Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 121




"Thất lạc?" Ba người kia nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, sau khi ngộ ra ẩn ý lại giật mình kinh hãi. Nếu như hổ phù thống lĩnh tam quân đã bị mất từ lâu, như vậy làm sao lọt vào trong tay Thành An Hầu?

Năm đó hổ phù thống lĩnh tam quân do Ban nguyên soái nắm giữ, về sau Ban nguyên soái bị thương trên chiến trường ngoài biên cương, ông cởi áo giáp quay về kinh thành làm một quốc công gia sống nhàn nhã, sau đó Vân Khánh đế đăng cơ, biên cương lại không có chiến sự gì, hổ phù thống lĩnh tam quân từ đó cũng chưa từng xuất hiện nữa.

Bọn họ chỉ cho rằng bệ hạ kiêng kỵ các võ tướng cho nên không giao hổ phù thống lĩnh tam quân cho bất luận kẻ nào, thật không ngờ ngay cả bệ hạ cũng không nắm giữ hổ phù, điều này khiến cho ai nấy đều bất ngờ sửng sốt.

"Phải chăng hổ phù vẫn nằm trong tay Ban nguyên soái sao?" Diêu Bồi Cát nhỏ giọng nói, "Năm đó Ban nguyên soái bị thương, vốn dĩ là chuyện rất bất ngờ, nếu ông không giao hổ phù ra, nhưng lại nói với bệ hạ rằng hổ phù bị trộm mất...." 

Tiên đế không thích bệ hạ mà yêu thích Huệ Vương, nói không chừng bệ hạ sẽ tin vào lý do lí do thoái thác của Ban nguyên soái. Thảo nào bệ hạ có thể nhẫn nhịn Huệ Vương nhiều năm như vậy, chỉ sợ ông luôn lo lắng Huệ Vương lại đột nhiên khởi binh tạo phản. Sau khi vợ chồng Huệ Vương đều chết, bệ hạ còn đưa hai đứa con của Huệ Vương vào cung nuôi dưỡng, một là để mọi người tuyên dương ông lương thiện, mục đích còn lại e là muốn khống chế hai người kia, không để cho bọn họ xằng bậy.

Những chuyện xảy ra ngày trước vốn còn rất mơ hồ không rõ nguyên do, nhưng kể từ khi hổ phù xuất hiện, tất cả những khúc mắc khó hiểu nhất cũng hiện ra rõ ràng hơn.

Ban gia mấy đời trung lương, vì sao Ban nguyên soái lại nói dối chuyện tày đình như thế?

Và hổ phù thống lĩnh tam quân này là do Ban quận chúa trao cho Thành An Hầu?

"Ta biết." Triệu Vĩ Thân là bộ hạ cũ của Ban nguyên soái, nhớ lại Ban nguyên soái từng một thời uy phong lẫm liệt, giọng nói hơi nghẹn ngào, "vết thương của nguyên soái không phải do kẻ địch gây ra, mà bị người của mình đánh lén. Sau đó tiên đế tra ra là do một tướng lĩnh nào đó ganh ghét, cho nên đã làm ra chuyện này. Để tránh nhiễu loạn quân tâm, vị tướng lĩnh đó bị xử tử bí mật, ngay cả người nhà của hắn cũng không bị liền lụy gì."

"Không lâu sau đó, bệnh tình của tiên đế trở nên trầm trọng hơn." Triệu Vĩ Thân nhớ lại tình cảnh năm đó, bình tĩnh tường thuật lại, trong câu chuyện có vô số thấy ma và máu tươi, ông rủ mắt xuống nói, "Sau đó, tiên đế chưa kịp lưu lại di chiếu đã ra đi, bệ hạ là Thái tử, hợp lẽ đăng cơ, trở thành hoàng đế triều Đại Nghiệp."

Trong câu chuyện này có dính tới nhiều âm mưu quỷ kế, Triệu Vĩ Thân không muốn nói thẳng ra, mấy vị đại nhân khác đều ngầm hiểu được, thế nhưng hiện tại bọn họ không có tiếng nói gì, cho dù có lòng lo lắng cho bách tính phải chịu khổ cực, thế nhưng cũng lực bất tòng tâm.

"Thái tử và Trữ vương đều không có tài trị quốc, nếu Thành An Hầu..." Diêu Bồi Cát rất coi trọng tài hoa của Dung Hà, cho nên lúc nói chuyện, khó tránh khỏi có chút thiên vị. Cũng may ông vẫn còn tỉnh táo, biết nếu nói ra lời này sẽ bị gáng tội mưu phản.

