Sau ba ngày, Thạch Tấn đổi lại một bộ y phục bông vải màu trắng sạch sẽ, ngân quan buộc tóc, sắc mặt còn tốt, chỉ là trong mắt có tơ máu chưa tan. Hắn tới tìm Dung Hà, làm một đại lễ với y: "Tại hạ Thạch Tấn, nguyện làm trâu làm ngựa vì Thành An Hầu."
Dung Hà nhìn người đứng dưới ánh mặt trời, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi cam tâm tình nguyện không?"
"Cam tâm tình nguyện."
Thạch Tấn cười khổ: "Hiện tại tại hạ lẻ loi một mình, liễu vô khiên quải*, đi theo Hầu Gia, chí ít không bị lương tâm khiển trách."
*không có gánh nặng.
"Thạch tiên sinh khách sáo. " Dung Hà trả lễ cho Thạch Tấn: "Sau này mong Thạch tiên sinh quan tâm hơn."
"Không dám. " Thạch Tấn lại trả một đại lễ: "Thuộc hạ Thạch Tấn, bái kiến chủ công."
Ban Họa mặc một bộ quần sam thủy sắc đứng ngoài cửa phòng, lúc này Thạch Tấn đưa lưng về phía nàng, nàng không nhìn thấy nét mặt của hắn, Thạch Tấn cũng không biết nữ tử mình thầm mến ở phía sau mình.
Ban Họa đứng tại chỗ trong chốc lát, cuối cùng không tiến lên quấy rầy hai người. Nàng xoay người, ra khỏi viện tắm nắng.
"Tướng Quân." Triệu phu nhân nắm tay hai đứa bé, thấy nàng thì thi lễ, sau đó lộ ra một nụ cười: "Hôm nay thời tiết tốt, sao Quận chúa không đi trong thành một chút."
Ban Họa đưa thay sờ đỉnh đầu của hai đứa bé, cười nói với Triệu phu nhân: "Đi, hai con khỉ nhỏ này cũng buồn bực đến hỏng."
Trước đó lo lắng trong thành có thám tử quân triều đình, cho nên người nhà của các tướng sĩ không được đi ra ngoài, hiện trong thành đã được thanh tẩy một lượt, thậm chí đã có bách tính bắt đầu bày quầy bán hàng sinh hoạt, Ban Họa mới yên tâm dẫn hai đứa bé này ra ngoài.
"Là có một chút buồn bực. " Triệu Đại lang gật đầu: "Nhưng mà còn có thể chịu được."
"Nhỏ như vậy đã biết chịu đựng. " Ban Họa khoan khoái nghịch bím tóc trên đầu hắn: "Chỗ này giống phụ thân đệ."
Triệu Đại lang sờ ót cười ngây ngô, đệ đệ của hắn tránh khỏi tay Triệu phu nhân, trông mong tiến đến trước mặt Ban Họa, móc ra một miếng bánh mứt quả xấu xí từ trong ngực: "Quận chúa, đây là ta giữ cho người."
"Cảm ơn Nhị lang. " Ban Họa nhận miếng bánh, cũng không chê đứa trẻ lấy đồ có sạch sẽ hay không, bỏ vào miệng nhai nhóp nhép.
Dẫn theo hộ vệ, một đoàn người đi ra phủ đệ tạm thời, Ban Họa bỏ tiền mua không ít đồ chơi nhỏ này nọ cho đứa trẻ. Có chủ quán không dám thu tiền của nàng, nàng cũng không nhiều lời, trực tiếp ném bạc đi, cực kỳ giống túi tiền di động.
Đi đến một góc tường, có một đứa trẻ chưa đến mười tuổi đang gào khóc, mặt mũi hắn đầy vết bẩn, y phục trên người cũng rách đến không còn hình dáng. Triệu phu nhân mắt thấy không đành lòng, muốn đi giúp trợ đứa bé này, lại bị Ban Họa ngăn lại.
