Suốt một đêm, Lâm Thần phải hứng chịu “cơn thịnh nộ” từ chính em gái của cậu.
Mãi sáng hôm sau, khi mặt trời chiếu khá cao, Lâm Thần cảm nhận được sự mệt mỏi từ từ mở mắt.
Cậu hiện tại cảm nhận được sự mệt mỏi cực kỳ rõ rệt, cả người tê liệt không muốn cử động.
Lâm Thần còn cảm nhận được cảm giác mềm mại đến khác lạ bao trùm bả vai cậu.
Vì vậy cậu mới ngoảnh sang, nhưng một điều làm cậu bất ngờ đó là Tiểu Ngọc đang ôm chặt lấy tay của cậu, đầu em ấy gối trên vai của cậu, giống như cậu là một con thú nhồi bông để cho em ấy ôm vậy.
Nhìn thấy em gái mình như vậy, cậu lại cười khổ.
Lâm Thần chỉ nghĩ rằng em gái cậu ở đây chỉ là do em ấy “sợ ma quỷ” mà thôi.
Cậu tự nói với bản thân là sẽ nhắc nhở em ấy không được làm như vậy nữa.
Cậu cũng biết cảm giác mềm mại bao trùm bả vai giống như mời gọi như vậy là từ đâu ra, Lâm Thần cũng hết cách rồi, cậu là con trai mà nhắc nhở em ấy thì em ấy sẽ xấu hổ mất.
Lâm Thần từ từ đẩy nhẹ nhàng em gái cậu ra.
Tiểu Ngọc từ từ nằm ngửa, Lâm Thần cảm nhận được làn da mềm mại, cậu thầm hô nguy hiểm.
Em ấy thực sự quá dụ người mà, dáng người Tiểu Ngọc bây giờ giống như đang hô cậu nhảy vào “xơi” em ấy vậy.
Lâm Thần cố gắng gạt bỏ tâm ma trong lòng.
Tiểu Ngọc là em gái cậu, thân là anh trai mà lại nghĩ đến chuyện nhưu vậy khiến Lâm Thần tức giận chính bản thân mình.
Bỏ qua vấn đề em gái, cậu cảm nhận được cơ thể cậu thực sự có vấn đề.
Cảm giác mệt mỏi, khó chịu tràn ngập.
Lâm Thần cảm thấy cực kỳ lạ, đêm qua thì cậu mơ thấy Linh Nhi đang “hành hạ” cậu cũng làm cho cậu mệt mỏi rồi, nhưng tại sao bây giờ thân thể cậu lại giống như bị “hành hạ” vậy.
Miệng cậu cảm nhận được sự ướt át, cậu cũng không biết là do đâu nữa.
Lưỡi của cậu cảm thấy khá đau, cả thân thể run rẩy.
Thực sự điều này làm Lâm Thần cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mang tâm trạng mệt mỏi, cậu cố gắng ngồi dậy, nhìn lại đồng hồ thì cậu cảm thấy sốc.
Cậu đã ngủ trễ hơn so với giờ cậu dậy thường ngày hai tiếng, cứ tưởng là giờ sinh học của cậu thì cậu sẽ chẳng bao giờ phá vỡ được nhưng bây giờ cậu lại phá vỡ chính giờ sinh học của mình.
Điều này làm Lâm Thần tự hứa sẽ đặt báo thức để tránh lỡ giờ.
Sau khi đắp chăn cho em gái cậu, cậu mới uể oải bước từng bước nặng trĩu ra ngoài.
Cảm giác giống như đêm qua bị một vật thể nào hành hạ từng chỗ trên cơ thể cậu vậy, rất khó chịu....(edit: em gái hành hạ anh trai đó).
Lâm Thần làm tất cả mọi việc, tuy rất mệt nhưng cậu vẫn làm bữa sáng cho em gái, làm đủ mọi việc rồi mới yên tâm ra ngoài.
Cậu hôm nay cần lên trường để xin thi vượt, nếu không thì sẽ trễ hẹn với Thanh Tuyết mất.
Thật là bận rộn...
Sau khi Lâm Thần đi vài tiếng, Thanh Tuyết nằm ngủ rất ngon trên giường bỗng dưng nói yêu:
-Anh Lâm Thần, đêm qua thật là hạnh phúc quá đi mà....
Tiểu Ngọc nói một cách cực kỳ yêu mị.
Cô thực sự cảm thấy mình hôm qua giống như một cỗ máy không hề biết mệt vậy.
Cô hôn đến nỗi mà chính miệng cô còn cảm thấy khá tê tê, thực sự cảm giác đó, cái cảm giác mà cô được hôn điên cuồng người trong mộng đã làm cho cô cảm thấy cực kỳ sung sướng và hạnh phúc.
Mọi ngóc ngách trong miệng của anh Lâm Thần đều được miệng của cô nếm qua, thậm chí, cô còn nút lưỡi của anh ấy đưa sang miệng của cô, lúc đó cô chỉ ra sức ngậm chặt và hút tất cả mọi thứ của anh ấy.