"Ta hiểu ý của ông." Triệu Vĩ Thân cười cười, "Ta học thành văn thao vũ lược, không phải chỉ vì hai chuyện: một là thành tâm cống hiến sức lực cho triều đình, hai là chăm lo cho dân chúng đó sao? Sự việc xuôi theo bên nào cũng tốt, ông trời  luôn có mắt, chắc vẫn dõi theo con dân trần thế này thôi."

Đã xuôi theo hết thảy tranh đấu trong triều đình, thật tình ông cũng không tính là thần tử đặc biệt trung thành, thay vì nói ông trung với triều Đại Nghiệp, chi bằng nói ông trung với dân chúng dưới ách thống trị của triều Đại Nghiệp.

Có lẽ ông trời có mắt thật, tháng ba hoa đào nở rộ, bỗng nhiên vùng ngoại thành xảy ra trận lở đất lớn, lộ ra một khối đá kỳ lạ, khối đá này có hình dạng kì lạ, giống như chim tung cánh bay lên trời xanh. Truyền thuyết kể rằng: Chim xanh là chim báo điều may hầu cận bên cạnh Tây Vưowng Mầu, sự xuất hiện của nó sẽ mang đến tin tức cải biến thiên hạ.

Quân tuần tra nhanh chóng được điều tới, nhưng khi nhìn thấy hàng chữ khắc trên tảng đá này, sắc mặt bọn họ đều thay đổi.

"Tưởng thị bất nhân, thiên hạ đại loạn, loạn thế có nhân quân, cứu dân khỏi nước lửa."

Một vài binh sĩ biết chữ sau khi đọc xong mười mấy chữ này, bọn họ run rẩy như đang trong mùa đông giá rét, run đến mức hai hàm răng đánh vào nhau, cảm thấy tảng đá kia uy nghi khó tả, uy nghi đến mức họ không dám nhìn tiếp nữa.

"Nói bậy, đây chỉ là mưu kế của đám phản quân mà thôi." Đội trưởng đội tuần tra chỉ vào tảng đá nói, "Còn không mau mau xóa hàng chữ trên đó đi?"

"Rõ." Một sĩ binh rút đao tiến lên, nhưng điều kỳ dị chính là hắn ta chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên đưa tay che mũi, người hắn co quắp lại, ngã lăn quay ra đất. Đám lính tuần tra còn lại đều hoang mang không dám tiến lên, có người lật đật lôi binh sĩ đang co quắp kia về, vội vã đưa hắn vào thành tìm đại phu chuẩn bệnh, đại phu nói hắn bị gió độc xâm nhập vào cơ thể, và quá khiếp sợ.

Đám lính tuần tra chính mắt nhìn thấy tảng đá kỳ lạ kia càng thêm nghi ngờ hơn, tận đến khi tên lính tỉnh lại, mới có người hỏi hắn đã nhìn thấy gì mà hoảng sợ?

"Ta... Ta nhìn thấy một... cái đầu rồng, vờn quanh trên tảng đá, mắt nó sáng rực như đèn." Binh sĩ chưa nói hết đã ôm đầu hét rống lên, đánh mắt lý trí.

Một ngày sau khi quan viên khâm thiên giám tìm đến binh lính này thì hắn đã phát điên rồi, miệng lẩm bẩm nhằng cuội, lúc thì nói có con chim, lúc thì nói chuyện ma quỷ, điên khùng không còn chút lý trí nào.

Còn chuyện về khối đá kỳ lạ này đã nhanh chóng lan truyền khắp hang cùng ngỏ hẻm trong kinh thành, có tin đồn những người nhìn thấy khối đá này đều đã phát điên. Lời đồn càng truyền càng sôi nổi, nào là vương triều họ Tưởng sắp tận, nào là đương kim thánh thượng là kẻ bất nhân, khiến cho thiên hạ đại loạn, nào là vị quân vương nhân nghĩa do trời định đã xuất hiện, đang chờ đợi ngày thay thế vương triều họ Tưởng.

Lời đồn càng truyền càng móp méo, cuối cùng lại biến thành: "Nếu vương triều Tưởng thị tiếp tục thống nhất thiên hạ thì trời sẽ giáng thiên tai xuống, dân chúng lầm than, chỉ có vị quân vương nhân nghĩa kia mới là thiên tử do trời cao định đoạt.

