Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 118




"Trữ vương..

Vân Khánh đế há miệng, trông ông lúc này chẳng khác nào cá bị vớt ra khỏi nước, hoảng sợ kinh hãi nhưng không thể làm được gì.

"Phụ hoàng, sao phụ hoàng lại quên rồi, nhi thần đã không phải là Vương gia, mà là quận vương?" Thanh kiếm của Tưởng Lạc để ngang trên cổ của Vân Khánh đế, thân làm con nhưng mang binh xông vào cung, mưu đồ giết cha, làm ra chuyện tài đình để lại tiếng xấu lưu danh muốn đời, thế nhưng Tưởng Lạc lại tỏ ra không hề bị áp lực tâm lý gì cả, thậm chí hắn còn đang điên cuồng cười.

"Cái thằng con súc sinh, muốn giết chết cha ngươi ư?" Vân Khánh đế tức giận đến mức thở hồng hộc, mở to mất nhìn đứa con trai đang điên cuồng, "Ngươi điên rồi?"

"Ta đã sớm điên từ lâu rồi, ông thiên vị Thái tử, lúc nào cũng ban cho hắn đồ tốt, ta đã điên rồi." nụ cười trên mặt Tưởng Lạc méo mó vặn vẹo hóa thành oán hận, "Nhi tử và Thái tử chính là huynh đệ ruột thịt, thế nhưng từ nhỏ hễ có thứ gì tốt, Thái tử luôn được ưu tiên xếp đầu. Ông có từng nghĩ đến Ta không? Có từng nghĩ ta cũng là con của ông không?"

Vân Khánh đế nhìn Tưởng Lạc như vậy, không dám lên tiếng.

"Khi còn bé cũng không sao, nhưng khi Thái tử thành thân, ông để hắn cưới Thạch thị có gia tộc mẹ đẻ hiển hách, đức hạnh tốt, còn Ta thì sao?" Tưởng Lạc căm hận gào hét, "Tạ gia chẳng khác nào món đồ không đáng được nhắc đến, ông để Ta cưới con gái nhà bọn họ, mặc dù Ta không muốn thế nhưng ta vẫn cưới. Nhưng tại sao trước ngày thành thân của ta, ông lại tước bỏ chức vị của Tạ đại lang? Ông làm vậy chẳng khác nào muốn tuyên bố với tất cả mọi người trong thiên hạ này biết, đứa con trai thứ hai này của ông chỉ là trò hề, hoàn toàn không có địa vị gì trong lòng ông?"

Vân Khánh đế không thể ngờ đứa con trai thứ của mình lại bất mãn với nhiều chuyện như thế, mấy năm nay ông có ý vun đắp cho Thái tử, làm bất hòa đám con cung tầng, cũng là muốn giúp con trai ông gạt bỏ ý niệm tranh đoạt ngôi vị, cũng tránh cho chúng đi vào vết xe đổ của ông và tiên đế năm xưa. Ông cứ tưởng làm như vậy sẽ giúp các con tránh khỏi chặng đường bi ai từng phát sinh ở đời trước, nào ngờ lại mang tới mầm tai họa lớn thế này.

"Nếu giờ con lui ra, phụ hoàng không truy cứu trách nhiệm của con."

"Không truy cứu? Hừ." Tuởng Lạc châm chọc cười, đáp lời, "Ông tưởng Ta còn là đứa trẻ của chục năm trước sao? Ông nói gì Ta cũng tin sao?"

Hắn thích mấy món đồ chơi do nước láng giềng tiến công, thế nhưng phụ hoàng lại không trao cho hắn, sau đó chỉ vì thành tích học tập của Thái tử tốt, lại thích mấy thứ cống phẩm này, cho nên đống đồ đó liền biến thành của Thái tử.

Sau đó, Thái tử biết hắn cũng thích bèn đánh trống khua chiên mang đồ đến cho hắn, hắn tức giận đem đập bỏ, kết quả lại bị phụ hoàng trách móc một trận. Những chuyện như vậy rất nhiều, nhiều đến mức hắn không muốn nghĩ đến những chuyện uất ức này.