"Triệu phu nhân. " Ban Họa nhìn đứa trẻ càng khóc càng thương tâm, trên mặt biểu lộ có chút lạnh: "Vào lúc loạn thế, có đôi khi đứa trẻ không còn là đứa trẻ, ngươi vẫn cẩn thận chút."
Trong lòng Triệu phu nhân run lên, nàng quan sát tỉ mỉ đứa trẻ đáng thương kia, thực sự nhìn không ra trên người hắn có chỗ nào không đúng.
"Ngươi không phát hiện, vừa rồi những đứa trẻ kia cãi nhau ầm ĩ, nhìn thấy chúng ta liền không tự giác thấp giọng. " Ban Họa nâng cằm: "Những đứa trẻ không có phụ mẫu bảo vệ, vốn nên chú ý cẩn thận mới đúng."
Triệu phu nhân lập tức hiểu được, nghĩ đến hành vi vừa rồi, nàng hít vào một ngụm khí lạnh, lỡ như đứa nhỏ này thật có vấn đề thì nàng...
Ban Họa đánh một thủ thế cho thân vệ: "Đưa đứa bé này đến Nhi Đường, để người ta chú ý trông giữ, nhưng đừng làm khó hắn."
"Vâng."
Triệu phu nhân nhìn thấy Phúc Nhạc Quận chúa chói mắt như thế, trong lòng vạn phần tin phục, không hổ là Quận chúa được một đám binh sĩ trong quân kính nể, làm việc cẩn thận lại có lý có cứ, so với nàng là loại phụ nhân hậu trạch có kiến thức hơn nhiều.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Triệu phu nhân lại có thêm vài phần cực kỳ hâm mộ.
Nữ nhi sống thành bộ dáng như vậy, nhất định rất có ý nghĩa.
Đưa đứa bé đến Dục Nhi Đường, không đến mấy ngày đã bị người tra rõ thân phận, thật đúng là một tiểu sát thủ đã trải qua huấn luyện, thời gian hắn gia nhập tổ chức cũng không dài, lúc ồn áo thiên tai tuyết lỡ năm trước, bị tổ chức sát thủ coi trọng. Bởi vì gần đây tình thế nghiêm trọng, tiểu sát thủ nhỏ tuổi như bọn họ cũng được phái ra chấp hành nhiệm vụ.
Tiểu sát thủ gia nhập tổ chức sát thủ, cũng là vì một bát cơm ăn, đây là lần đầu hắn xuất thủ, kết quả đã thất bại.
Hắn thấy thức ăn ở Dục Nhi Đường không kém hơn ở tổ chức sát thủ, lại bị giữ lại, dứt khoát nói những thứ mình biết ra. Hắn còn chưa bị tổ chức sát thủ tẩy não, tính cách thật thà chiếm thượng phong, lúc bán tổ chức, bán đến không có chút áp lực nào.
Ban Họa thế mới biết, vốn tổ chức sát thủ này lúc trước ám sát Dung Hà, cũng chính bởi vì lần kia tổn thất nghiêm trọng, mới để bọn họ phái tiểu hài tử đi.
Hỏi ra nơi ở của bọn họ thì Ban Họa quyết định, sau khi trở lại kinh thành, phải phá hủy tổ chức sát thủ này.
Sau ba ngày, đại quân xuất phát, quân Dung gia một đường vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó, không ai có thể chống cự, vẻn vẹn chưa đến ba tháng, đã đánh tới châu gần Kinh thành nhất là Ngọc Kinh châu.
Ngọc Kinh châu là một nơi phồn hoa, từng có cao nhân nói rằng, Kinh Thành có Ngọc Kinh châu, Long khí mới có thể càng thêm tràn đầy. Đối với triều đình mà nói, Ngọc Kinh châu là phòng tuyến cuối cùng bọn họ kéo dài hơi tàn.
