Trên đường đi, hai người nói chuyện rất vui vẻ, Lâm Thần mặc dù điềm tĩnh, tuy nhiên cậu ấy cũng là một kẻ hiếu kỳ, cộng thêm việc Lăng Thần đã mở ra một chân trời mới về thế giới tu tiên làm cho cậu ấy càng có nhiều câu hỏi hơn.
Nào thì tu vi, đan được, lôi kiếp,... vân vân và mây mây... mọi thứ đều được kể một cách sinh động khiến cho Lâm Thần sáng mắt, vẻ mặt chăm chú nghe từng chữ.
Còn về Nguyệt Sương, mặc kệ hai người nói gì, cô chỉ ngồi im trong lòng Lâm Thần, từ từ cảm nhận được hơi ấm cùng với mùi hương tuyệt vời ấy. Phải biết, mùi hương này cô đã phải chờ không biết bao lâu rồi, hơn nữa, đây cũng là khoảng thời gian ít ỏi cô có thể độc chiếm anh ấy. Vậy nên, cô mới tranh thủ từng phút từng giây để cảm nhận sâu sắc cái mùi hương này, tránh cho việc sau này cô cảm thấy hối hận.
Cả ba người đều có suy nghĩ của riêng mình, Lăng Thần lần đầu tiên buông nhiều lời như vậy. Phải biết, trong tu chân giới, cậu rất ít nói, đúng hơn là không thể nói. Mọi cô gái giam cầm cậu đều cực kỳ thích ghen khi cậu nói chuyện với người khác. Đáng sợ hơn, lời nói của cậu cũng chính là con dao có thể giết chết chính bọn họ.
Chỉ cần ghen tuông một chút, các cô gái ấy sẵn sàng hủy diệt toàn bộ những người mà bọn họ cho là “đối thủ”. Mặc cho bọn họ chẳng hề có chút dính líu gì đến cậu, thậm chí chỉ là khách qua đường nhưng cũng không thoát được ma trảo của các cô gái.
Trải qua nhiều cú sốc, cậu cũng dần hình thành bản năng kiệm lời của mình. Cậu không muốn vì lời nói của mình mà làm hại người khác. Thế nhưng đâu ai ngờ, ngay ngày hôm nay, cậu lại có thể nói chuyện một cách bình thường với người khác như vậy.
Cảm giác vui vẻ đó bỗng chợt thay đổi khi một chiếc xe màu đen chạy qua. Lăng Thần rùng mình, dừng lại lời nói, vẻ mặt căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Điều này khiến cho Lâm Thần chú ý.
“ Có chuyện gì vậy?”
Lăng Thần sau một hồi dò xét, nhận ra bên ngoài không có chuyện gì, khi này, cậu mới quay người lại, lắc đầu trả lời Lâm Thần:
“ Không có gì đâu! Chúng ta đến đâu rồi nhỉ?”
...
Một bên khác, chính trên chiếc xe màu đen ban nãy chạy qua xe của Lăng Thần.
“ Thưa...thưa tiểu thư...ngài có gì muốn nói ạ?” Nữ tài xế ăn mặc gọn gàng đang vừa lái vừa kính cẩn lễ phép nói với cô gái đằng sau.
Cô gái phía sau nhìn ra cửa sổ bên ngoài, đôi mắt đẹp long lanh nheo lại, vẻ mặt không chắc chắn tự nói:
“ Ban nãy... có phải đó là...???”
Mặc dù cô gái đó nói rất nhỏ, tuy nhiên trong môi trường im lặng và kín như vậy thì tất nhiên là nữ tài xế cũng đã nghe thấy. Nữ tài xế vẻ mặt hoài nghi, lễ phép hỏi:
“ Thưa tiểu thư... ngài đang nói đến ai vậy?”
Mặc dù cô đã rất kính cẩn và lễ phép hỏi nhưng cô gái đằng sau chẳng thèm để ý, cô ngồi đó, suy nghĩ rất kỹ càng...
Cứ tưởng cô chủ không nghe thấy, nữ tài xế đang muốn hỏi lại thì một giọng lạnh băng phát ra từ cô gái đằng sau:
“ Tra cho tôi chiếc xe sang màu trắng ban nãy, tôi muốn biết toàn bộ thông tin của chúng.”
Giống như nghe được mệnh lệnh, nữ tài xế nhanh chóng đáp:
“ Dạ, thưa tiểu thư!”
Quay trở lại với Lăng Thần, dù cho cậu có cảm giác bất an vô cùng, nhất là lúc có chiếc xe đen đi qua thì cảm giác đó như muốn khiến cho cậu ngạt thở.
Rốt cuộc, cậu đang lo lắng điều gì? Tại sao trong lòng cậu lại bất an đến đáng sợ như vậy? Phải chăng chiếc xe bí ẩn đó có một thứ gì mà cậu rất sợ?...
Vô số câu hỏi, vô số suy đoán nhưng đều bị cậu lắc đầu bỏ qua. Không có một suy đoán nào hợp lý cả. Cậu là người tu tiên, ít bị ràng buộc bởi trái đất, tại sao lại có cảm giác lo lắng nhỉ. Hơn nữa, thân thể cậu cũng đã được tôi luyện qua, căn bản súng đạn không thể bắn xuyên.