"Đừng nói nhiều lời, giờ Ta muốn ông viết chiếu thư thoái vị." Tưởng Lạc đè kiếm xuống, trên cổ Vân Khánh đế liền xuất hiện một đường máu đỏ tươi. Tưởng Lạc nhìn thấy vết thương này cũng không hề tỏ ra hối hận, ngược lại, ánh mắt hắn sáng rực lên, "Nếu ông không muốn viết cũng không sao, dù sao hiện giờ Thái tử cũng nằm trong tay Ta, nếu ta hết kiên nhẫn chờ đợi, e rằng phải để Thái tử đi trước lót đường cho ông, đến lúc đó hai cha con ông sẽ được ở gần nhau, chắc cũng không còn hiu quạnh."

"Tưởng Lạc, cha là cha của con, Thái tử là huynh trưởng của con." Vân Khánh đế không dám lộn xộn nữa, ông nhìn thấy Tưởng Lạc không nói đùa, nó thực sự muốn bọn họ chết.

"Có quyền thế, cha anh thì có tác dụng gì?" Tưởng Lạc lạnh lùng cười, "Khi còn bé Ta luôn kính ngưỡng hai người, thế nhưng hai người chưa từng coi Ta ra cái thá gì. Hôm nay ông không cần lôi mấy thứ máu mủ tình thâm vô dụng đó ra nói với Ta, từ lâu Ta đã không muốn nghe thấy nó rồi."

"Đừng lắm lời vô nghĩa nữa." Tưởng Lạc kéo Vân Khánh đế ra khỏi giường, sai hai thái giám kéo ông đến trước ngự án, "Viết."

"Súc sinh!" Vân Khánh đế chỉ mặc áo đơn, lúc này ông lạnh đến mức phát run, ánh mắt ông liếc qua hai tiểu thái giám, hai tiểu thái giám hoảng sợ quỳ rạp người.

"Phụ hoàng, giờ là lúc nào rồi, phụ hoàng còn sức lấy uy phong ra đùa giỡn với hai tên thái giám này?" Tưởng Lạc nhét ngự bút vào trong tay Vân Khánh đế, "Viết nhanh lên một chút, nếu sau một nén nhang mà phụ hoàng vẫn chưa viết xong, ta sẽ cho người chặt một ngón tay của Thái tử."

"Tưởng Lạc, thánh chỉ nhường ngôi không phải một mình cha viết là được, cần phải có tả hữu thừa tướng, lục bộ thượng thư cùng đóng dấu, sau đó  chiêu cáo thiên hạ." Vân Khánh đế nhìn Tưởng Lạc, "Bây giờ con ép cha viết những thứ này thì có ích lợi gì?"

"Có ích lợi hay không là do Ta quyết định, chẳng phải ông nói là được." Tưởng Lạc thấy Vân Khánh đế không muốn viết, không nhịn được châm chọc cười, "Xem ra ở trong lòng ông, Thái tử cũng không có địa vị gì gì đáng để nói đến. Đứa con ông yêu nhất không phải Thái tử, mà là ngôi vị hoàng đế của ông."

Vân Khánh đế căm tức nhìn Tưởng Lạc: "Câm miệng lại cho trẫm."

"Hôm nay Ta là dao, ông là cá nằm trên thớt, phụ hoàng, ngài nên nói năng nhỏ nhẹ vời nhi thần hơn." Tưởng Lạc đi tới bên cạnh long sàng, lấy cái hương nang dưới gối ra, "Tài nghệ thêu thùa của Phúc Nhạc quận chúa cao tầm cỡ này cũng đáng được phụ vương cất giấu như trân bảo sao? Cũng may Ban Họa chỉ là cháu gái của ông, bằng không nhi thần sẽ hoài nghi ông có tâm tư không thể cho người khác biết hay không?"

"Cái thắng nghịch tử, lời gì cũng nói ra được." Vân Khánh đế nhìn chằm chằm túi hương trong tay Tưởng Lạc, mặt tức đến đỏ bừng. Thế nhưng ông không dám đứng dậy, bởi vì bên cạnh có hai binh sĩ cầm đao đang kiềm chặt ông.

Ông biết rõ, lúc này Tưởng Lạc có thể hiên ngang phách lối trong cung cấm như vậy, chứng tỏ toàn bộ hậu cung cũng bị hắn khống chế.

"Dương thống lĩnh và Thạch Tấn đi đâu rồi?" Vân Khánh đế không thể tin được, nếu có hai người này canh gác, cớ sao Tưởng Lạc có thể im hơi lặng tiếng khống chế toàn bộ hậu cung.

