Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 417: Sợ hãi- Ngoại truyện P29




Bà chủ lúc trước cao ngạo bao nhiêu thì hiện tại khúm núm bấy nhiêu. Sự tương phản lớn như vậy làm cho Lăng Thần ngạc nhiên. Ánh mắt có phần tán thưởng hướng về phía Lâm Thần.

“ Thưa tiểu thư...chúng tôi rất xin lỗi vì đã không chuẩn bị chu đáo. Kính mong tiểu thư có thể tha thứ cho chúng tôi!” Bà chủ run rẩy tay chân, vẻ mặt bối rối cúi đầu lễ phép nói.

Trái lại với Hoàng Đông, đối mặt với một trong những đại gia tộc, cô bắt buộc phải làm ra hành động như vậy. Gia tộc họ Nguyệt to lớn đến nhường nào, chính cô cũng chỉ biết được một chút ngọn lá của họ mà thôi. Thế nhưng, có một điều mà bất cứ ai trong giới kinh doanh đều hiểu: Đó là đừng chọc vào họ.

Các đại gia tộc tính tình cổ quái, lòng tự trọng của bọn họ rất cao, chỉ cần tâm tính bọn họ có một chút không vui thì họ sẵn sàng dùng đủ mọi cách để thỏa mãn bản thân. Hơn nữa, gia tộc họ Nguyệt là một trong tam đại gia tộc lớn nhất, vậy nên sự khủng khiếp của bọn họ là không phải bàn cãi.

Lúc này, cả thân thể và linh hồn cô đều run rẩy. Cô không thể ngờ, vị tiểu thư cao quý như thế lại khép nép, đứng cạnh cậu nam kia với dáng vẻ nũng nịu như thế. Nó khác xa hoàn toàn so với những gì cô biết về tâm tình tiểu thư đó.

Nếu không phải ở tầng dưới còn có bảo tiêu của cô ấy đang trông chừng thì thật sự cô cho rằng đây không phải tiểu thư cao quý, đại danh đỉnh đỉnh, cao cao tại thượng mà cô từng biết. Cô cảm giác vị tiểu thư ấy giống như một thiếu nữ ngại ngùng, ngây thơ trong sáng thì đúng hơn!

Không chờ cô suy nghĩ hết, Nguyệt Sương tỏ vẻ khó chịu, tuy nhiên hai tay vẫn ôm chặt cánh tay Lâm Thần, vẻ mặt thay đổi chóng mặt về dạng tiểu thư, chất vấn:

“ Các người hình như có vẻ không đối xử chu đáo với anh trai tôi nhỉ?”

Giọng điệu có vẻ không vui của Nguyệt Sương như một con dao kề cạnh cổ của bà chủ. Bà chủ run rẩy kịch liệt, quỳ xuống khóc lóc, van xin:

“ Tiểu...tiểu thư... Tôi thực sự không biết công tử là người của ngài. Cầu...cầu xin ngài hãy tha thứ cho tôi!”

Không thể không nói, bộ dạng thảm hại của bà chủ làm cho bất kỳ ai xem cũng phải não lòng. Nếu không phải Lăng Thần và Lâm Thần đã bị bà ấy đe dọa ban nãy thì cả hai cũng sẽ đồng cảm với tình cảnh của bà.

Tuy nhiên, trái ngược với hai người thì Nguyệt Sương dường như không có một chút sự đồng cảm nào cả. Ánh mắt cô sắc bén, nhìn chằm chằm bà chủ, gằn giọng nói:

“ Các người to gan lắm! Nếu vậy thì chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ của nhà họ Nguyệt đi!”

Lời nói Nguyệt Sương rất gay gắt, ẩn chứa sự tức giận đến tột cùng. Có vẻ đối với cô, việc không làm hài lòng Lâm Thần chính là sự đối nghịch, không một ai được làm Lâm Thần khó chịu.

Và tất nhiên, với tầm ảnh hưởng của gia tộc cô, cái khách sạn này ngày mai chắc chắn sẽ biến mất nếu như cô muốn. Vậy nên, khi nghe thấy lời này, bà chủ trở nên hoảng sợ, không giữ được bình tĩnh mà quỳ xuống dưới chân Lâm Thần, khóc lóc thảm thiết:

“ Xin cậu...xin cậu hãy cho tôi một cơ hội sửa sai! Tôi biết lỗi rồi, làm ơn hãy thương tôi còn gia đình, còn con nhỏ ở nhà. Xin cậu...”

Không hề có một chút lòng tự trọng, bà chủ quỳ xuống giống như một kẻ hầu vậy. Lăng Thần trợn mắt há mồm, vẻ mặt đầy kinh sợ hướng về Nguyệt Sương. Bà chủ ban nãy oai phong, không coi ai ra gì như thế nào, ấy thế mà chỉ cần vài câu của cô gái Nguyệt Sương đó, cô ấy đã trở thành dạng này.

Còn đối với Lâm Thần, mặc dù cậu khá là khó chịu vì phải nhờ đến Nguyệt Sương. Tuy nhiên thấy bà chủ như vậy, cậu cũng chẳng còn tâm trí mà trừng phạt bà ta. Ánh mắt cậu hướng về Lăng Thần, cười nói:

“ Lăng Thần, chúng ta đi thôi. Tôi với cậu còn chưa ăn gì cơ mà!”

Thấy Lâm Thần trong lúc này còn nhớ đến bữa ăn, cậu không tự chủ gật đầu, miệng liên tục nói:

“ Được, được... Chúng ta đi ăn thôi!”

Vừa đáp lời xong, không hiểu sao Nguyệt Sương lại có vẻ mặt đầy hứng thú, ánh mắt như sáng rực lên ôm chặt lấy Lâm Thần, sau đó thân thiết nhìn Lăng Thần nói:

“ Anh cùng anh trai em đi theo em nha. Bọn em cũng chuẩn bị ăn nè.”

Lăng Thần thấy Nguyệt Sương khách sáo như vậy, cậu cũng không nghĩ gì nhiều, gật đầu với Lâm Thần:

“ Được thôi. Tùy em vậy!”

Còn Lâm Thần, thấy Lăng Thần cũng đồng ý thì cậu cũng chẳng có lý do gì từ chối. Thế là, cả hai người đều đi theo Nguyệt Sương, một mạch đi ra ngoài.

Bà chủ không dám nhúc nhích, cả thân thể quỳ ở đó cho đến khi không còn nghe thấy tiếng của ba người. Đến lúc này, bà mới mệt mỏi nằm xuống sàn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ tự nói:

“ Mình...mình đã làm chuyện gì thế này? Tại...tại sao cậu ta lại là...”

Trên con đường đi, nhìn Nguyệt Sương ôm Lâm Thần một cách tình tứ, cậu lại có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Ánh mắt ban nãy, mặc dù bên ngoài có vẻ khá thân thiết với Lâm Thần. Tuy nhiên, với một tu tiên giả đã từng chạy trốn không biết bao nhiêu lần, cậu cảm giác ánh mắt đó tràn đầy tâm cơ. Chẳng lẽ, cô gái tên Nguyệt Sương này không đơn giản như vẻ bề ngoài?