Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 437: Truy tìm manh mối




Là một diễn viên nổi tiếng kiêm ca sĩ hạng A, cô không biết đã từng trải qua bao nhiêu lần đóng diễn, nhìn được các soái ca, người đẹp vây quanh. Thế nhưng, tất cả bọn họ đều làm cho cô cảm giác không an toàn.

Tất cả bọn họ đều tiếp cận cô vì một mục đích, đó chính là ham mê sắc đẹp và quyền lực của cô. Điều này khiến cho cô cảm giác mình đang bị lợi dụng, mặc dù trong giới giải trí, điều này không hề sai.

Lâm Thần khác hẳn với tất cả những kẻ cô biết. Luận về nhan sắc, mặc dù cô chưa thể nhìn hết mặt của tám tỷ người trên trái đất nhưng cô tin rằng rất ít ai có thể sánh ngang với vẻ đẹp mê mị của anh ấy. Cái tiếp theo chính là khí chất, một trong những thứ khiến cô mê mẩn khó quên.

Một cảm giác rất khó nói lên lời khi nói về thứ này, cô chỉ biết rằng khi ở cạnh Lâm Thần, anh ấy mang đến cho cô cảm giác vô cùng an toàn, giống như toàn bộ thế giới sụp đổ thì cũng sẽ được anh ấy chống đỡ vậy. Một cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Hơn nữa, cô cảm giác Tô Nhan còn có ý định theo đuổi Lâm Thần. Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng từ biểu cảm ăn dấm chua của Tô Nhan, cô có thể đoán lời của mình đúng gần 70%.

Nếu đúng là như vậy thì đó chính là tin động trời, và đối với cô, đó cũng chính là một điểm cộng của Lâm Thần khi không hề có chút lòng ham hư vinh nào cả. Một điều đến cả cô cũng khó tin.

Thử hỏi xem, Tô Nhan là ai? Chủ tịch tập đoàn toàn cầu? Doanh nhân thành đạt lập công ty từ hai bàn tay trắng? Lại còn là mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành nữa? Chính cô mặc dù vô cùng tự tin về sắc đẹp của bản thân nhưng cũng không thể hơn được Tô Nhan bao nhiêu cả. Phải nói là Tô Nhan vô cùng ưu tú, thậm chí là ước ao của vô số nam nhân.

Một cô gái không biết có thể khiến bao chàng trai say đắm như vậy lại gục ngã trước Lâm Thần. Dù cho cô không hiểu lý do tại sao nhưng đối với cô, chắc chắn Lâm Thần phải ưu tú đến mức đáng sợ mới có thể làm rung động vị chủ tịch này.

Nghĩ đến đây, cô mỉm cười nhẹ, đưa tay lên môi rồi liếm láp. Cảm giác mềm mại khi được thưởng thức bờ môi của anh ấy, cùng với cơ thể săn chắc được ẩn giấu sau bộ áo làm cho cô mê li.

Hiện tại, cô không còn cảm thấy hứng thú với bất kỳ nam nhân nào khác ngoài Lâm Thần. Cô biết là bản thân không đủ ưu tú để có thể tranh đoạt nam nhân này. Thế nhưng anh ấy đã lấy đi nụ hôn đầu của cô, cô cũng phải tự mình dành lấy hạnh phúc cho bản thân.

Đó là lý do cô luôn cố gắng từng ngày, học tập ngày đêm để có thể thành công bằng chính bản thân mình. Không cần nhờ bất kỳ ai, kể cả gia tộc của bản thân. Cô muốn làm cho Lâm Thần rung động, yêu cô và chọn cô.

Cô không đòi hỏi anh ấy bất cứ thứ gì, cô chỉ cần anh ấy quan tâm bản thân mình, như thế là cô vui lòng. Cô không muốn bản thân lại trở thành một sợi dây thừng trói buộc anh ấy, thay vào đó, cô muốn mình trở thành một đôi cánh thiên sứ, giúp anh ấy đi khắp thế gian.

Nghĩ như vậy, cô nở một nụ cười thỏa mãn, một nụ cười mà ngay cả các fan cứng của cô cũng không thể nhìn thấy. Đó chính xác là nụ cười của một vị thiếu nữ mới tập tễnh biết yêu, ngây thơ trong sáng, đẹp lung linh tỏa nắng.

Cô thay đồ, ngủ một giấc đến sáng hôm sau, đập vào mắt cô đầu tiên đó chính là thứ cô tìm kiếm bấy lâu nay.

Thư ký vội vàng chạy đến, kích động nói với cô:

“ Thưa tiểu thư, sáng nay khi tôi bàn luận với viên cảnh sát về chuyện hợp tác bảo vệ sự kiện cho buổi diễn kỳ sau. Trong lúc anh ta đi ra ngoài, tôi đã vô ý chụp lại được tấm hình này.”

