Trên một cung đường xa hoa tấp nập, mọi người ai ai cũng bận rộn với công việc của mình, một cô gái ăn mặc kín mít từ đầu đến chân lại đang đi một cách ung dung trên đường.
Vì cô ấy ăn mặc như vậy nên không một ai thèm để ý, ai ai cũng chỉ nhìn cô ấy một cách ngạc nhiên sau đó rời đi.
Cô ấy đi một cách chậm rãi đến chiếc ghế đá cạnh công viên, ngồi một mình ở đó, cô đơn tĩnh mịch.
Mặc dù ăn mặc kín mít, tuy nhiên chỉ cần ai nhìn thấy đôi mắt của cô ấy thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng ma mị, lạnh băng nhưng lại đầy quyến rũ đến động lòng người.
Dáng người đẹp vô cùng cân đối, cô ngồi đó, một tay cầm lấy bức ảnh, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
Nếu ai có thể nhìn thấy ánh mắt cô ấy lúc này thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, cộng thêm nụ cười tà mị lại càng khiến cho người ta sởn cả gai ốc.
“ Lăng Thần, anh thật sự chạy trốn tới nơi này sao? Em thật sự rất “vui” khi anh muốn chơi trò trốn tìm với em đó!”
Lời nói thì có vẻ vô cùng ngọt ngào, tuy nhiên cơ thể cô ấy lại run rẩy, một tay nắm chặt cùng với ánh mắt sắc bén như dao.
Không có ai tin và cũng sẽ chẳng ai dám nghĩ là cô gái có vẻ “tầm thường” ngồi đây lại chính là thiên kim đại tiểu thư vô cùng nổi tiếng.
Thân là đại tiểu thư quyền quý, việc đi một mình ở ngoài đường như vậy có vẻ không phù hợp với lẽ thường. Tuy nhiên, chuyện này đều có lý do cả.
“ Em nhớ giọng của anh, nhớ mùi hương cơ thể của anh, nhớ những lần anh ngọt ngào gọi tên em. Em nhớ...em nhớ sắp không chịu được nữa rồi!” Cô gái bí ẩn cuối cùng vẫn không thể nào chống lại cảm xúc sâu thẳm của bản thân, ánh mắt ngọt ngào nhìn tấm ảnh trên tay.
Cô ấy ngồi rất lâu, hành động duy nhất của cô ấy chính là vuốt ve tấm ảnh. Tấm ảnh đó chỉ cần dính một hạt bụi là cô ấy sẵn sàng dùng chính quần áo của mình để lau. Dường như đối với cô ấy, người bên trong ảnh vô cùng quan trọng.
Hành động như vậy cũng làm cho một số người chú ý, ở đằng xa, hai cô gái ăn mặc bình thường đang nhìn chằm chằm cô gái, một người trong đó nói nhỏ:
“ Chúng ta có nên khuyên tiểu thư quay lại khách sạn không? Tôi sợ cô chủ Tuyết Ngọc sẽ khó chịu!”
Vừa nói như vậy, cô gái bên cạnh nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nhìn Tuyết Ngọc, nói một cách sùng bái:
“ Đó là sức mạnh của tình yêu. Vì cậu chủ, cô ấy sẵn sàng tự mình đi tìm. Chúng ta nên tôn trọng cô ấy. Điều hiện tại chúng ta cần làm đó là phải bảo vệ an toàn cho cô chủ.”
Cả hai sau đó đều nhìn Tuyết Ngọc với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Tiếp xúc với cậu chủ khá lâu, các cô đều vô cùng tôn trọng Lăng Thần. Các cô cũng chỉ có thể nhìn phía xa, có lẽ cả đời các cô cũng sẽ không thể tìm được một người hoàn hảo như cậu ấy.
Giới thiệu sơ qua nhân vật
(Tuyết Ngọc: Nhân vật xuất hiện trong bộ thứ hai của tác, là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Tuyết. Lạnh lùng, điên rồ và có tính chiếm hữu cực lớn. Điều đáng sợ hơn là cô sẵn sàng trừ khử bất kỳ ai dám có ý nghĩ xâm chiếm cậu ấy.
“ Nếu em không thể chiếm được anh, vậy thì em sẽ giết toàn bộ để anh chỉ có thể thuộc về em!”)
Để hiểu rõ hơn về nhân vật trên, các bạn có thể tìm đến bộ thứ hai nha.
Tuyết Ngọc sau một hồi ngắm nghía, sức nóng từ mặt trời khiến cho cô phải cởi bỏ khăn che đầu, từ từ dùng khăn lau nhẹ nhàng trên khuôn mặt tuyệt mỹ của mình.
Là một đại tiểu thư cao quý, từng hành động, từng cử chỉ luôn làm cho người ta cảm thấy cô không thể với tới. Hơn nữa, với khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo mịn màng như bông cùng với bờ môi đỏ mọng tự nhiên ấy, rất khó để ai có thể quên cô trong lần chạm mặt đầu.
Và tất nhiên rồi, mặc dù chỉ là hành động nhỏ nhặt nhưng cô lại rơi vào tầm ngắm của một đám nam tử ngồi đằng xa.
“ Nhỏ...con nhỏ kia...mày nhìn xem... tao chưa bao giờ thấy ai đẹp như con bé đó” Một tên tóc xoăn màu vàng, ăn mặc đầy phong cách hút một điếu thuốc đang nói với đám bạn mình.
“ Haha... tốt tốt... lâu rồi tao chưa chơi được con nào xinh. Con bé đó xinh thật ấy, thôi chúng mày để tao!” Một tên tóc nâu đang xoay chiếc chìa khóa xe sang của mình, khiêu khích đám bạn.
“ Mày đừng nghĩ là có thể ăn mảnh một mình. Tao chưa từng chơi ai cực phẩm như con bé đó!” Một tên vẻ mặt đê tiện, ánh mắt không ngần ngại nhìn thẳng vào chỗ trọng yếu của Tuyết Ngọc, liếm môi nói.
Cả đám không ai chịu ai, cãi nhau một trận...Ai ai cũng cho rằng là mình là kẻ nhìn thấy trước...
Cuối cùng, sau một hồi thương thảo, bọn họ đều ra một quyết định. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ chơi chán xong bỏ, vậy nên cả ba cùng chơi thì có sao.
...
Ở một bên khác, Lăng Thần đang giúp đỡ Lâm Thần nhặt mảnh sành thì một cảm giác rét lạnh truyền tới. Điều này làm cho Lâm Thần nhíu mày lo lắng, hỏi:
“ Cậu có sao không?”
Lăng Thần nghe vậy, vội vàng lắc đầu:
“ Không...không sao!”
Nói xong, cậu cười nhẹ biểu cảm mình không vấn đề gì, sau đó tiếp tục làm. Tuy nhiên, trong lòng cậu lại vô cùng bất an.
Cảm giác này giống như sắp có một chuyện vô cùng khủng khiếp xảy ra. Thật sự tại sao cái cảm giác này lại xuất hiện?
Cậu vẫn nhớ như in cảm giác này xuất hiện lần đầu chính là khi cậu chính mắt nhìn thấy Tuyết Ngọc ra tay sát hại kẻ khác. Dù cho người này có ý định ra tay sát hại cậu vì muốn chiếm đoạt cô ấy. Tuy nhiên đó cũng là một nỗi ám ảnh dành cho cậu.