Nghe nói Dung Hà đánh tới Ngọc Kinh châu, Tưởng Lạc ăn không trôi, ngủ không yên, một lần cắt ngang vứt bỏ Kinh thành chạy trốn, biết được đường lui cũng bị Dung Hà phái người bọc đánh, hắn ta mới dẹp đi ý nghĩ này. d$đ+l&q%đ
Bây giờ Ngọc Kinh châu và Kinh Thành, giống như thịt mỡ bị vây quanh vòng, nhảy không ra, chỉ có thể chờ bị người gặm nuốt. Trừ phi cục thịt béo này biến thành sói đói mà phấn khởi phản kháng.
So với Quý tộc và hoàng thất đang kinh hoảng, bách tính Kinh thành lộ ra bình tĩnh hơn rất nhiều, bọn họ đã sớm nghe nói, Thành An hầu một đường đi tới như có thần trợ, trong một năm ngắn ngủi đã xâm chiếm hơn phân nửa lãnh thổ Đại Nghiệp, có một số châu huyện thậm chí nhiệt liệt hoan nghênh y đến. Sau khi đại quân của Thành An hầu vào thành, không nhiễu dân cũng không cướp đoạt, phúc hậu hơn quân triều đình nhiều.
Khó trách ông trời muốn ban thần tích nhắc nhở bách tính, nói sẽ có minh chủ thay thế hôn quân, minh chủ là Thành An hầu, hôn quân là vị đang ngồi trên long ỷ hiện tại.
Sau khi cả nhà đã đóng cửa lại thì nhịn không được lén hỏi nhau một câu: "Hôm nay Thành An hầu đã đánh vào chưa?"
"Vẫn chưa."
"Đã qua vài ngày rồi, sao Thành An hầu chưa đánh vào?"
"Không biết."
Khi nào Thành An hầu mới đánh vào đây? Những người dân như họ mỗi ngày đều phải chịu đựng tên Hoàng Đế não tàn kia, cũng rất mệt mỏi.
"Đi không được, đánh không được, các người nói phải làm sao mới được?" Tưởng Lạc đập chén trà trong tay, mắng đám đại thần đang đứng bên dưới: " Chẳng lẽ muốn nói rằng trẫm phải thoái vị thì mới được?"
"Bệ hạ, chi bằng phái một đại thần có giao tình với Thành An hầu đi chiêu hàng*, phong vương gia các loại cho hắn, cũng cho hắn một bậc thang đi xuống. " Một đại thần bình thường rất có mặt mũi nói trước mặt Tưởng Lạc: " Triều đình chúng ta tỏ thành ý rõ ràng, nếu Thành An hầu không thức thời, đến lúc đó chính là hắn rắp tâm không tốt rồi."
*kêu gọi đầu hàng
"Ngươi nói rất có đạo lý, cứ làm theo như ngươi nói, nhưng phái ai đi mới phù hợp?" Tưởng Lạc vốn không biết Dung Hà giao hảo với ai, trong ấn tượng của hắn ta, khi phụ hoàng còn chưởng quản, hình như Dung Hà đều có quan hệ rất tốt với các triều thần.
"Hay là..." Đại thần này đảo tròng mắt một phần: "Do Diêu Bồi Cát đi?"
"Được, phái ông ta đi."
Lúc Diêu Bồi Cát nhận thánh chỉ thì đang ở nhà trêu đùa tôn tử, thái giám tuyên chỉ vênh vang đắc ý, cầm hầu bao Diêu Bồi Cát tặng xoay người rời đi, không cho chút mặt mũi.
"Có gì mà đắc ý, chủ tử nhà hắn ta sắp phải vong quốc với quân bên ngoài rồi. " Diêu Lăng mắng: "Một ổ rắn chuột, không phải đồ tốt."
Diêu Bồi Cát ném thánh chỉ qua một bên, sờ râu nói: "Triều đình nghĩ quá ngây thơ rồi."