"Dương thống lĩnh?" Tưởng Lạc nhếch mày, nở nụ cười vô cùng quái dị, "Con chó săn mà ông vừa nhắc tới, có lẽ đã ở trên hoàng tuyền chờ ông rồi."

"Còn Thạch Tấn..." Tưởng Lạc bật cười như chẳng đáng, "Đểm nay không phải ngày làm nhiệm vụ của hắn, chẳng nhẽ ông không biết?"

Quả thực Vân Khánh đế không biết, ông nhìn Tưởng Lạc, giống như đang nhìn thấy sai lầm lớn nhất cuộc đời này của mình.

Nhưng Tưởng Lạc hoàn toàn không đếm xỉa gì đến ánh mắt của ông, hắn thấy Vân Khánh đế không viết, xoay người nói: "Người đâu, mang nó đến đây."

Một vệ binh mặc áo giáp bưng một cái khay tiến vào, bên trên cái khay được phủ bằng cẩm khăn màu đen, không biết bên trong cái gì. Tưởng  Lạc vạch cái khăn này lên ngay trước mặt Vân Khánh đế, trong khay được đặt ba ngón tay máu me dầm dề.

Vân Khánh đế xém chút nôn mữa, ông quay đầu không nhìn, nhưng Tưởng Lạc lại không muốn buông tha ông, "Đây là ngón tay của thái giám tổng quản hầu hạ bên cạnh phụ hoàng, nếu phụ hoàng còn chần chừ nữa, lát nữa sẽ không phải là ngón tay của thái giám."

"Tưởng Lạc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Không phải Nhi thần đã nói rồi sao? Phụ hoàng mau viết chiếu thư nhường ngôi." Tưởng Lạc cười gằn nói, "Phụ hoàng hà tất hỏi lại?"

Tay Vân Khánh đế cầm cấy bút liền tục run, mực vẩy lên trên thánh chỉ đang trống rỗng.

"Phụ hoàng, đừng quá run tay như thế." Tuởng Lạc rút bỏ thánh chỉ bị vẩy mực ra, lại thả một tờ thánh chỉ khác xuống trước mặt ông, "Tính tình Nhi thần vốn không tốt, phụ hoàng cứ tiếp tục thế này, nhi thần cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì."

Vân Khánh đế ngẩng đầu nhìn ra phía cửa cung, bên ngoài tối đen như mực, tĩnh lặng như mộ phần.

Ông viết từng chữ từng chữ, khi viết đến bốn chữ nhường ngôi thoái vị, tay ông bỗng ngừng lại."

"Tưởng Lạc, trong mắt con, thiên hạ này là cái gì?"

"Đưong nhiên là quyền uy tối cao." Tưởng Lạc hỏi lại, "Bằng không ông cho là cái gì?"

Vân Khánh đế không thể nào viết tiếp được chữ tiếp theo, "Con có từng nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ hối hận?"

"Hối hận?" Tưởng Lạc bật cười, "Vậy thì khi ông sai mật thám hạ độc khiến bệnh cũ của Ban phò mã nhanh chóng phát tác hơn, ông có từng hối hận không? Và cả Thành An Bá, ông ta đã chết trong tay ông như thế nào?"

Sắc mặt Vân Khánh đế tái mét, to giọng hỏi lại, "Làm... làm sao con biết chuyện này?"

"Bởi vì khi ông hạ lệnh diệt trừ Đức Ninh Phò mã, ta đang trốn trong góc chính điện, còn chuyện Thành An Bá..." Hắn nhếch mày, "Dung Hà không phải là đứa con rơi của ông sao? Bởi vì nguyên nhân cái chết của Thành An Bá vẫn là một ẩn số, trưởng tử của ông ta cũng chưa được nhận tước vị đã chết, chỉ còn lại mỗi Dung Hà, hắn ta không bị hạ cấp hạ tước, không phải ông muốn lưu tước vị đó cho Dung Hà sao?"

"Lúc nào ông cũng nói mình yêu thích Ban Họa, nhưng nếu nàng ta biết tổ phụ của nàng bị chính ông và tiên hoàng hại chết, ông nói xem  nàng ta có hận ông không?" Tưởng Lạc giơ hà bao lên trên ngọn đèn, "Cũng không biết Đức Ninh đại trưởng công chúa nếu biết được chân tướng sự việc, bà ta có hối hận chuyện mình đã liều mạng cứu ông không?"

