Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 405: Chạy trốn- Ngoại truyện P17




Lời nói ẩn chứa sức mạnh tâm linh vô hình khiến toàn bộ những người đều hoảng hồn khiếp vía. Nó thê lương, đau đớn lại vô cùng tức giận, thậm chí có một số người còn cảm tưởng lời nói này đến từ địa ngục trần gian.

Lâm Thần giống như trái tim thứ hai của cô, thế mà hiện tại anh ấy ngay tại trước mặt cô biến mất. Thử hỏi với tính cách của cô ấy thì làm sao không giận được chứ. Cơn giận nếu như có thể hóa thành ngọn lửa thì trái đất này đã sớm bị thiêu rụi.

Trong tức khắc, trường học đã bị giới nghiêm, trong bất xuất ngoại bất nhập. Trường cũng đã ban bố tình trạng khẩn cấp, tình cảnh không khác gì đang ở thời chiến tranh.

Nếu là người bình thường thì trong thời gian ngắn như vậy thì việc chạy trốn dường như là điều không thể. Hơn nữa, người đó còn vác thêm cả Lâm Thần chạy từ trên tầng thứ mười xuống. Linh Nhi lúc này lạnh lùng từ từ đi ra ngoài, nghiến răng ken két rồi lạnh giọng nói một cách vô cùng tức giận:

“ Nếu bắt được tên khốn dám cướp đi anh Lâm Thần đó thì... Hừ... nhất định mình sẽ móc mắt moi tim tên đó ra!!!”

Lời nói có vẻ tàn độc nhưng nếu ai nghe được thì sẽ chẳng hề có chút nghi ngờ gì. Bình thường thì Linh Nhi lạnh lùng, chẳng thèm quan tâm đến ai, thế nhưng nếu để cô ấy giận thì chuyện gì cô ấy cũng dám làm. Cũng vì gia thế khủng cùng với sự bá đạo trên, nhà nước cũng luôn cố gắng tránh xung đột với cô ấy, thậm chí còn xử phạt thật nặng những kẻ dám động chạm cô như là một cách khiến cho cô ấy yên lòng.

Đứng trước lợi ích lớn, nhà nước cũng không có cách nào cả, sự tồn tại của Linh Nhi cùng với Tô Nhan đã cung cấp vô số việc làm, tiếp đó khiến rất nhiều ngành khác phát triển. Vô số tập đoàn lớn cũng vì vậy ưu ái, thứ hạng đất nước được gia tăng.

Ban đầu, nhà nước cũng sợ bọn họ sẽ rời đi sang nước khác, ai dè bọn họ không đi, thậm chí còn kiên quyết muốn ở lại đây. Điều này khiến cho những người đứng đầu đất nước cảm thấy vô cùng phấn khởi, đó cũng là lý do vì sao hai cô gái đó lại được ưu ái đến mức vậy.

Điều trớ trêu đó chính là hai cô gái đáng sợ đó ở lại đây không phải theo suy nghĩ bọn họ nghĩ là có lòng thương người, muốn xây dựng đất nước mà do chính Lâm Thần. Có lẽ, người nên được ưu tiên phải là Lâm Thần mới đúng.

À mà cho dù có được ưu tiên nhưng cậu ấy vẫn không thể nào tránh thoát được sự truy đuổi điên cuồng ấy. Hiện tại, Lăng Thần đang cõng Lâm Thần trên vai, chạy một mạch như điên trên con hẻm nhỏ.

Chuyện ban nãy thật nguy hiểm, nếu không phải do cậu được ẩn thân trong ba giây, cộng thêm việc thân thể cứng rắn có thể nhảy qua cửa sổ thì lúc này cậu đã bị tóm gọn rồi.

Rất lâu rồi, cậu mới được chạm vào người khác. Bình thường, người mà cậu chỉ có thể chạm là những cô gái đáng sợ, lúc nào cũng muốn chiếm lấy cậu.

Quay trở lại vấn đề ban nãy, cậu không thể cứ ở bên ngoài này mãi được, ánh mắt đảo qua một lượt, rất nhanh một tấm biển hiệu đã thu hút sự chú ý của cậu.

Một cô gái tóc dài, khuôn mặt thanh tú mặc bộ quần áo đồng phục chỉnh tề đang chán trường xoay xoay chiếc điện thoại của mình, thở dài nói:

“ Ước gì có một anh chàng đẹp trai đến đây nhỉ? Nhìn mấy cha già làm mình chỉ muốn mắc ói...”

Không biết có phải là cô ấy có thể đoán trước tương lai hay không, thế nhưng ngay khi nói xong câu đó, một giọng nói đầy ma mị vang lên:

“ Cho...cho hỏi...ở đây còn phòng không vậy?”

Một giọng nói trong trẻo, ấm áp nhưng đầy nam tính đã thu hút sự chú ý của cô ấy. Ngay lập tức, cô quay sang nhìn, ánh mắt hốt hoảng ngay từ lần chạm mặt đầu tiên.

Vẻ mặt cô đỏ ửng, cả thân thể nhanh chóng cúi xuống, đôi tay thoăn thoắt lấy dụng cụ trang điểm tô tô lên khuôn mặt.

Hành động bất ngờ này khiến cho Lăng Thần bối rối, đôi môi cười cứng ngắc. Chẳng lẽ cậu đáng sợ như vậy sao? Đến cả lễ tân cũng không muốn nhìn cậu.

Thở dài một hơi, đôi chân đang định xoay bước rời đi thì một cảm giác ấm áp truyền từ bàn tay cậu.

“ Thưa quý khách, quý khách đến đây là có chuyện gì ạ?”

Lời nói ngọt như đường khiến cho Lăng Thần nổi da gà, cậu nhanh chóng rời tay khỏi nữ lễ tân, cố gắng ổn định tinh thần, nghiêm túc nói:

“ Cho tôi tạm một phòng trống, không cần phòng vip, chỉ cần...”

Chưa kịp nói xong, một chiếc chìa khóa được khắc một cách tinh xảo được đưa đến trước mặt Lăng Thần. Ánh mắt nữ tiếp viên có bao nhiêu nhiệt tình cùng với yêu mến đều thể hiện hết trên đó. Không chờ cậu nói, cô ấy đã ngọt ngào nói:

“ Hai vị đi rất đúng lúc, chỗ em còn một phòng trống. Để em dẫn hai vị lên quan sát ạ!”

Lăng Thần nhìn chiếc chìa khóa được khảm đá quý bên trên, vẻ mặt cậu có chút hoài nghi:

“ Cô có đưa nhầm chìa khóa không vậy? Chiếc chìa khóa này...”