Hiện tại Dung Hà đã thắng lợi trong tầm mắt, đâu còn để ý gì mà vị trí Vương gia. Còn cái gì mà tiếng người đáng sợ, càng buồn cười hơn rồi, thế gian này chỉ có người thất bại mới để ý tiếng người đáng sợ, lịch sử chân chính đều từ người thắng viết nên.
"Phụ thân, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Diêu Lăng bưng mặt, nét mặt cô đơn: "Cũng không biết Phúc Nhạc Quận chúa thế nào, đi theo Thành An hầu ăn gió dầm sương, còn phải tiếp xúc những vật máu me trên chiến trường, thật làm cho người ta lo lắng."
Diêu Bồi Cát không hiểu nhìn về phía tiểu nữ nhi: "Lúc nào thì giao tình giữa con và Phúc Nhạc quận chúa tốt như vậy?"
Hơn nửa năm này, nữ nhi thỉnh thoảng hỏi ông chuyện của Phúc Nhạc Quận chúa, lúc trước ông không cảm thấy có gì không đúng, hiện tại lại có chút không đúng, bộ dạng này của nữ nhi hình như chút không đúng?
"Phụ thân, người không hiểu, mỹ nhân là báu vật ông trời trao cho chúng ta." Diêu Lăng lắc đầu: "Mỹ nhân dễ kiếm, giai nhân chân chính khó tìm."
"Đúng là ăn nói bậy bạ. " Diêu Bồi Cát nói: "Ta thấy tuổi tác của con cũng không nhỏ, chờ Kinh Thành an ổn, sẽ định việc hôn sự cho con."
"Ta cảm thấy đệ đệ của Phúc Nhạc Quận chúa cũng không tệ. " Diêu Lăng nâng mặt: "Cười rộ lên trông thật đáng yêu."
"Ban Hằng?" Diêu Bồi Cát trừng lớn mắt: "Hoàn khố Ban gia?"
"Hắn không phải hoàn khố bình thường mà là một hoàn khố không giống bình thường. " Diêu Lăng nghiêm túc nói: "Gả cho hắn rất tốt."
Diêu Bồi Cát nhẫn nhịn nửa ngày, mới nói: "Con muốn gả cho người ta, cũng cần người ta bằng lòng cưới mới được."
Diêu Bồi Cát khiến nữ nhi nghẹn đến không nên lời, sáng sớm hôm sau ông dẫn mấy tùy thần, rời kinh chạy tới Ngọc Kinh châu.
Ngọc Kinh châu.
Ban Họa đang dạy các tướng sĩ thương pháp, nghe Kinh thành phái sứ thần tới thì ném thương trong tay cho một tướng sĩ gần đó, lau mồ hôi trên trán nói: " Người đến là ai?"
"Diêu Bồi Cát." Đỗ Cửu trả lời.
"Ông ta?" Ban Họa nhíu mày, bước nhanh đến chủ trướng, vừa hay nhìn thấy một rương rồi một rương vàng bạc châu báu mở ra trước chủ trướng, mấy thái giám thủ bên ngoài thấy nàng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Đây đều là hoạn quan trong cung phái tới, mục đích là giám thị Diêu Bồi Cát.
Vén trướng đi vào, đã nghe thấy tiếng thái giám sắc nhọn thét lên.
"Thành An hầu, ngươi muốn phản quốc à?"
Nàng tiến lên dùng một cước đạp thái giám đang thét lên xuống đất, chờ đợi một khoảng thời gian tại quân doanh, nàng làm việc càng ngày càng không uyển chuyển rồi.
Sứ thần nằm rạp trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, nửa ngày hắn ta mới mắng: "Là ai, ai dám đá tạp gia?"
