Lăng Thần cảm giác cả thế giới quan của mình đều sụp đổ. Nhìn cô gái tinh nghịch cùng với vẻ mặt ngờ nghệch trước mặt, cậu chẳng biết là em ấy đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Cái gì mà tò mò cậu sẽ làm trò đồi bại như thế nào, rồi cả chuyện cậu sẽ làm như thế nào với cô gái xinh đẹp như em??? Đáng sợ hơn em ấy còn hỏi cậu chuyện mang thai và sinh con. Từng câu hỏi xuất hiện trong miệng em ấy đều làm cho cả thân thể cậu nổi rợn da gà, không dám tiếp tục khuyên ngăn nữa.
Nữ sinh thật là đáng sợ, nhất định cậu phải cẩn thận. Cậu ngoảnh mặt, từ từ nhìn ra phía ngoài có chỗ thuê xe đạp, vẻ mặt cậu khi này sáng lên, quay sang nhìn cô gái bí ẩn đang ngây thơ nhìn cậu, hỏi:
“ Đợi anh một chút nha, anh thuê chiếc xe đạp rồi sẽ chở em đi tìm cha mẹ.”
Nói xong, không chờ em ấy phản ứng, cậu bước đi vội vàng ra ngoài, dáng vẻ vội vàng giống như ngại ngùng một thứ gì đó. Còn cô gái bí ẩn, cô chỉ nhìn chằm chằm một chút, sau đó đi thẳng đến nhà vệ sinh, một tay giơ lên ra hiệu.
Chỉ trong chốc lát, hai cô gái ăn mặc thường phục, dáng vẻ nghiêm túc không biết ở đâu xuất hiện. Trên tay hai người cầm một hộp được bọc vô cùng kỹ càng. Nhìn thấy cô gái trước mặt, cả hai người đều cùng quỳ một chân, vẻ mặt cung kính lễ phép nói:
“ Xin cô chủ ra mệnh lệnh cho chúng tôi!”
Giọng nói đầy cung kính, tràn đầy sự trung thành. Nếu có ai khác ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc khi mà hai cô gái dáng vẻ cao lớn, vẻ mặt sát thủ lại có thể quỳ rạp trước một thiếu nữ chỉ đáng tuổi học sinh trước mặt.
Thế nhưng, nếu tìm hiểu rõ thì mọi chuyện còn đáng sợ hơn rất nhiều. Hai cô gái đó chẳng những phải quỳ rạp, cung kính trung thành trước mặt cô gái đó mà còn phải làm tất cả những điều mà cô ấy đưa ra, dù cho việc tự sát...
Trong mắt hai cô gái đó chỉ còn lại sự trung thành.
Đứng trước tình cảnh hai cô gái quỳ rạp trước mặt đất, cô gái bí ẩn còn chẳng thèm có chút biểu cảm nào. Vẻ mặt lạnh băng tháo khẩu trang cùng với toàn bộ đồ che giấu trên khuôn mặt. Tất nhiên, toàn bộ khuôn mặt từ đó cũng được lộ ra.
Nếu Lăng Thần nhìn thấy tình cảnh ở đây thì chắc chắn cậu sẽ không thể tin vào mắt mình, vẻ mặt hốt hoảng cùng tay chân luống cuống tìm cách chạy trốn. Không vì gì khác, bởi cô gái trước mặt chính là Tuyết Ngọc.
Tuyết Ngọc sau khi tháo hết dụng cụ, cô mới nhẹ nhàng thở nhẹ một hơi, ánh mắt sắc bén nhìn hai cô gái đang run rẩy ở dưới, vẻ mặt lạnh băng nói:
“ Các người còn đứng ở đây làm gì? Mau chóng cải trang giúp tôi.”
Nói đến đây, hai cô gái không dám chần chừ, vẻ mặt hốt hoảng nhanh chóng giúp Tuyết Ngọc cải trang.
Kỹ thuật cải trang của hai cô gái đó mặc dù thua xa so với Lâm Thần, thế nhưng đạt mức xuất quỷ nhập thần thì cũng tạm chấp nhận. Cả hai cô đang cố gắng che giấu đi mị lực của Tuyết Ngọc nhiều nhất có thể.
Thường thì trang điểm sẽ cải thiện sắc đẹp cho nữ giới, thế nhưng đối với Tuyết Ngọc thì đó lại là sai lầm. Đơn giản vì cô ấy đã sở hữu một khuôn mặt chuẩn tỷ lệ vàng, một làn da trắng hồng tuyệt đỉnh mà bất kỳ ai cũng thèm khát, một đôi mắt long lanh, lông mi cao cùng với mái tóc giống như được tắm qua nước tiên, bóng đẹp tuyệt hảo vô cùng. Hai người trang điểm lúc trước còn nghi ngờ rằng cô chủ chính là tiên nữ chuyển thế.
Hai người may cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước nên rất nhanh đã hoàn thành xong. Nhìn cô chủ biến đổi thành diện mạo hoàn toàn khác, mặc dù không thể đẹp như bản gốc nhưng chắc chắn sẽ không thua kém bất cứ sao hạng A nào.
Tuyết Ngọc nhìn diện mạo mới của mình, vẫn là khuôn mặt ấy nhưng đã giảm đi rất nhiều sự sắc sảo, thứ làm nên tên tuổi của cô. Thay vào đó là dáng vẻ ngây thơ, hồn nhiên của nữ sinh trung học. Khi này, trong lòng sinh ra sự chờ mong. Cô mong chờ nhiều thứ, rất rất nhiều thứ với Lăng Thần.
Vẻ mặt lộ rõ sự hài lòng, cô nhanh chóng phân phó hai người chuẩn bị một số thứ, ánh mắt cô lúc này lại lộ rõ sự băng lãnh chưa từng có, căn phòng giống như giảm nhiệt độ đột ngột.