Bỏ qua tất cả những vấn đề đó, cậu cười cho qua rồi cùng Lâm Thần đi vào căn biệt thự nằm giữa thành phố nguy nga tráng lệ.
Không biết có phải do ám ảnh quá hay không? Thế nhưng khi cậu vừa bước chân vào đại sảnh, khung cảnh u ám, đen tối bắt đầu bao trùm lấy tâm trí cậu.
“ Haha... Anh định chạy trốn khỏi em sao. Đừng có mơ!”
Giọng nói điên cuồng cùng với bộ váy công chúa cao quý chẳng hề phù hợp với nhau một chút nào lại làm cho cậu run rẩy. Máu... cậu khi đó chỉ cảm nhận xung quanh toàn là máu... đó chính là máu của tất cả những người từng tiếp xúc với cậu...
Thấy Lăng Thần hoảng hồn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn, Lâm Thần nhanh chóng vỗ vai cậu ấy.
“ Đi thôi cậu, còn đứng ngơ ra đó làm gì?”
Cũng vì động tác đơn giản đó, toàn bộ suy nghĩ của cậu ban nãy đều biến mất. Cậu tỉnh hồn, tỏ vẻ biết ơn Lâm Thần, sau đó đi vào trong.
Lần này, cậu dứt bỏ hoàn toàn suy nghĩ vớ vẩn ban nãy, bước chân cậu nhẹ nhàng, khoan khoái nhìn xung quanh, giống như đi dạo trên công viên vậy.
Khi này, lại giống như lúc trước, một thân ảnh khác lao thẳng đến Lâm Thần, tuy nhiên khác với Nguyệt Sương thì lần này thân ảnh này lại bận một màu đen tuyền thần bí. Thế nhưng, giọng nói ngọt ngào đó vẫn ngọt ngào đáng yêu chẳng thua kém gì Nguyệt Sương:
“ Anh trai... mừng anh trở về!”
Cảm nhận được thân thể mềm mại như bông tuyết ấy, cùng với mùi hương quen thuộc và giọng nói đặc biệt ngọt ngào quen thuộc đó, Lâm Thần cũng chẳng cần nhìn kỹ khuôn mặt, tay cậu nhẹ nhàng xoa nhẹ mái tóc như là một món quà dành cho em ấy, khuôn mặt tươi cười nói:
“ Đúng vậy, Tiểu Ngọc! nh trở về rồi đây!”
Vậy là, mỗi bên tay Lâm Thần lại có một em gái đeo bám, khung cảnh có thể nói là vô cùng ngọt ngào. Hơn nữa, sự đối lập giữa trang phục của cả hai em ấy lại cho người ta cảm giác thích thú.
Nguyệt Sương ân cần dịu dàng, e thẹn đầy ngọt ngào. Trong khi đó Tiểu Ngọc lại đầy dụ hoặc, ma mị và láu cá, làm cho bất kỳ ai nhìn cũng sẽ bị em ấy dụ hoặc.
Có thể bất kỳ nam nhân nào nhìn cũng sẽ ghen tỵ, ai lại cưỡng được hai cô gái đáng yêu dễ thương đến như vậy chứ. Tuy nhiên, riêng chỉ có Lăng Thần đứng sau là lắc đầu, cười than:
“ Lâm Thần, tôi thực sự rất nể cậu đó!”
Không ai biết ý nói trong câu này nghĩa là gì. Tuy nhiên, cậu cũng chẳng quan tâm, chỉ cần mình cậu hiểu là đủ rồi.
Bữa tiệc trang trọng được tổ chức như yến hội, toàn bộ căn biệt thự ngập tràn trong tiếng nhạc du dương cùng với đồ ăn đẹp mắt sang trọng. Cả Lăng Thần và Lâm Thần đều kinh ngạc trước độ hoành tráng của bữa tiệc này.
Tuy nhiên, rất nhanh cả hai đã được người hầu mời vào chỗ ngồi. Tuy nhiên, chỗ ngồi có vẻ khá đặc biệt khi mà mỗi người lại ngồi một bàn riêng biệt.
Nghe thì có vẻ vô lý nhưng khi thấy hai cô gái đáng yêu đó ngồi cùng với Lâm Thần, cậu cũng hiểu ra vấn đề.
Lâm Thần ban đầu cũng không hiểu giống như Lăng Thần, tuy nhiên, sau khi nhận ra bên mình có tận ba chiếc ghế, cậu khi này mới hiểu vấn đề.
“ Các em... tý nữa anh chơi với các em được không? Hiện tại anh cần nói chuyện với bạn anh!” Lâm Thần nhẹ nhàng xoa đầu cả hai cô gái, vẻ mặt hòa hoãn nói.
Tuy nhiên, không chờ cậu suy nghĩ, cả hai em gái đều lộ vẻ không vui, cùng trả lời:
“ Không! Bọn em muốn được ôm anh ngay bây giờ!”