Càng hạnh phúc hơn khi cô biết đây là nụ hôn đầu của anh ấy.
(Edit: À Lâm Thần bị cưỡng hôn hai lần rồi đó).
Cảm giác đó khiến cô bây giờ vẫn nhớ như in, cô rất muốn hôm nào cũng như vậy.
Cô cũng không ngờ là chỉ việc như vậy mà cô đã làm suốt một đêm dài, đến khi mặt trời nhú lên thì cô mới “tạm tha” cho anh ấy.
(edit: 5 6 tiếng đó ae, bố ai chịu được)
Cô cảm nhận được mặt trời lên rất cao rồi, vì vậy cô biết anh Lâm Thần đã đi.
Cô tin chắc chắn anh ấy sẽ không phát hiện ra mình, vì anh ấy tin tưởng cô đến mức mù quáng.
Đâu ai nghĩ rằng một cô em gái ngoan ngoãn như cô lại làm ra chuyện như vậy chứ, kể cả cô thú tội với anh ấy thì cô tin chắc anh ấy sẽ không bao giờ tin.
Nhớ lại khoảnh khắc “hành ha” anh ấy, cô không tự chủ li3m môi của mình, khuôn mặt đắm say tự lẩm bẩm:
-Vị của anh ấy thật là ngon, ngon quá đi mà....
Tiểu Ngọc nhận ra một điều rằng món ngon nhất trong đời cô không phải là món ăn do anh Lâm Thần tự tay nấu, mà là chính là anh ấy, nhất là miệng của anh ấy.
Tiểu Ngọc hít hà mùi còn sót lại trên giường của Lâm Thần, mãi sau cô mới từ từ bước dậy.
Nếu ai đó nhìn thấy Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ phải bị mê hoặc đến điên đảo, bởi vì dáng vẻ Tiểu Ngọc hiện tại cực kỳ mê người.
Tiểu Ngọc cũng không ngần ngại cởi hết đồ rồi đi từ từ vào trong phòng tắm của anh ấy, anh ấy cô càng không chiếm được thì cô sẽ tìm đủ mọi cách để chiếm được.
Cô bây giờ không muốn dựa vào anh ấy nữa, cô cảm giác có một nguy cơ cực kỳ lớn, nếu theo lời anh ấy nói mớ hôm qua thì cô suy diễn người đó rất có khả năng là đương kim đại tiểu thư “Linh Nhi”.
Đây là một nhân vật cô đã từng nghe, nhưng mọi thông tin về Linh Nhi này đều cực kỳ mơ hồ, điều này càng chứng tỏ cô nàng này cực kỳ nguy hiểm.
Cô nhất định sẽ “bảo vệ” anh trai cô tránh khỏi tai họa này.
Sau khi tắm rửa xong, Tiểu Ngọc ra đến bàn ăn thì trên bàn có rất nhiều đồ ăn thịnh soạn, ngoài ra có một tờ giấy.
Tiểu Ngọc đi đến, lấy tờ giầy, trên tờ giấy đó ghi:
“ Anh đã chuẩn bị rất nhiều bữa sáng cho em, những món anh làm cho bữa trưa và bữa tối anh để trong tủ lạnh, lúc em cần ăn chỉ cần lấy đồ đó ra hâm nóng là được.
Anh cũng để một ít tiền ở đây, em có thể tiêu bất cứ thứ gì em thích.
Anh thực sự rất xin lỗi vì đã không thể cùng em đi chơi, bởi vì anh còn rất nhiều việc cần làm.
Anh hứa lúc anh rảnh rỗi anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em, chỉ mong em đừng giận anh.”
Tiểu Ngọc đọc tờ giấy mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cô hiện tại không hề quan tâm đến tiền bạc nữa, cái cô quan tâm chính là cô cần làm như thế nào để anh ấy lọt vào bẫy của cô.
Cô thực sự không chờ được nữa rồi, chỉ có cách để anh ấy chiếm lấy cô mới có thể làm cho cô có cảm giác an tâm khi anh ấy đi ra ngoài.
Lâm Thần đi bên ngoài, cảm giác rét lạnh bao trùm.
Cậu không biết hôm nay mình bị ma ám hay sao, hôm nay thật sự rất mệt mỏi.
Lâm Thần lắc đầu bỏ qua, bây giờ cậu đang trên đường đến trường.
Một điều cậu cảm thấy rất đau đầu đó là cách thuyết phục hiệu trưởng, học sinh khác thì có quyền thi vượt nhưng chỉ có cậu là không có quyền.
Cậu cũng không biết vì sao mình lại bị đối xử như vậy, nhưng cậu biết hiệu trưởng làm vậy là có nguyên do.
P/S: Ta mấy hôm nay bận chạy sấp mặt, tác cần mọi người ủng hộ để vượt qua khó khăn này.
Cảm ơn độc giả đã quan tâm.