"Ông mắng Ta là súc sinh, trên thực tế Ta chỉ học theo ông mà thôi." Nhìn hà bao từ từ bị thiêu trụi, Tưởng Lạc cười to lên, "Ta chỉ là con súc sinh, còn ông là cha súc sinh, tiên đế chính là ông tổ súc sinh, tất cả đàn ông họ Tưởng đều là súc sinh."

"Chuyện Thái tử tư thông với hậu phi, có phải do mày bày mưu tính kế?"

"Thế nào, cuối cùng thì ông cũng nhớ tới chuyện này rồi ư?" Tưởng Lạc cười tủm tỉm nhìn Vân Khánh đế tóc tai bù xù, mặt nhắn nhúm cau có, "Ông không tin ở Thái tử hay là muốn không tin vào hắn?"

"Mặc dù Ta không thèm bận tâm đến cái tên Thái tử có bản tính như đàn bà ấy, thế nhưng hắn làm việc lại có tình người hơn so với ông." "Tưởng Lạc cười đắc ý, "Là người ai cũng có lúc ngu."

Sắc mặt Vân Khánh đế trắng nhợt, dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt mờ đục.

"Xem ra tinh thần phụ hoàng không tốt lắm, để Ta cho người đến giúp phụ hoàng tỉnh táo hơn."

Một chậu nước đá được bưng vào, Tưởng Lạc chỉ chỉ đôi chân trần của Vân Khánh đế, "Người đâu, hầu hạ bệ hạ ngâm chân."

Giờ tý vừa qua, cung Đại Nguyệt truyền ra tiếng kêu thê thảm của Vân Khánh đế.

Trong cung Hoàng hậu, tầng tầng lớp lớp hộ vệ vấy chặt lấy cung hoàng hậu, tin tức bên ngoài không thể lọt vào trong này, cho nên bà cũng không biết bên ngoài chuyện gì xảy ra. Những binh sĩ trông coi bà mặc dù không gây khó dễ gì cho bà, thế nhưng thái độ cứng rắn và kiên quyết, mặc kệ bà nói gì, bọn họ cũng quyết không cho bà bước ra ngoài.

"Nương nương." Cung nữ thấy bà lắc lư như muốn ngã, vội đưa tay ra đỡ, "Người tạm nghỉ một lát đã nhé."

Hoàng hậu lắc đầu, mặt mệt mỏi rã rời đi tới bên cửa sổ, không biết là đang chờ đợi quân cứu viện đến hay là chờ tin dữ 

Thời gian chầm chậm trồi qua, khi mặt trời ló lên ở phía đông, cổng chính triều đình mở rộng ra, các triều thần nhìn thấy không phải Thái tử giám quốc, cũng không phải bệ hạ lành bệnh, mà là Trữ vương mặc long bào. Long bào trên người Trữ vương được may rất vừa vặn, chứng tỏ được đo đạc cắt may cẩn thận, không biết đã cố ý chuẩn bị từ bao lâu?

"Trữ vương, ngài muốn tạo phản sao?" Một vị đại thần tính tình quật cường, chỉ vào Trữ vương mắng, "Còn không mau cởi long bào xuống thỉnh tội."

"Làm càn, kể từ hôm nay, trẫm chính là hoàng đế Đại Nghiệp." Tưởng Lạc bỉu môi, "Người đâu, mang thánh chỉ của thái thượng hoàng ra đây tuyên đọc."

"Hoàng nhị Tưởng Lạc có lòng nhân nghĩa, có tài trị quốc...."

Các triều thần vừa há hốc mồm kinh ngạc vừa nghe đạo thánh chỉ này, bệ hạ mới hạ chỉ hạ tước vị Trữ vương, làm sao có thể để cho hắn ta kế thừa đế vị. Có vài triều thần không phục, muốn tiến cung cầu kiến bệ hạ, thế nhưng thủ vệ hoàng cung lúc này cực kỳ sâm nghiêm,

Nhưng càng như vậy, mọi người càng hoài nghi, có phải trong cung đã xảy ra chuyện gì rồi không, vì sao ngay cả cửa cung cũng không để bọn họ tiến lại gần. Lúc trước thường có thái giám ra vào cung làm việc, thế nhưng hai ngày nay lại không thấy bóng dáng ai, cả hoàng cung tựa như chìm trong tĩnh mịch.