Tưởng Lạc giận dữ, mời mấy tăng đạo nổi danh đi làm phép bên cạnh tảng đá, thế nhưng tin tức đã truyền ra ngoài, coi như mời cao nhân xử lý thì có ích lợi gì nữa?

"Vân phương trượng, ngài cảm thấy trên tảng đá này có gì?" Một vị lão đạo gần nhìn Vân phương trượng.

Vân phương trượng niệm ai di đà, "Trên mặt nó có nhân tâm."

Lão đạo bật cười, "Nhân tâm cũng được, thần tiên cũng tốt, lão đạo chỉ là người ngoài cõi tục, vốn không muốn nhúng tay vào việc này, chỉ tiếc hoàng đế lấy tính mạng chư tăng ra áp chế, lão đạo không thể không tuân theo."

Vân phương trượng có dáng vẻ hiền hòa, đôi mắt như cười, "Đạo trưởng đúng là cao nhân chân chánh."

Lão đạo không rõ ý tứ của Vân phương trượng, thở dài một hơi làm tư thế mới, "Vân phương trượng, mời."

Loại thủ đoạn giả thần giả quỷ này thường được các tu sĩ bàng môn tà đạo dùng, vừa vặn hai ngày trước ông may mắn luận thiện luân kinh với Vân đạo trưởng, hôm nay lại cùng được lựa chọn. Tuy ông là người phương ngoại, thế nhưng cũng là một con người, coi như không thể giải cứu muốn dân, chí ít không muốn trợ giúp đạo tặc làm loạn.

Dưới ánh mắt theo dõi sát sao của dân chúng, không biết Vân phương trượng và lão đạo dùng thủ đoạn gì, chữ trên tảng đá cuối cũng cũng biến mất, thế nhưng hai vị tăng đạo nổi danh trong đất kinh thành này lại miệng phun máu tươi hôn mê bất tỉnh. Đám triều thần vốn còn bán tín bán nghi với chuyện này, giờ nhìn thấy kết quả của hai tăng đạo, dĩ nhiên bọn họ không còn nghi ngờ gì với mấy hàng chữ trên tảng đá nữa.

Chỉ là bọn họ không dám để lộ tâm tư ra, đến khi Tưởng Lạc muốn phái binh đi giết phản quân thì trên triều đình đã không còn ai dám đứng ra đảm nhận sứ mệnh này.

Bọn họ có thể gây khó khăn với con người, nhưng nào có ai dám cả gan chống lại mệnh trời? Cho dù là nịnh thần thì vẫn sợ trời xanh trách phạt.

Tưởng Lạc tức giận lại hạ lệnh giết vài người, nhìn thấy những người này nhát như chuột, hắn càng giận hơn.

Quay về cung, Tưởng Lạc tiếp tục nổi giận trách phạt vài tiểu thái giám, thế nhưng vẫn chưa thấy nguôi giận.

"Hắn ta thì có tác dụng chỗ nào?" Tưởng Lạc tung chân đá tên thái giám vừa lên tiếng ngã ngào ra đất, "Lần trước chính ngươi cũng nói Dung Hà là lựa chọn thích hợp nhất, kết quả thì sao?"

"Nô tài có tội." Tiểu thái giám cuống quít dập đầu xin tha, không dám nói thêm nữa.

"Đúng, ngươi có tội." Tưởng Lạc tức giận nói, "Sớm biết như vậy, trẫm nên giết Dung Hà sớm hơn, chứ không nên để hắn mang quân ra khỏi thành."

"Nào có ai ngờ hắn ta không thèm để ý đến sinh mạng người nhà Phúc Nhạc quận chúa chứ?" Tiểu thái giám đảo mất một vòng, "Có lẽ lúc này Phúc Nhạc quận chúa cũng hận hắn lắm, chi bằng chúng ta nghĩ cách liền lạc với Phúc Nhạc quận chúa, để nàng ta nằm vùng giúp chúng ta."

"Cái con Ban Họa kia từ nhỏ chỉ biết ăn chơi, óc heo như nó thì làm nên trò trống gì?" Tưởng Lạc đánh giá thấp Ban Họa theo bản năng, "Nó có thể giúp trẫm cái gì? Gây cản trở sao?"

