Lâm Thần bây giờ đang rất rối rắm, nhìn dáng vẻ Thanh Tuyết đang rất run sợ, tay chân cô ấy đều run lập cập, lời nói cũng ngắt quãng.
Điều này làm cho Lâm Thần lo sợ, cậu thực sự đã làm sai, nhưng cái sai của cậu thì nghe nó cực kỳ vô lý.
Bây giờ nếu để cô ấy cứ như vậy thì cô ấy sẽ nguy mất.
Thân thể nhỏ bé của Thanh Tuyết được Lâm Thần ôm trọn vào trong lòng cậu, thực sự cô nàng này làm cho cậu rất đau đầu, một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại dám tự cởi đồ trước mặt một người xa lạ như cậu thì thật là một điều khó tin.
Thanh Tuyết bây giờ vẫn run rẩy nói:
-Lâm...Lâm Thần....!Ngươi...ngươi có...!có tỉnh...tỉnh...
Lâm Thần còn cảm nhận được Thanh Tuyết có vẻ sắp khóc và hoàng sợ.
Cậu nghĩ ra được kế để qua được ải này.
Lâm Thần không hề mở mắt, cậu sẽ cố gắng đánh lừa Thanh Tuyết rằng cậu đang mộng du chứ không phải là tỉnh, điều này chắc chắn sẽ giúp cho Thanh Tuyết trấn an tính tình của cô ấy, đó cũng là cách duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra được.
Lâm Thần trong lòng cảm thấy rất buồn rầu, thực sự cậu rất nhớ nhà, không biết bao giờ cậu mới quay trở về được.
Lâm Thần ôm chặt Thanh Tuyết, nhưng cậu lại nói mớ nhỏ đủ để Thanh Tuyết nghe được:
-Đừng rời đi mà....
Lâm Thần nói như vậy là để hợp thức hóa cớ mà cậu ôm Thanh Tuyết.
Và cách làm của cậu thực sự có tác dụng đối với cô ấy.
Lâm Thần cảm thấy Thanh Tuyết có vẻ nhận ra điều gì sai sai, cậu càng cố gắng tỏ ra là cậu chỉ mộng du mà thôi, cậu còn cố nói mớ để đánh lừa Thanh Tuyết.
Lâm Thần cũng không dám bỏ ôm Thanh Tuyết, ai biết trước được Thanh Tuyết sẽ làm chuyện gì nếu cậu thả cô ấy ra.
Lâm Thần thực sự mới biết Thanh Tuyết thân thể nguy hiểm như thế nào, độ đàn hồi, mềm mại quá sức đối với cậu.
Làn da của cô ấy còn lộ ra trắng như ngọc, khuôn mặt ngây thơ nhưng lại đẹp như tranh, một cô gái như vậy bị cậu ôm chặt trong ngực, váy của cô ấy còn bị cởi một nửa càng làm tăng độ quyến rũ đối với cậu.
Thanh Tuyết từ từ hết nói lắp, cô ấy nhìn Lâm Thần đang nhắm mắt, hơi thở rất đều.
Thanh Tuyết còn gan đến mức dí gần tai để nghe tiếng thở.
Sau khi nghe thấy Lâm Thần thở rất đều, cô thở một hơi, một hơi như rút tất cả những sự u buồn âu lo của cô.
Thực sự tình huống vừa nãy làm cho cô cực kỳ hoảng sợ, thậm chí nó suýt trở thành nỗi ám ảnh cùa cô, nhưng cảm ơn trời là Lâm Thần chỉ mộng du, điều này làm Thanh Tuyết như thoát được một kiếp nạn vậy.
Nhưng khi cô nghe thấy Lâm Thần nói mớ : “Đừng rời đi mà”.
Thanh Tuyết cảm thấy anh ấy đang không muốn rời xa ai đó, nghĩ đến vậy, Thanh Tuyết như gặp được một chuyện may mắn nhất trên đời.
-Không lẽ...không lẽ...
Thanh Tuyết biểu cảm bằng lời nói, cô thực sự nghĩ rằng Lâm Thần có ý với mình, chỉ có thể là thích cô mới có thể mộng du như vậy mà thôi.
Điều này làm Thanh Tuyết cảm thấy rất hạnh phúc.
Cú ôm siêu chặt của Lâm Thần không làm cho cô cảm thấy khó chịu, trái lại nó lại càng làm cho cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết
Lâm Thần không cảm nhận được Thanh Tuyết run rẩy nữa, lòng cậu cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cậu rất sợ Thanh Tuyết lại bị gì đó ưu, cậu không muốn gây thêm phiền phức nào, thực sự không muốn tý nào.
Lâm Thần tin chắc rằng cách của cậu có hiệu quả, nhưng cậu lại không biết rằng cách của cậu hiệu quả đến mức thái quá.
Chính việc làm của Lâm Thần càng làm cho Thanh Tuyết thích cậu hơn, thậm chí cô ấy càng điên cuồng hơn.
Lâm Thần cứ tưởng là cô ấy sẽ dãy dụa, nhưng không, Thanh Tuyết chẳng hề dãy dụa tý nào.
Thậm chí, cô ấy còn luồn tay ra phía sau lưng để ôm cậu chặt hơn.
Lâm Thần cả kinh có ý muốn đẩy một chút ra, nhưng cậu chưa kịp làm vậy thì Thanh Tuyết lại trao cho cậu nụ hôn nồng cháy rồi.