Trữ vương đã khống chế toàn bộ hoàng cung.

Tất cả mọi người nghĩ như vậy, nhưng không ai dám nói thẳng ra mà thôi, cuối cùng vẫn là phe ủng hộ Thái tử không kìm chế được, bắt đầu đứng lên truy hỏi Trữ vương. Lúc Trữ vương còn là Vương gia, bản tính hắn đã hung tàn, cho nên không cần nói đến khi hắn ngồi lên vị trí hoàng đế. Hắn thẳng thừng hạ lệnh tống hết các quan viên dám truy hỏi vào trong đại lao, thoáng chốc cả triều đình giống như hồn bay phách lạc, toàn bộ kinh thành lâm vào cảnh hoảng sợ không yên.

Ngày thứ năm sau khi Trữ vương đăng cơ, đã gấp rút phong hoàng hậu lên làm thái hậu, sau đó phong thưởng cho mấy ái thiếp được hắn yêu thương nhất, thế nhưng người vợ chính thức là Tạ Thị vẫn chưa được danh phận hoàng hậu, chỉ có thể lay lắt ngồi trong cung chờ đợi. Hết thảy quan viên theo Tưởng Lạc đều được ban thưởng hậu hĩnh, trên triều đình ngoại trừ những quan viên này ra thì những người khác đều không dám hé môi.

Sau đợt phong thưởng, Tưởng Lạc bắt đầu phát thánh chỉ khiển trách, người đầu tiên hắn muốn giáng chức chính là Dung Hà, nhưng bởi địa vị của Dung Hà trong giới đọc sách quá cao, cho nên Tưởng Lạc vẫn bị các thân tín ngăn cản. Cuối cùng hắn chỉ có thể thối lui một bước, liền tiếp hạ ba đạo thánh chỉ cách chức Ban Hoài.

Đạo thứ nhất, cách chức Ban Hoài làm hâu.

Đạo thứ hai, cách chức Ban Hoài làm bá tước. 

Đạo thứ ba, trực tiếp lột bỏ tước vị của Ban Hoài, cũng thu hồi căn nhà hoàng gia đã ban thưởng cho ông, bất đầu xét nhà.

Ban gia bề thế mấy trăm năm ở triều Đại Nghiệp, cuối cùng bị sụp đổ trong tích tắc. Thế nhưng người Ban gia không cậy thế hại người, cho nên lần này ngoại trừ tịch biên gia sản, bọn họ không bị đánh đập nhập vào tội tịch. Có điều, dù sao ở trong mất người khác, biến cố này của Ban gia đã là cú sốc lớn.

Có người thông cảm với Ban gia, cũng có người thương cảm cho Ban Họa, nhà mẹ đẻ thất thế thì nàng làm sao ngốc đầu lên ở nhà chồng được?

Nhưng mà khiến mọi người bất ngờ là ngày Ban gia bị tịch thu tài sản, người Ban gia rất bình tĩnh, tựa hồ không có gì là bất ngờ. Các ông bà già được Ban gia nuôi nấng đã được Ban gia phân phát cho nhiều tiền bạc, an bài sống ở nơi khác.

Gần đây có khá nhiều người bị xét nhà, có người nói hễ ai đã từng gây ra chuyện mích lòng với Tưởng Lạc trong vài năm đổ lại đây, kết cục của họ không phải bị xét nhà thì bị cắt chức. Đám người này khóc trời khóc đất, đau đớn quàng quại, bởi vậy thái độ bình thản của Ban gia giống như dòng suối trong vắt chảy giữa đám người bị hại.

Hoặc vì có quá nhiều người không ưa gì Tưởng Lạc, cho nên phản ứng thản nhiên của Ban gia đã nhận được không ít lòng cảm thông. Thậm chí có tài tử đã viết ra hai bài thơ tán thưởng Ban gia dù thất thế nhưng không sợ quyền uy như thế nào, đã bình thản đối mặt với thế lực tà ác ra làm sao? Rất nhiều người sau khi đọc bài thơ này đều trầm trồ khen ngợi, quả thật đã quên bén mất Ban gia từng thuộc phần tử quyền quý nhà giàu.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hiện tại Ban gia chính là kẻ thù của kẻ thù.