Tiểu thái giám trầm mặc chỉ chốc lát: "Bệ hạ, tuy rằng tính cách Phúc Nhạc quận chúa bộc trực, thế nhưng nàng ta vẫn là phụ nữ."

"Phụ nữ có thể làm gì?

"Khi phụ nữ hận đàn ông, chuyện gì họ cũng làm được." Tiểu thái giám cung kính dập đầu xuống đất, để trán sát mặt đất lạnh lẽo, "Tại sao ngài không thử một chút xem thế nào?"

"Khi phụ nữ hận đàn ông thì vẫn chỉ là món đồ chơi của đàn ông, họ có thể làm được cái gì." Tưởng Lạc bật cười như vừa nghe một câu chuyện hài, "Một thằng đã bị thiến như ngươi thì hiểu thế quái nào được đàn bà, lui ra ngoài quỳ hai canh giờ đi."

Trong quân trướng, Dung Hà đang xem bản đồ địa hình với mấy thuộc hạ.

Triệu Trọng thấy sắc mặt Dung Hà tiều tụy, chờ thuơng nghị quân tình xong xuôi mới cuời nói: "Chủ công, xin chú ý nghỉ ngơi."

"Sao Ta có thể an tâm nghỉ ngơi, kéo dài một ngày, dân chúng sẽ chịu khổ thêm một ngày." Dung Hà di di trán, "Nhưng thật ra mấy năm này ông cực khổ nhiều."

"Có thể cống hiến sức lực vì chủ công chính là vinh hạnh của thuộc hạ." Điều duy nhất Triệu Trọng không có nghĩ tới chính là vị hôn thê chưa cưới của đứa em trai yêu quý lại gả cho chủ công nhà mình. Mặc dù ông đang đảm nhận chức thứ sử ở Tiết Châu, thế nhưng cũng có nghe được một vài lời đồn đãi về Phúc Nhạc quận chúa.

Vị hôn phu thà bỏ trôn cùng gái phong trân cũng không muốn kết hôn với nàng.

Dung nhan diễm lệ, khắc phu, vị hôn phu nhỏ tuổi đầu tiên còn bị chết non, chắc chắn là nàng khắc phu.

Mẹ của hắn rất thân thiết với dì Âm, kéo theo mối quan hệ trên dưới giữa Triệu gia và Ban gia cũng khá thân thiết, lời đồn đãi khắc phu lan truyền bên ngoài, Triệu gia chưa bao giờ tin. Ấu đệ của ông không phải chết vì khắc bát tự với Phúc Nhạc quận chúa mà chết ở trong tay Trữ vương.

Năm đó mẫu thân dẫn ấu đệ tiến cung, nào biết nhị hoàng tử lại đẩy ấu đệ mới ba bốn tuổi ngã vào trong nước. Đệ đệ bị lạnh và hoảng sợ, sau khi trở về nhà thì bệnh không chữa được, cuối cùng uống thuốc và châm cứu cũng vô dụng, bị bệnh tật hành hạ đến chết.

về sau bệ hạ ban cho Triệu gia bọn họ một tước vị không lớn cũng không nhỏ, rồi đè ép chuyện này xuống. Ớ trong mắt người hoàng gia thì nỗi đau vì mất người thân của Triệu gia bọn họ chẳng qua chỉ là chuyện nho nhỏ, có thể lấy tước vị ra bù đắp là xong.

Chỉ thương cảm cho ấu đệ của hắn và Phúc Nhạc quận chúa nhỏ hơn ấu đệ hai tháng tuổi, cái gì cũng không biết, nhưng bởi vì chuyện này mà mang tiếng khắc phu, trở thành đề tài đàm tiếu của người trong kinh thành nhiều năm.

Hắn và chủ công hội họp ở Trung Châu đã hai ngày, chỉ tiếc vẫn vô duyên chưa được trông thấy Phúc Nhạc quận chúa, hơn nữa vì là người đàn ông cho nên không tiện hỏi hành tung của phu nhân chủ công, dù rất nóng lòng muốn chào hỏi Phúc Nhạc quận chúa, thế nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

Dung Hà vỗ vỗ vai Triệu Trọng, "Cậu Trọng, ta đã cho người di chuyển người nhà của ông ra khỏi thành rồi, cho nên không cần lo lắng."

"Đa tạ chủ công!" Triệu Trọng kích động làm một đại lễ với Dung Hà. 

