Lâm Thần đang bê đồ thì tự dưng Thanh Tuyết ở phía sau gọi:
-Ngươi tới đây tên kia ???
Lâm Thần nhận ra được người gọi mình là Thanh Tuyết, cậu đặt đồ sang một bên rồi đi đến trước mặt Thanh Tuyết.
Mặt cậu cúi xuống hành lễ nói một cách chuyên nghiệp:
-Cô chủ gọi tôi ạ!
Thanh Tuyết nhìn Lâm Thần mặc bộ đồ nam hầu, trong lòng cô nghĩ về cảnh Lâm Thần bế cô vào phòng.
Mặt Thanh Tuyết đỏ, cô thực sự biến thái như vậy từ bao giờ.
Nhưng thực sự sau khi nhìn thấy dung mạo thật của Lâm Thần, tâm hồn cô chỉ nghĩ đến khuôn mặt đó.
Nhưng rất nhanh Thanh Tuyết đã lấy lại được khí thế, cô vẫn lạnh lùng nói:
-Ngươi hình như hôm qua vẫn ở nhà đúng chứ!
Lâm Thần nghe vậy thì trả lời rõ ràng:
-Đúng rồi! Tôi cả ngày hôm qua vẫn nghe theo lời cô chủ.
Thanh Tuyết nghe Lâm Thần trả lời như vậy, mặt cô trầm xuống.
Thanh Tuyết hỏi câu này là để dò hỏi, cô tin chắc Lâm Thần không muốn cô biết chân tướng, từ đó cô cũng hiểu rằng Lâm Thần không hề có tình cảm gì với cô cả.
Thực sự điều này làm trong lòng Thanh Tuyết cảm thấy khá buồn rầu.
Thanh Tuyết bên trong buồn nhưng bên ngoài vẫn lạnh như băng, nói với Lâm Thần:
-Ta bây giờ khá đói, ngươi vào trong bếp nấu ăn cho ta!
Lâm Thần giống như ngày xưa từ từ đi vào trong bếp, nhưng cậu đâu có biết Thanh Tuyết vừa nãy lạnh lùng bây giờ lại đang tỏ vẻ si mê.
Ai cũng sẽ như vậy, người mình thích thì động tác nào cũng mê người cả, đặc biệt là đối với Lâm Thần.
Thanh Tuyết khi thấy Lâm Thần đang nấu ăn, cô rón rén đi vào phòng ngủ của Lâm Thần.
Một điều cực kỳ đáng sợ sắp xảy ra đối với Lâm Thần.
Lâm Thần cũng không biết rằng Thanh Tuyết đang làm gì, cậu không có thói quen để tâm vào việc khác khi làm.
Hôm nay là ngày cuối nên Lâm Thần cũng muốn nấu nhiều món ăn một chút.
Thanh Tuyết khi trở ra thì trên bàn có rất nhiều món rồi, những món đặt trên bàn đều rất đẹp, nếu nói không ngoa thì nó giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Thanh Tuyết nhìn một đĩa sushi trang trí cực đẹp, cô sáng mắt hỏi dò :
-Món này là ngươi tự làm được á???
Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Thanh Tuyết, Lâm Thần lại nhớ đến lúc em gái cũng trầm trồ vì mấy món lạ của mình.
Lâm Thần trả lời:
-Tôi lúc bé cũng nghiên cứu một chút, nếu cô chủ không chê thì cũng mong cô chủ có thể thưởng thức...
Thanh Tuyết trong mắt chỉ có sự kính phục, để làm ra một đĩa sushi như này thì ngay cả đầu bếp cô mời bên nhật cũng phải rất nổi tiếng mới có thể làm ra một đĩa vừa đẹp vừa ngon như này.
Thực sự Lâm Thần quá biến thái, phải dùng từ “biến thái” mới có thể miêu tả được tài năng của Lâm Thần, anh ấy biến thái đến mức mà những tài năng của cô chỉ là trẻ con trước mặt Lâm Thần.
Nhưng cũng chính vì điều này mà làm kế hoạch chiếm lấy Lâm Thần của cô cũng cần thực hiện nhanh chóng.
Nếu để anh ấy ra ngoài, chắc chắn với mị lực với tài năng “biến thái” như vậy thì sẽ bị mấy cô gái ăn không nhả xương mất.
Điều này làm Thanh Tuyết cảm thấy vô cùng nóng lòng.
Lâm Thần nhìn Thanh Tuyết vẫn chưa ăn, cậu nói nhẹ:
-Nếu cô chủ đói có thể ăn trước, tôi sẽ cố gắng ....
Lâm Thần chưa kịp nói xong thì Thanh Tuyết đã lạnh lùng nói:
-Ngươi mau ngồi vào đây!!!