Sau khi Ban gia bị xét nhà liền được hạ nhân phủ Thành An Hầu đón về. Thế nhưng người Ban gia lại không muốn liền lụy Dung Hà, chết sống gì cũng không muốn đến ở phủ Thành An Hầu, Dung Hà cũng hết cách, đành phải mua một căn hộ lớn trong kinh thành, để cho người Ban gia ở tạm trong đó.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Dung Hà nhìn căn hộ, hoi áy náy nói, "Để mọi người phải chịu khổ rồi."

"Người một nhà cả, không cần nói mấy lời khách sáo đó." Ban Hoài vui hớn hở rút mấy tấm ngân phiếu được giấy kỹ trong túi ra, ông đã lén giấu nó vào túi, quan binh xét nhà cũng không làm khó ông quá mức, cho nên ông mới mang được một túi ngân phiếu đầy ắp ra đây.

Ông nhét xấp ngân phiếu vào trong tay Âm Thị, "Phu nhân, số ngân phiếu này giao cho bà giữ."

Âm Thị không do dự nhận lấy số ngân phiếu, bà nhìn Dung Hà, "Hiện giờ cha mẹ không tiện đến Hầu phủ, nhờ hiền tế chăm sóc cho Họa Họa nhiều hơn."

"Xin nhạc mẫu yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ chăm sóc nàng." Dung Hà làm một lễ vãn bối, cũng không vì hiện tại Ban gia nghèo túng mà tỏ ra chậm trễ, "Mấy ngày gần đây sức khỏe Họa Họa đã khá nhiều, mỗi bữa có thể dùng non nửa chén cơm, cũng có thể dùng một ít thịt."

"Đứa bé này kén ăn từ nhỏ, mấy ngày qua, chắc hiền tế đã tốn nhiều sức lực dỗ dành nó."

"Họa Họa rất tốt, hiền tế không thấy tốn sức chút nào." Dung Hà nở nụ cười.

Âm Thị thấy hắn như vậy, nỗi lo lắng đang treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Thu xếp chỗ ở cho Ban gia xong xuôi, Dung Hà vội vã chạy về nhà. Dung Hà vẫn chưa biết nên mở miệng nói chuyện Ban gia bị tịch thu tài sản với Ban Họa như thế nào, hắn lo lắng sức khỏe nàng còn suy yếu, không biết có chịu đựng được kích thích quá lớn này không.

"Chàng đã về rồi ư?" Ban Họa mặc áo choàng dầy nằm trên ghế quý phi xem nghệ nhân diễn xiếc. Thấy Dung Hà bước vào, nàng đưa tay vẫy hắn sang đây, nhưng áo choàng trên người nàng rộng thùng thình, vừa đưa tay ra đã lộ cả nửa cánh tay.

Dung Hà đi tới cầm bàn tay của nàng, xác định tay nàng không bị lạnh, hắn mới yên tâm, "Hôm nay có ăn trộm bánh không đó?"

"Thiếp không phải người phàm ăn." Ban Họa kiêu ngạo xoay mặt sang chỗ khác, "Cũng không phải đứa bé mới hai ba tuổi."

"Uhm, ta biết nàng là cô bé mười bảy mười tám tuổi." Dung Hà cười ôm nàng, hai người quay về phòng ngủ, Dung Hà nhét nàng vào trong chắn, "Buổi trưa muốn ăn gì, ta sẽ sai người làm cho nàng."

"Hôm nay ăn uống không được ngon miệng, bảo người nhà bếp làm mấy món khai vị là được." Ban Họa nghi ngờ liếc mắt nhìn Dung Hà, "Có phải chàng có chuyện gì gạt thiếp không?"

Cái bộ dạng muốn nói lại thôi kia, nhìn sao cũng thấy không giống như chẳng có gì xảy ra.

"Họa Họa..." Dung Hà vuốt ve gò má non mềm của nàng, "Hôm nay xảy ra một việc, nàng nghe xong cũng đừng quá kích động."

"Hả?" Ban Họa nhướng mày, "Là ngôi vị hoàng đế thay đổi người? Hay là phụ thân lại đắt tội với ai?"

Dung Hà:...

"ủa?" Ban Họa càng thấy khó hiểu, "Đừng nói là thiếp đoán trúng rồi nhé?"

Bằng không cớ sao Dung Hà không nói lời nào?

"Mấy ngày trước, thái thượng hoàng ban ý chỉ, để Trữ vương kế vị.