"Người một nhà không cần nói lời khách sáo như vậy." Dung Hà nhấp một ngụm trà để tỉnh táo tinh thần, "Lệnh chính cũng đang ở trong quân doanh cùng ông chứ?"

"Đúng vậy, chuyết chính cùng hai khuyển tử đều đi theo thuộc hạ hành quân."

"Neu lệnh chính và lệnh lang có rảnh rổi, có thể đến trướng của ta trò chuyện cùng quận chúa, bản tính nàng không chịu ngồi yên, đến lúc đó hy vọng lệnh chinh không chê nàng phiền thì tốt rồi."

"Không dám, không dám." Triệu Trọng thầm vui vẻ, ông đang muốn tìm cơ hội đi gặp Phúc Nhạc quận chúa, hiện tại chủ công lên tiếng bảo ông đưa phu nhân của mình đến làm bạn cùng quận chúa, cho dù chỉ nói mấy câu thôi cũng rất tốt.

Từ khi Dung Hà hội họp với phản quân của hắn, Ban Họa cũng không quá quan tâm chuyện trong quân doanh nữa. Nàng có thể ngồi xem, đứng xem, cũng có thể lười biếng nằm ườn ra, hiện giờ Dung Hà đã nắm được lòng trung thành của các tướng lĩnh, nàng càng thảnh thơi.

Cho nên hiện tại khi nàng không có việc gì làm thì đem theo cận vệ của mình so cung tiễn so kiếm pháp với binh lính khác, mặc dù không có uy nghiêm của một hữu tướng quân được triều đình khâm phong, thế nhưng không ít binh sĩ bị đánh cho thua thê thảm, chơi bời cùng các tướng sĩ này lâu, bọn họ cũng thân thiết gọi Ban Họa là Ban tỷ, cưỡi ngựa giương cung bắn chim, leo cấy hái trái, xuống nước bắt cá, chỉ cần nàng dẫn theo đám người bọn họ đi cùng, chắc chắn sẽ đem về không ít thức ăn ngon cho quân doanh.

Nếu không phải da nàng trắng, gương mặt xinh đẹp, có lẽ các các tướng sĩ đã gọi nàng hai tiếng "Ban huynh" chứ không phải "Ban tỷ".

Biết làm sao được, tuy rằng lời nói và việc làm của Ban Họa đều phóng khoáng và hào hiệp khiến các tướng sĩ bị thuyết phục, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nàng, lý trí nói cho bọn họ biết đó là một đại mỹ nhân nổi danh, gọi nàng là "huynh" thực sự có lỗi với dung mạo của nàng.

Không hổ là hậu duệ danh tướng, mười người bọn họ gọp lại vẫn còn thua xa khí phách và bản lĩnh của nàng.

Ngày hôm đó Ban Họa lại lên võ đài tỷ võ với mấy tiểu binh trai tráng khỏe mạnh, nghe thấy nữ hộ vệ thiếp thân nói, Triệu phu nhân cầu kiến, nàng chắp tay nói với các tuớng sĩ ở đây, "Xin lỗi các vị huynh đệ nhé, ta có việc phải làm, chu vị tiếp tục thi đấu nhé."

"Ban tỷ đi thong thả!" Chúng tuớng sĩ đồng loạt đáp lễ, mặc dù đều là đàn ông đã truởng thành, có nguời đã hai muơi ba muơi tuổi, thế nhưng vẫn sùng bái và cung kính gọi Ban Họa là "Ban tỷ", nếu trên người bọn họ mặc không phải là khôi giáp binh sĩ, thì dân chúng mà nhìn thấy cảnh tượng này, nói không nhừng sẽ lầm tưởng là đám xã hội đen chuyên đi thu phí bảo kê.

Triệu phu nhân thấp thỏm bất an ngồi trên ghế, trong lòng thấy thiếu tự tin.

Sau khi đến quân doanh này, nàng đã nghe nói rất nhiều lời đồn đãi liên quan đến Phúc Nhạc quận chúa, có người nói vị quận chúa này cực kỳ xinh đẹp, chủ công rất yêu thương nàng, thậm chí còn sống cùng nàng trong một quân trướng. Lại có lời đồn rằng, vị quận chúa này võ nghệ xuất chúng, rất được tướng sĩ trong quân đội tôn sùng, nàng chỉ là một người phụ nữ chỉ biết quanh quẩn sau nhà, nếu lỡ nói lời gì sai, chẳng biết có bị quận chúa kinh thường hay không?