“ Anh yêu, nếu anh có ai khác dám động tay vào thì em không ngại giết chúng đâu. Anh chỉ có thể là của em, thuộc về em mà thôi. Không một ai có thể giúp đỡ hay cứu rỗi được anh ngoài em cả. Em sẽ khiến trong mắt anh chỉ còn có em, chỉ có thể sống nhờ em.”
Từng chữ nói ra khiến người nghe cảm thấy lạnh người, hai cô gái bên cạnh không tự run rẩy thân thể, mồ hôi lạnh chảy ra. Trong lòng thầm hô đáng sợ.
Nói xong, Tuyết Ngọc quay sang, vẻ mặt lạnh băng nhìn hai người run rẩy, ra lệnh:
“ Tôi muốn trong thời gian nhanh nhất, các cô phải xử lý tất cả những kẻ dám lởn vởn qua đây. Nếu như chồng của tôi nghe được bất kỳ tin tức nào không hay, tôi nhất định sẽ khiến các cô chết rất thê thảm. RÕ CHƯA!”
“ Dạ, đã rõ thưa tiểu thư!” Hai cô gái mặt hoảng sợ, trong lời nói tràn đầy sự sợ hãi.
Khi này, Tuyết Ngọc mới thở ra một hơi, bình tĩnh tâm tình, nhẹ nhàng mặc thường phục ban nãy rồi từ từ bước ra bên ngoài.
Lăng Thần sau khi dắt xe đến, không nhìn thấy em gái đó khiến trong lòng cậu run sợ, vẻ mặt hốt hoảng đi tìm. Cũng may là khi cậu tìm chưa tới năm phú, một thân hình xinh đẹp không biết từ đâu lao thẳng vào người cậu, hai tay ôm chặt lấy bụng cậu, giọng nói vô cùng dịu hiền:
“ Anh trai, anh bỏ em đi! Hừ, em phạt anh!”
Lăng Thần xoay người lại, vẻ mặt có chút hài hước xoa nhẹ đầu của em ấy, giọng nói đầy yêu thương:
“ Anh đã bảo là không được chạy lung tung rồi mà! Nhìn xem, tóc em bị một chút rối nè!”
Không chờ Tuyết Ngọc phản ứng, cậu nhẹ nhàng chỉnh lại một lọn tóc nhỏ bị rối trên đầu Tuyết Ngọc, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, giống như một người anh trai vậy. Điều này khiến Tuyết Ngọc rất ngạc nhiên, khuôn mặt đỏ ửng như cà chua, đôi môi ngậm chặt mấp máy câu nói gì đó.
Tuyết Ngọc lần đầu được Lăng Thần quan tâm như vậy, trái tim cô như muốn tan chảy. Khi này, cô rất muốn...rất muốn lột sạch mặt nạ trên mặt anh ấy rồi làm trò đồi bại ngay tại đây. Cô muốn nhốt anh ấy lại, từ từ “ban phát” tình yêu của mình, khiến cho anh ấy phải phục tùng cô, nghe lời cô và yêu cô bằng cả linh hồn và trái tim.
Thật sự, anh ấy chỉ xoa đầu cùng với chải tóc cho cô thôi, thế nhưng dáng vẻ chính trực, ánh mắt không hề có chút dâm tà như vậy thì làm sao cô chịu nổi chứ.
Lăng Thần rất may không để ý tới anh mắt Tuyết Ngọc, nếu không thì chắc chắn cậu sẽ giật mình. Bởi trong lúc cậu đang chải tóc, em ấy nhìn cậu chẳng khác gì con thú đang nhìn miếng mồi ngon cả. Ánh mắt hung tợn, thèm khát và vô cùng đáng sợ.
Chải tóc cho Tuyết Ngọc, cảm thấy thế là đủ, cậu mới dẫn cô ấy lên chiếc xe đạp, cả hai giống như một cặp anh em, từ từ đi ra ngoài.
Trên đường đi, mặc dù cả hai đã cải trang, thế nhưng cũng chẳng thể nào ngăn nổi ánh mắt thích thú của mọi người, nhất là các nữ sinh, nhìn Lăng Thần với vẻ sùng bái. Bởi đơn giản, khí chất nam thần của cậu ấy rất đặc thù, khó nữ sinh nào có thể cưỡng lại. Điều này khiến cho Tuyết Ngọc vô cùng phẫn nộ, hai bàn tay nắm chặt có thể thấy rõ gân xanh, ánh mắt bốc lửa nhìn tất cả nữ sinh, trong lòng tự lẩm nhẩm:
“ Tất cả lũ các người đều là rác rưởi. Các người cũng dám nhìn anh ấy sao? Ta nhất định sẽ giết tất cả các người!”
P/S: Khảo sát một chút: Tác có nên thay đại từ nhân xưng “Ta” thay cho “ Tôi” đối với các nữ chính yandere không nhỉ?
Mặc dù làm như vậy thì sẽ dẫn đến lạm convert, thế nhưng tác cảm giác nghe câu: “ Các người muốn chiếm anh ấy của ta sao?Ta sẽ khiến các người sống không bằng chết!” Sẽ hay hơn câu “Các người muốn chiếm anh ấy của tôi sao? Tôi sẽ khiến...”
Tác cũng không biết vì sao? Thế nhưng tác muốn các ẻm yan, nhất là mang trong mình dòng máu tiểu thư phải thật điên loạn, cuồng main và cực kỳ đáng sợ.
Đây chỉ là ý kiến của tác, quyết định là ở các bạn. Hãy cho tác biết để tác có thể theo ý các bạn nha. Cảm ơn các bạn rất nhiều.