Lâm Thần khóc trong lòng, tại sao cô nàng này lại cuồng hôn như vậy.
Cậu thực sự chưa gặp ai như này cả, cô nàng này bên ngoài khó tính bao nhiêu bên trong cháy bỏng bấy nhiều.
Lâm Thần không còn cách nào khác là chịu sự “tra tấn” của cô nàng này.
( Vì yy không cho tả sắc, cảnh này mình xin lược qua, chân thành xin lỗi các độc giả).
Sau hai tiếng, cả hai đều kiệt sức.
Lâm Thần chưa bao giỡ nghĩ rằng một cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn như Thanh Tuyết lại làm cậu “thảm hại” đến nông nỗi này.
Rất may là cậu ôm chặt Thanh Tuyết nên cô ấy chỉ hôn đươc cậu, Lâm Thần rất sợ nếu buông tay thì cô ấy sẽ làm điều điên rồ mất, vì quá mệt nên cô nàng này đã ngủ, nếu còn kèo dài thì chắc cậu kiệt sức mất.(edit: main vẫn trong trắng nha ) Môi của cậu hơi rát do bị Thanh Tuyết “hành” quá lâu, cậu bây giờ trong miệng chỉ toàn mùi của Thanh Tuyết, cảm giác này làm cậu không biết nói gì cả.
Thanh Tuyết ngủ ngon trên người cậu, có vẻ mà do quá dễ chịu nên cô ấy mới ngủ.
Lâm Thần cười khổ, cậu bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để rời đi, cậu không muốn Thanh Tuyết khi tỉnh dậy lại làm điều gì đó làm cậu không đi được.
Cậu từ từ để Thanh Tuyết sang cạnh, nhưng vừa đặt thì Thanh Tuyết lại giở trò giống Linh Nhi.
Cô ấy cầm tay cậu nói mớ:
-Ngươi không được đi, ngươi phải thuộc về ta.
Ngươi mà đi ta sẽ nhốt ngươi ...
Lâm Thần dựng tóc gáy khi nghe thấy câu này, nhưng rồi cậu cũng chỉ nghĩ cô ấy nói một món đồ chơi thôi.
Lâm Thần muốn rút tay về nhưng Thanh Tuyết giữ tay cậu khá chặt, cô ấy ôm tay cậu như một món bảo bối của riêng cô ấy vậy.
Lâm Thần cũng không dám làm mạnh, cậu sợ cô ấy tỉnh dậy, vì vậy cậu tháo áo choàng của mình choàng lên người cô ấy.
Và điều này vô tình đã giải thoát cho Lâm Thần, Thanh Tuyết từ từ thả lỏng tay đủ để cho Lâm Thần tự rút ra được.
Lâm Thần đi đến bàn của cô ấy, rút một tờ giấy và ghi một số chữ trên đó, xong xuôi, cậu rón rén ra khỏi phòng.
Rất may là Thanh Tuyết trong lúc “hành” cậu đã làm rơi chìa khóa.
Lâm Thần từ từ rời đi.
Đi đến cổng chính, cậu nhìn lại, một cảm giác bồi hồi xao xuyến chợt đến.
Cậu chỉ có thời gian tầm một tháng, sau một tháng cậu sẽ phải quay lại.
Lâm Thần quyết tâm sẽ qua được ải, cậu nhất định sẽ bắt được tên đã ám hại cậu.
Nhưng lúc Lâm Thần chuẩn bị rời đi, có một người chạy đến chỗ cậu.
Lâm Thần thấy thế cũng dừng lại.
Người kia đến trước mặt Lâm Thần, đưa cho Lâm Thần một chiếc túi và nói:
-Đây là viên đá quý mà ông chủ dặn tôi đưa cho cậu, cậu cầm lấy đi.
Lâm Thần thấy bên trong chứa viên đá mà lúc trước Thanh Tuyết bắt được nó nằm trong túi cậu.
Cậu có ý định trả lại thì bị ngăn cản, người đưa nói với giọng gay gắt:
-Đây là tâm ý của ông chủ, ông chủ biết cậu rất khó khắn.
Viên đá này tuy không đáng giá lắm nhưng đối với cậu đó là một khoản tiền tốt.
Ông chủ còn bảo cậu không nhận thì đó là đang không nể mặt ông ấy.
Xin cậu hãy nhận lấy viên đá này.
Lâm Thần nghe vậy, lòng cậu do dự.
Nhưng cậu lại được người này an ủi nói:
-Cậu cứ nhận lấy đi, viên đá này tôi thấy ở bên trong nhà rất nhiều, tôi còn thấy cô chủ còn cầm vài viên đi ném đó.
Nên cậu đừng nghĩ nhiều trong lòng.
Nói xong, người này đẩy Lâm Thần ra ngoài và khóa cổng lại, không cho Lâm Thần chút cơ hội nói nào.
Lâm Thần thấy vậy thở dài, cậu thực sự không muốn mang nợ ân tình nào, nhưng người ta bắt cậu nhận thì làm sao bây giờ.
Nhìn viên đá quý trong tay, cậu nghĩ viên này sẽ trả được tiền “đền bù hợp đồng” của cậu với Tô Nhan, ngoài ra nó còn giúp cậu có một khoản kha khá để trang trải cuộc sống.
Nghĩ thông suốt, Lâm Thần cất viên đá rồi đi, đi từ từ xa ....
P/S: Tác giả hơi bận do công việc, nhất định nếu rảnh sẽ ra chương nha