Đang suy nghĩ miên man, cửa mành bông bị nhâc lên, một vị công tử trẻ đẹp đội mão quan ngọc mặc câm y bước vào. Triệu phu nhân giật mình, nàng hốt hoảng nhìn thiêu niên nhỏ hơn vài tuôi.

Sau khi nàng định thần lại mới nhớ tới nơi này là doanh trướng của chủ công và quận chúa, thiếu niên này là ai, sao đột nhiên xông vào đây?

"Triệu tẩu mời ngồi." Ban Họa thấy Triệu phu nhân ngây ngốc nhìn mình, nàng vỗ vỗ nam trang mặc trên người, "Hành quân bên ngoài cho nên ăn mặc hơi cẩu thả, để cho phu nhân chê cười rồi."

"Gặp... Gặp qua quận chúa." Triệu phu nhân không ngờ rằng thiếu niên tuấn tú này lại chính là Phúc Nhạc quận chúa, nàng hít sâu mấy hơi, cố ngăn trái tim đang đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, "Quận chúa quả thật quá xinh đẹp, làm cho thiếp thân trông thấy cũng phải thất thần, quên mất hành lễ, xin quận chúa thứ lỗi."

"Không có việc gì, không có việc gì, mau ngồi xuống đi." Ban Họa ngồi xuống ghế trên, cuời nhìn Triệu phu nhân. Triệu phu nhân có khuôn mặt trái xoan, da trắng, búi tóc đuợc cài trâm gỗ, có thể do cuộc sống trong quân doanh nên nàng ăn mặc giản luợt, quần áo mặc trên nguời cũng theo phong cách tự nhiên thoải mái là chính, thế nhưng vẫn nhận ra đuợc đây là một nguời cô gái hiền hòa. Đợi hộ vệ dâng trà lên, Ban Họa vừa mời Triệu phu nhân uống trà, vừa hỏi, "Ta nhớ cô đã có hai đứa con trai rồi, sao không dẫn chúng theo cùng?"

"Khuyển tử còn nhỏ không hiểu chuyện, ta sợ chúng làm phiền ngài."

"Không có việc gì, cho dù trẻ con có quậy phá cỡ nào, ta cũng có cách chỉnh đốn chúng." Ban Họa lắc tay, "Ta không để ý đến mấy thứ này, lần sau phu nhân cứ dẫn chúng theo."

Mặc dù tính cách Triệu phu nhân hiền lành, lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải, thế nhưng điều khiến nàng bất ngờ là quận chúa lại biết nàng có hai đứa con trai, điều này quả thật quá ly kỳ.

"Ta và Triệu tiểu thu thuờng lén trò chuyện cùng nhau, quan hệ giữa chúng ta vốn rất thân, cho nên nàng có nhấc đến chuyện của cô với Ta." Ban Họa cười cười, "Gia mẫu cũng rất quan tâm đến mọi người, đợi quay về kinh thành, nhất định mọi người phải đến nhà Ta gặp gia mẫu gia phụ một chuyến đây, bà mà trông thấy mọi người, chắc chấn sẽ rất vui."

Triệu phu nhân nghe Ban Họa nói như vậy, nỗi lo trong lòng liền voi đi, nàng gật đầu nói: "Đen lúc đó nhất định sẽ đến quý phủ quấy rầy một chuyến."

Lúc này bọn họ còn đang tạo phản, nghe Phúc Nhạc quận chúa nói như vậy cứ như bọn họ đã tạo phản thành công rồi. Thảo nào chủ công thích quận chúa như vậy, hóa ra chỉ có quận chúa mới là người có lòng tin vào chủ công nhất.

"Cái gì mà quấy rầy chứ?" Ban Họa suy nghĩ một chút, "Trong quân doanh toàn đàn ông, nếu thường ngày cô thấy nhàm chán thì tới chỗ Ta choi." 

Với tính tình của Triệu phu nhân, có lẽ ở trong quân doanh sẽ ngượng không dám bước ra ngoài, nếu nàng đến doanh trướng choi cùng mình, có lẽ nàng cũng giải khuấy được đôi chút.

Triệu phu nhân cũng hiểu được Ban Họa có ý tốt muốn nghĩ cho mình, nên gật đầu đáp ứng. Trước khi gả đến Triệu gia, nàng cũng nghe qua vị quận chúa này từng có hôn ước cùng Triệu gia, chỉ tiếc nàng và chú em chồng đã chết yểu kia lại hữu duyên vô phận.