Ban Họa dùng một cước giẫm trên lưng thái giám, cười lạnh nói: "Cũng chỉ là một con chó bên cạnh Tưởng Lạc, cũng dám ở đây gầm lên sủa bậy. Đây là chủ trướng quân Dung gia, không phải Hoàng Cung của Tưởng Lạc, ngươi tốt nhất ngậm miệng lại, không thì ta cho người kéo ngươi ra ngoài cắt lưỡi đó."
"Phúc Nhạc Quận chúa, ngươi, ngươi dám!" Thái giám trong cung có chút mặt mũi, không ai không biết Ban Họa, mặc dù hắn ta hiện tại nằm rạp trên mặt đất không nhìn thấy mặt Ban Họa, nhưng chỉ cần nghe giọng nói đã biết người đạp mình là ai. d4đ>l?q~đ
"Ngươi đại khái có thể nhìn thử một chút. " Ban Họa xùy cười một tiếng, buông chân giẫm lên thái giám ra: "Đến, gọi một tiếng ta nghe xem."
Mặt thái giám vừa đỏ vừa trắng, trợn mắt lên, tuy nhiên thật không dám rống to hơn.
"Sớm im lặng không phải tốt sao?" Ban Họa đi đến bên cạnh Dung Hà ngồi xuống, hai người ngồi chung trên một chiếc ghế dài, lại không phân cao thấp.
Dung Hà thấy trên trán và chóp mũi của nàng còn mồ hôi thì dùng khăn lau thay nàng: " Sao lại ra tay với thứ đồ chơi này, cẩn thận đừng để dơ chân."
"Thứ chó chết không thức thời, chẳng lẽ ta phải chịu đựng hắn ta. " Ban Họa uống nửa chén trà nhỏ: "Các người nói chuyện, ta ngồi một chút là được, không quấy rầy các người."
Diêu Bồi Cát ngồi ở một bên, từ lúc Ban Họa bắt đầu đạp thái giám kia, bộ dáng làm như bình chân như vại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nghe Ban Họa nói câu này, ông mới đứng dậy chắp tay nói với Dung Hà: "Thành An hầu, lão hủ xin kính chào."
"Diêu đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi." Dung Hà không hề hỏi ý đồ đến đây của Diêu Bồi Cát, hai người đánh mồm mép thật lâu, vẫn là Diêu Bồi Cát nhịn không được, nói rõ ý đồ đến.
"Tước vị thân vương?" Dung Hà nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ cười mà không cười: "Không biết là phong hào gì?"
"Trung Minh."
"Một lòng trung tâm nhật nguyệt chứng giám?" Dung Hà bưng chén trà Ban Họa vừa uống ban nãy uống một nửa, chầm chậm lắc đầu: "Phong hào này không tốt."
"Hầu Gia thích tước vị gì, triều đình nhất định thỏa mãn người."
"Tước vị không quan trọng, ta chỉ muốn gặp bệ hạ và Thái Tử một lần. " Dung Hà đặt chén trà xuống: "Không nhìn thấy bệ hạ và Thái Tử, vi thần ăn ngủ không yên."
Dung Hà mở miệng một tiếng bệ hạ, tuyệt đối không phải Phong Ninh Đế, mà là Vân Khánh Đế lâu không lộ diện.
Diêu Bồi Cát chỉ coi như nghe không rõ, không ngừng cúi đầu uống trà.
"Hầu Gia, bệ hạ chính là người thừa kế Thái Thượng hoàng khâm phong, lời này của người có ý gì?" Thái giám vừa rồi an tĩnh thật lâu không nhịn được mở miệng lần nữa: "Bệ hạ là hài tử của Thái Thượng hoàng chẳng lẽ còn..."
"Choang!" Một chén trà vỡ bên chân hắn ta.
Dung Hà lạnh mặt nói: "Ta nói chuyện với Diêu đại nhân, há để một người đê tiện như ngươi xen vào?"
"Người tới!"
Mấy binh sĩ mặc thiết giáp mặt đầy sát khí đi đến.
"Dẫn thái giám này xuống, cắt lưỡi. " Mặt Dung Hà không biểu tình: "Nghe mà phiền lòng."