Bàn tay Ban Họa đang nắm chặt chắn cũng khựng lại, mở to mắt nhìn Dung Hà: "Chàng nói... Trữ vương?"

Dung Hà trầm mặc gật đầu, thế nhưng vẻ mặt quá bình tĩnh của hắn tựa như người đăng cơ không phải vị hoàng tử luôn có hiềm khích với hắn, mà chỉ là một người xa lạ không liền can.

"Thái tử đâu?"

"Không ai trông thấy Thái tử, Thạch Sùng Hải đã bị tước bỏ chức vị thừa tướng, chuyển đến địa phương khác làm tri châu, Thạch Tấn cũng bị đày đi biên quan."

"Tưởng Lạc bị úng não à? Lúc này còn thả cho người ủng hộ Thái tử rời khỏi đây?" Ban Họa tự nhận mình thuộc dạng rỗng não không hiểu gì về tình hình chính trị, thế nhưng nàng cũng biết lúc này tuyệt đối không thể thả người Thạch gia đi, hành vi này chẳng khác nào thả cọp về rừng.

"Có lẽ Trữ vương cảm thấy làm như vậy sẽ khiến Thạch gia nhục nhã nhiều hơn."

"Hắn mất não mới cho rằng làm như vậy mới nhục nhã."

"Còn chuyện gì nữa không?"

Dung Hà trầm mặc trong chốc lát, "Trong ba ngày Trữ vương đăng cơ, đã liền tục phát ba đạo thánh chỉ giáng chức nhạc phụ, hôm nay phủ Tĩnh Đình Công đã bị tịch thu...."

"Bị tịch thu nhà?" Ban Họa hoảng hốt nhìn Dung Hà, bỗng nhiên gật đầu nói, "Hóa ra là như vậy... quả nhiên phải thế."

Nàng vẫn cảm thấy trình tự giấc mộng của mình hỗn loạn không hề ăn khớp, thế nhưng giờ khắc này chợt hiểu ra, về cơ bản thì Ban gia vẫn bị tước bỏ chức vị, nhưng việc bọn họ bị tước bỏ tước vị không phải do tân đế tạo phản kia, mà do Ban gia bất hòa với Tưởng Lạc. 

"Họa Họa, nàng đừng đau lòng, chỉ cần Ta còn sống một ngày, ta sẽ che chở Ban gia một ngày." Dung Hà thấy nàng dường như muốn khóc lại muốn cười, lo lắng nàng thương tâm quá độ, "Nàng hãy tin ở Ta, nhất định Ta sẽ không cho nhạc phụ nhạc mẫu chịu khổ cực."

"Thiếp không có đau lòng." Ban Họa nở nụ cười nhìn Dung Hà, "Thiếp tin chàng mà."

Dung Hà tròn mắt khó có thể tin được nhìn Ban Họa, đôi mắt nàng long lanh như vì sao, ẩn bên trong là vầng sáng rực rỡ mà hắn không thể thấu hiểu được. Họa Họa càng như thế càng khiến cho hắn mê hoặc và trâm mê. Hắn không cầm lòng được kéo nàng vào lòng, "Họa Họa, nàng có lời gì cứ nói thẳng với Ta, đừng chôn ở trong lòng."

"Hôm nay thiếp muốn ăn chân vịt, chàng sai người làm món này nhé."

"Được." Dung Hà liền gật đầu đồng ý, xoay người bước ra cửa phân phó hạ nhân ở bên ngoài.

Ban Họa ngồi dậy bước xuống giường, đi tới tủ quần áo của nàng, mở hai cánh cửa song hoa ra, khom lưng lôi ra một cái rương gỗ.

"Họa Họa," Dung Hà đi tới bên cạnh Ban Họa, giúp nàng khiêng rương gỗ bỏ lên trên bàn, "Bên trong cất cái gì vậy?"

"Một bộ quần áo." Ban Họa nhẹ vuốt nắp rương, "Thiếp sai người may cho chàng một bộ quần áo." Nói xong, nàng mở nắp rương ra, bên trong là một bộ đồ màu đen tuyệt đẹp, trên cẩm bào thêu áng mấy ẩn hiện, mỗi một đường kim mũi chỉ đều biểu dương vẻ đẹp đẽ quý phái của nó.