Sau khi bái biệt Phúc Nhạc quận chúa, Triệu phu nhân quay về doanh trướng của mình, Triệu Trọng thấy nàng trở về, liền nói: "Phu nhân, Phúc Nhạc quận chúa có làm khó dễ nàng không?"

Triệu phu nhân cười lắc đầu: "Quận chúa là người tốt lại rất nhiệt tình, còn lưu thiếp lại dùng cơm đây, thế nhưng thiếp nghĩ chắc chủ công sẽ qua về dùng cơm cùng quận chúa, cho nên kiêng quyết từ chối."

Triệu Trọng nghe nói như thế lại yên lòng: "May mà nàng không nhận lời, bằng không Ta và hai thắng con sẽ tiu nghỉu dùng cơm với nhau.

"Toàn nói bậy." Triệu phu nhân và phu quân cùng hai đứa con ngồi quấy quần bên bàn cơm đơn sơ, nhìn thấy hai đứa con ăn uống ngon lành, Triệu phu nhân gấp hai miếng thịt bỏ vào trong chén của mỗi đứa, quay sang nói với Triệu Trọng, "Phúc Nhạc quận chúa là một cô gái rất đặc biệt, ta thấy người bên doanh chủ công, đều rất tôn trọng nàng."

"Vậy thì hay biết mấy." Triệu Trọng gật đầu, yên lòng.

"Quận chúa còn nói nếu ta ở trong lều thấy buồn chán thì cứ qua bên đó chơi."

"Tốt." Triệu Trọng nhân tiện nói, "Ta còn đang lo nàng ở trong này một mình sẽ buồn bực, như vậy cũng tốt, cứ đến chỗ Phúc Nhạc quận chúa chơi."

"Cũng không thể như vậy được, khi Phúc Nhạc quận chúa mặc trang phục binh sĩ trông rất tuấn tú." Triệu phu nhân không nhịn được nói, "Neu thiếp còn là một cô bé mười mấy tuổi, nhìn thấy quận chúa như vậy e rằng sẽ tim đập tay run, chắc không còn nghĩ đến đàn ông nữa.

Triệu Trọng:...

Dung Hà chỉ huy đại quân suôn sẻ băng qua địa giới Trung Châu, qua Trung Châu là đến Tầm Châu, Dung Hà phái tốp quân đầu đi tới cửa thành, bọn họ còn chưa kịp đi công thành, đã thấy cửa thành Tầm châu mở rộng, tất cả tướng sĩ quan viên Tầm Châu đều ra tận cổng đón chào, không hề có ý phản khán.

Bọn họ ở lại Tầm Châu hai ngày, tất cả binh sĩ không nhiễu loạn cuộc sống người dân, không chinh thu lương thảo, điều này làm cho dân chúng đang thấp thỏm bất an đều cảm động vui mừng, lúc phản quân rời khỏi Tầm Châu có bách tính cầm dưa và rau củ ra tặng cho binh lính, vẫy tay tiễn đưa.

Dung Hà không nhận gà vịt thịt cá rau củ gạo và mì, nhưng hắn lại nhận một túi nước do một ông cụ thọ gần trăm tuổi tặng.

"Dung mỗ xin lĩnh nhận tấm lòng của chư vị, chỉ là cuộc sống của mọi người cũng không dư giả gì, Dung mỗ sao nhẫn tâm nhìn mọi người chịu đói chịu khát?" Dung Hà giơ cao túi nước lên, "Nước là ngọn nguồn của sự sống, Dung mỗ xin nhận túi nước của lão bá tặng cho, cũng xin lĩnh nhận tấm lòng của chư vị hương thân, xin các vị hương thân bảo trọng, Dung mỗ cáo từ."

Tầm Châu vô cùng cảm động trước thái độ và lí do từ chối của Dung Hà, biết toàn bộ phản quân phải rời đi, có người lưu luyến đứng ở cửa tiễn đưa không nỡ rời.

"Quả là người tốt, người tốt." Ông cụ thọ gần trăm được cháu đỡ tay đứng dậy, lão ngửa đầu nhìn trời xanh, "Trời cao có mắt, rốt cục để cho chúng ta trông thấy hy vọng."

Bách tính xung quanh cũng cảm động lấy cùng ông cụ, tất cả đều ngóng trông Dung Hà có thể làm hoàng đế.