Binh sĩ không để ý tên thái giám giãy dụa, che miệng của hắn ta rồi kéo xuống. Những thái giám khác cùng tới, không có bất kỳ người nào dám mở miệng, cho tới bây giờ bọn họ mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nơi này không phải Hoàng Cung Đại Nghiệp, bọn họ cũng không phải hồng nhân trước ngự tiền mà triều thần đều muốn lấy lòng, không ai không cho bọn họ mặt mũi.
Thành An hầu động thủ không hề có điềm báo trước, bọn họ nào dám đắc tội?
Nhìn thấy thái giám lắm mồm bị kéo ra ngoài, Diêu Bồi Cát cũng không thấy bị mạo phạm, đứng lên nhận lỗi với Dung Hà.
"Diêu đại nhân không cần để trong lòng, tội của người khác đâu liên quan gì đến ông. " Dung Hà nói: "Mời Diêu đại nhân trở về chuyển cáo Ninh Vương, Dung mỗ không thèm tước vị, chỉ muốn Ninh Vương dẫn bệ hạ và Thái Tử ra, chứng minh hai người an toàn."
Diêu Bồi Cát cũng không kiên trì, lập tức đồng ý: "Hạ quan chắc chắn chuyển đạt ý của Hầu Gia."
Diêu Bồi Cát còn chưa trở lại Kinh Thành, tin tức liên quan tới Dung Hà thà rằng không cần tước vị thân vương, cũng phải xác định bệ hạ và Thái Tử an toàn truyền khắp mấy châu huyện, thậm chí ngay cả người kinh thành cũng biết. d+đ"l~q@đ
Có người khen Dung Hà không vì quyền thế khom lưng, cũng có người khen Dung Hà trung thành, Tưởng Lạc ngồi trên hoàng vị cũng càng bất chính không vững.
"Hắn tạo phản còn tạo ra mỹ danh à?" Tưởng Lạc nghe mấy tin đồn này, suýt chút tức giận xông lên đầu: "Đi nói với Kinh Triệu Y, nếu trong kinh thành có ai ăn nói linh tinh, trực tiếp giải vào đại lao."
"Bệ hạ, việc này không thể. " Một vị gian nịnh còn có chút đầu óc nói: "Nếu thật sự cứ làm như vậy, ở trong mắt bách tính, lại biến thành chúng ta chột dạ."
Bỗng nhiên Tưởng Lạc giận tái mặt: "Nếu là Thái Thượng hoàng bệnh qua đời, tất nhiên không ai tranh cãi muốn gặp ông ấy."
Mấy người khác nhíu mày, bây giờ hoàng vị đã tới tay bệ hạ, Thái Thượng hoàng cũng bị giam lỏng rồi, giết cha cũng không có thanh danh tốt, việc này... Chỉ sợ là không làm được.
Bọn họ không dám nói thẳng, đành phải im lặng để diễn tả thái độ của mình.
Bộ dáng Tưởng Lạc phiền muộn không nói lời nào với họ, mắng vài câu xong thì để bọn họ lui xuống.
Hắn ta suy nghĩ trong điện thật lâu, hồi tưởng lại những hành vi Vân Khánh Đế thiên vị với Thái Tử, rốt cục hạ quyết tâm. Hắn ta gọi Vương Đức bên cạnh Vân Khánh Đế tới, giao bao thuốc vào tay Vương Đức.
"Phụ hoàng gần đây ngủ không ngon, tim cứ đập nhanh đúng không?" Tưởng Lạc nhìn Vương Đức âm trầm.
Vương Đức quỳ trên mặt đất không nói lời nào.
Tưởng Lạc lập tức bùng cháy, đứng dậy đạp ông một cước. Lúc này một tên thái giám lộn nhào chạy vào.
"Bệ hạ, không xong!"
"Dung Hà đánh vào Kinh thành rồi!"