Lâm Thần bên ngoài nghe lời nhưng bên trong cậu cũng khá khó hiểu, từ lúc cậu làm thì chưa bao giờ cậu được Thanh Tuyết cho ngồi cùng bàn cả, cô nàng này thực sự rất khó để Lâm Thần hiểu được.
Thanh Tuyết trong lòng xấu hổ, thực sự cô đây là lần đầu mời một người con trai ăn cùng cô.
Nhưng vì hạnh phúc, vì Lâm Thần, cô phải vượt qua ải khó khăn này.
Khi Lâm Thần ngồi xuống cạnh cô, Thanh Tuyết thực sự đang rất bối rối.
Ngồi cạnh Lâm Thần gần như vậy thì cô mới nhận ra được khí chất đặc biệt này.
Một khí chất nam tính, mạnh mẽ nhưng lại cho người ta cảm giác dễ chịu.
Thanh Tuyết bên trong cảm thấy xấu hổ nhưng bên ngoài vẫn lạnh lùng nói:
-Mấy món ăn này lần đầu ta ăn, ngươi đút cho ta ăn đi!!!
Lâm Thần nghe vậy thì đầu cậu như bị một quả bom oanh tạc, Lâm Thần cảm thấy không thể tin được, Lâm Thần còn tưởng hôm nay Thanh Tuyết bị ốm nên cậu hỏi thăm:
-Cô chủ có mệt không ? Nếu mệt có thể lên nghỉ trước..
Thanh Tuyết không hiểu ý của Lâm Thần, nhưng nhìn biểu cảm khó hiểu của Lâm Thần, cô cũng hiểu được một chút gì đó.
Điều này làm cô giận dữ nói:’
-Ngươi là người hầu của ta, ta làm gì ngươi phải nghe theo, đừng có đánh trống lảng....
Lâm Thần thực sự bây giờ mới tin rằng Thanh Tuyết nói thật, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một cô tiểu thư cao quý như này lại bắt người hầu đút ăn cho mình.
Lâm Thần còn chưa biết rằng Thanh Tuyết ý định ban đầu là mớm bằng miệng cơ, nếu Lâm Thần biết chắc cậu sẽ sốc đến ngất mất.
Thanh Tuyết nghĩ nếu mình bảo anh ấy mớm bằng miệng thì chắc chắn anh ấy sẽ không nghe, nên cô chỉ bảo anh ấy đút cho ăn là được rồi.
Cô cũng muốn gia tăng hảo cảm đối với Lâm Thần.
Lâm Thần cười vui vẻ nhưng trong lòng đang cảm thấy rất sốc, nhìn Thanh Tuyết khuôn mặt vui vẻ đang mong chờ cậu, Lâm Thần cảm thấy đây là việc khó làm nhất trên thế gian.
Tay cậu run run từ từ đưa từng miếng ăn cho Thanh Tuyết, Thanh Tuyết thấy thế ngậm rồi nhai một cách ngon lành, món ăn Lâm Thần đã ngon cộng thêm được chính Lâm Thần đút cho ăn, Thanh Tuyết cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhìn thấy Thanh Tuyết ăn ngon như vậy, Lâm Thần cũng cố gắng chiều theo sở thích quái dị của cô nàng này, thực sự thì cậu rất hiếm thấy cô nàng này cười một cách vui vẻ như vậy, thôi thì chiều cô ấy một chút, dù sao cậu cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Nhưng rồi Thanh Tuyết tự dưng đứng dậy, Lâm Thần cứ tưởng là mình làm sai lỗi gì, tự dưng Thanh Tuyết đi đến người cậu rồi ngồi lên.
Lâm Thần cảm nhận được một cái gì đó rất mềm đè lên hai cái đùi của mình, trong lòng Lâm Thần kinh ngạc, cô nàng này lại muốn chơi bài gì nữa đây???
Thanh Tuyết muốn hơn nữa, cô muốn cảm nhận đươc người anh ấy nên đã lấy hết dũng khí ngồi lên đùi của anh ấy.
Cảm giác thật là kỳ diệu, Thanh Tuyết đỏ cả mặt nhưng vẫn cố nói một cách nghiêm túc:
-Ngươi là người hầu của ta nên phải có trách nhiệm làm ghế cho ta ngồi, ta không thích ngồi ghế cứng, nó làm ta ê mông.
Lâm Thần nghe vậy thì cậu nhìn sang cái ghê bên cạnh là một chiếc ghế sô pha.
Lâm Thần trong lòng có rất nhiều dấu hỏi: “Chẳng lẽ ghế sô-fa lại cứng hơn chân của cậu???” ...
P/S: Hehe hai chương đó nha, cảm ơn các đạo hữu.