Lily còn chưa kịp rửa mặt, cô đã ngay lập tức vồ lấy tấm ảnh của thư ký, mở to mắt nhìn chằm chằm.

Trong ảnh mặc dù rất mờ, lại còn chụp từ khoảng cách xa, thế nhưng từ bức ảnh, cô có thể đoán rõ được đây chính là chàng trai mình cần tìm.

Nam thanh niên hai tay đang bị trói đằng sau, vẻ mặt kiên cường ngạo nghễ đó không ai khác chính là Lâm Thần.

Tim cô bắt đầu đập rộn lên, cảm xúc dâng trào khiến cho cô rơi lệ. Thư ký thấy thế liên dìu lấy Lily, vẻ mặt lo lắng hỏi:

“ Cô chủ không sao chứ?”

Lily không chần chừ thêm được phút giây nào, cô ngay lập tức soạn đồ, vẻ mặt gấp gáp ra lệnh:

“ Mau chóng chuẩn bị phi cơ riêng đưa tôi đến đồn cảnh sát đó. Anh ấy hiện tại đang gặp nguy hiểm!”

Nhìn thấy tiểu thư lần đầu gấp gáp như vậy, cô thư ký cảm giác chuyện này không đơn giản. Cô ngay lập tức báo ban tổ chức tạm thời dời lịch diễn sang hôm khác, sau đó ngay lập tức chuẩn bị.


Lily chuẩn bị một cách cuống quýt, thế nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút tức giận đối với Tô Nhan.

Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng một vị chủ tịch của công ty lớn lại không hề quan tâm tới sống chết của anh ấy thì thật sự chính là thứ bỏ đi. Uổng công cô còn coi Tô Nhan là đối thủ nặng ký, hóa ra cũng chỉ là một cô gái thấp kém, yếu hèn mà thôi.

Cô biết đồn cảnh sát đó ác độc như thế nào, toàn bộ những phạm nhân trong căn phòng giam đó toàn là những kẻ biến thái, giết người máu lạnh. Hơn nữa, khoảng cách thư ký từ đồn về đây cũng đã cách một ngày, điều này nghĩa là anh ấy đang gặp phải nguy hiểm chết người.

Cô lo lắng đến mức sắp điên đến nơi, nếu như...nếu như anh ấy xảy ra mệnh hệ gì thì cô... chính cô cũng không biết bản thân sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Anh ấy chính là người đàn ông khiến cô rung động, cô không thể nào muốn anh ấy xảy ra chuyện gì. Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giải cứu lấy anh ấy.

Tuy nhiên, Lily cũng không hề biết rằng, ngoại trừ cô ấy ra, còn có rất nhiều cô gái khác đang lo lắng cho Lâm Thần.

Nguyệt Sương khi này đang điên cuồng gọi điện thoại, vẻ mặt lo lắng đi qua đi lại trong căn biệt thự, dáng vẻ cuống cuồng dò hỏi tin tức.

“ Các người đã tìm được tung tích của anh ấy chưa?” Nguyệt Sương chẳng hề giữ được bình tĩnh, gào lớn.

Tuy nhiên, khi nghe được câu trả lời, vẻ mặt cô trở nên xám xịt, một tay đập lấy chiếc điện thoại, điên cuồng nói:

“ Một lũ vô dụng, các người chuẩn bị viết đơn từ chức hết đi!”

Ở một bên khác, Tiểu Ngọc không biết đã khóc bao lâu mà khuôn mặt cô ấy đã đỏ bừng, ánh mắt ướt đẫm lệ nhìn Nguyệt Sương, thút thít nói:

“ Hức...hức...chị Nguyệt Sương...Chúng ta phải tìm anh ấy ở đâu. Em...em lo lắng cho anh ấy...”

Tiểu Ngọc mặc dù đã thành một cô thiếu nữ, tuy nhiên dường như do quá được Lâm Thần chiều chuộng nên hiện tại cô ấy giống hệt như đứa trẻ. Điều này khiến cho Nguyệt Sương không còn cách nào khác là phải dỗ dành đứa trẻ to đầu này.

“ Tiểu Ngọc, em yên tâm. Hai chúng ta sẽ sớm tìm thấy anh ấy mà thôi!”

Nguyệt Sương dỗ dành một cách nhẹ nhàng nhưng cũng không thể nào ngăn được sự lo lắng của Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc khóc ướt một mảnh áo của Nguyệt Sương, nghẹn ngào nói:

“ Chị hãy cùng với em đi tìm được không? Em không chịu nổi cảm giác ở nhà được nữa. Em muốn tự thân đi tìm. Em sợ...em sợ lắm hức...”