Phản quân rời Tầm Châu, tiến đến Kinh Châu, Kinh Châu cũng giống nhu Tầm Châu, mở rộng cửa thành đón chào họ, thế nhưng chờ đội binh của Dung Hà vào thành xong mới phát hiện quan viên địa phuơng đều là kẻ vô năng bừa bãi, trấn lột thịt cá của bá tánh, vì vậy Dung Hà hạ lệnh xử tử đám tham quan ô lại chuyên làm trò truớc mặt bá tánh này.

Trong nhất thời dân chúng đều chạy ra tuơng trợ, nói rằng Kinh Châu cuối cùng cũng có quan viên tốt.

Bách tính mặc kệ nguời tới là triều đình hay là phản quân, chỉ cần có thể giúp bọn họ tìm lại đuợc chính nghĩa, không không ức hiếp bọn họ, đó chính là quan tốt.

Cái gì cơ? Bạn nói vị đại quan tuổi còn trẻ này có khả năng trở thành hoàng đế? Hoàng đế hiện tại ngu ngốc vô năng?

Vậy cứ để cho đại quan trẻ tuổi này làm hoàng đế đi, giữ một hoàng đế ngu ngốc vô năng kia làm quái gì? Giữ lại làm lễ mừng năm mới sao? Nếu nuôi heo thì còn có thể giết lấy thịt ăn mừng năm mới, chứ luu vị hoàng đế luôn tìm cách moi móc thịt của dân chúng lại làm gì.

Ban Họa đi theo bên cạnh Dung Hà, nhìn dân chúng hài lòng mỉm cười khi thấy tham quan bị chém đầu, nàng thấy động lòng. Những người dân này không hiểu được cái gì gọi là trung quân, cũng không hiểu được thi từ ca phú, thậm chí ngay cả danh hào của đương kim thánh thượng là gì cũng chưa chắc biết, suốt ngày bọn họ phải lo tìm kế sinh nhai, nhưng họ lại dễ thỏa mãn như vậy. Hoàng đế đang ngồi ở vị trí cao kia coi như không dốc hết tâm huyết vì bá tánh, cũng nên suy nghĩ cho bọn họ một chút, lo lắng cho bọn họ một chút.

Chí ít... có thể để bọn họ an ổn sinh sống qua ngày.

Tham quan ô lại bị bị tịch thu nhà, Dung Hà an bài vài người đến xử lý chuyện ở Kinh Châu, đợi dân chúng chấp nhận những người này quản lý, hắn lại dẫn đại quân tiến về kinh thành.

Có thể bởi vì Dung Hà ở Kinh Châu giết tham quan ô lại, để cho quan viên những châu huyện khác bàng hoàng lo lắng, bọn họ không dám nghênh đón quân Dung Hà vào thành, cho nên một số người bắt đầu quyết liệt chống lại, mà một số người đã vội vã dẫn vợ con bỏ trốn trước khi Dung Hà dẫn đại quân đến, chỉ lưu lại ít quan binh ngăn cản.

Còn có một số quan viên cố ý lan truyền vài tin đồn, cái gì mà Dung Hà là ác ma giết nguời, chỉ cần hắn đi qua nơi nào thì nơi đó sẽ máu chảy thành sông, tiếng oán ngợp trời, cổ động dân chúng địa phương ra sức chống lại. Thế nhưng mưu kế này lại không có tác dụng lớn, bởi VÌ bách tính đã nghe được tin tức từ những châu huyện khác rồi, đồn rằng vị Thành An Hầu này tốt bụng cỡ nào, khoan dung rộng lượng với dân chúng ra sao, tham quan ô lại bị bọn họ xử phạt như thế nào.

Khi bá tánh biết được các quan viên cô ý lừa gạt bọn họ thì lửa giận bốc lên không thể đè ép được.

Cho nên khi đội quân của Dung Hà đi tới Thái Châu thì cổng thảnh Thái Châu đã bị các bách tính đang căm phẫn mở ra, quan binh thủ thành cũng không dám ngăn trở đám bá tánh này, thậm chí còn không rút đao, mặc kệ những người dân đang nổi điên kia kéo cửa thành ra.

Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, nghiêng đầu nói với Dung Hà:

"Dung Hà, có thật chúng ta đang tạo phản không vậy?"

Sao thấy giống như đang chơi trò chơi hơn.