Dung Hà không ngờ trong cái rương này chỉ cât một bộ quân áo. Là một bộ cẩm bào được cất trong chiếc rương gỗ kim ty.

"Thiếp vẫn do dự không biết có nên đưa cho chàng mặc thử bộ này hay không?" Ban Họa quay đầu cười nhìn Dung Hà, "Bởi vì chàng rất hợp với những bộ đồ có màu sắc dịu nhẹ."

Dung Hà cảm thấy điều Ban Họa muốn nói không phải là cái này.

"Thế nhưng thiếp nghĩ nếu không được trông thấy chàng mặc đồ màu đen này, như vậy rất đáng tiếc." Ban Họa lấy bộ cẩm bào màu đen huyền trong rương ra, híp mắt cười đưa cho Dung Hà, "Thay cho thiếp xem thử nhé."

"Được." Dung Hà cầm lấy bộ cẩm bào, xoay người đi ra sau tấm bình phong.

Ban Họa ngồi xuống bên cạnh bàn, đưa tay chống má, ánh mắt nhìn chăm chú vào cái bình hoa bày trong góc tường, nhớ lại cảnh trong mộng, trước khi nàng chết khen nàng xinh đẹp rực rỡ nhất kinh thành, người đàn ông đã choàng áo choàng lông cáo cho nàng.

Trong mộng, cảm nhận của nàng về tân đế rất phức tạp, thứ nhất là cảm tạ hắn đã nguyện ý chăm sóc người nhà của mình, hai là oán hắn lột bỏ tước vị Ban gia.

Kết cục của nàng vốn dĩ kể từ sau khi bị Trầm Ngọc từ hôn, không tìm được binh sĩ nào thích hợp, cuối cùng bị lột bỏ tước vị, bị tiễn bắn chết ở nơi không rõ. Song khi nàng tỉnh mộng, hiện thực càng lúc càng cách xa với cảnh tượng trong giấc mộng, dần dần nàng không còn chú trọng đến giấc mộng kia nữa.

Vui vẻ cũng tốt, bi thương cũng tốt, cuộc đời cũng chỉ sống một lần, vinh hoa phú quý cứ hưởng thụ, nếu rơi vào kết cục bị tịch thu tài sản chết trẻ, âu cũng là vận mệnh của nàng, chỉ cần người nhà không việc gì, thì nàng không có gì phải oán hận cả.

Chẳng biết qua bao lâu, Ban Họa nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở sau lưng. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy quý công tử mặc huyền y khoan thai đi về phía mình, mão quan bạch ngọc, bạch ngọc dương quý giá, cái cổ trắng noãn, hoàn mỹ đến mức như không giống người thật.

Giống y như người đàn ông nàng đã trông thấy trong mộng. 

Ban Họa bỗng nhiên bật cười, tiếng cười vọng khắp gian nhà, khiến cho các nha hoàn thủ ở bên ngoài cho rằng là phu nhân bởi vì Ban gia gặp chuyện không may, đau lòng đến phát điên.

"Họa Họa, nàng cười gì vậy?"

"Thiếp cười vì một câu thơ."

"Câu thơ thế nào nhỉ? Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, thiếp không đọc nhầm hai câu thơ này chứ?"

"Không có." Dung Hà ngồi xuống bên cạnh nàng, "Ta chỉ tò mò không biết vì sao đột nhiên nàng lại nghĩ đến hai câu thơ này."

"Oh, có lẽ bởi vì thiếp thấy chàng mặc bộ đô màu đen này rất đẹp."

"Thật chứ?" Dung Hà cúi đầu ngắm nghía bộ quần áo mặc trên người, "Nếu Họa Họa thích, vậy mỗi ngày Ta đều mặc cho nàng xem."

"Vậy không được." Ban Họa lắc đầu, "Thiếp không muốn để mấy cô gái khác cũng được hời, không muốn để bọn họ nhìn thấy vẻ đẹp của chàng."

"Vậy Ta sẽ mặc ở nhà thì được."

Ban Họa cười gật đầu.

Nàng đưa tay sờ sờ mão quan bạch ngọc của Dung Hà, bỗng nhiên gọi: "Dung Hà."

"ừm." Dung Hà cầm lấy bàn tay nàng lên ngắm nhìn.

"Có chuyện này, thiếp chỉ hỏi chàng một lần thôi."

"Chàng có chuyện gì giấu giếm thiếp không?"