Lăng Thần có thể nghe thấy rõ tiếng hít hà cùng với nụ cười nham hiểm của Linh Nhi, không biết tại sao, cậu càng ngày lại càng cảm thấy Lâm Thần sẽ gặp nguy hiểm. Mặc dù cậu thừa biết Linh Nhi chính là bạn gái của cậu ta.
Từ đầu gặp mặt, cô nàng Linh Nhi đó đã biểu hiện rõ sự chán ghét đến cùng cực đối với cậu. Ánh mắt chán ghét đó, nó rất giống với ánh mắt của Tiểu Linh. Cậu vẫn nhớ lúc nàng nắm chặt tay cậu, đôi mắt nhìn nam nhân khác chẳng khác gì so với Linh Nhi cả, ánh mắt khinh thường, coi tất cả chỉ là sâu bọ.
Những âm thanh mờ ám vang vọng, cả cơ thể cậu nóng lên. Trong đầu cậu bây giờ chỉ muốn nghĩ cách cứu lấy “người anh em” này của mình. Cứ theo đà này, Lâm Thần sẽ chẳng có cơ hội được gặp mặt cậu mất. Nhất là khi cậu càng ngày càng nghe được những lời “biến thái” của Linh Nhi.
“ Hà...hà... mùi cơ thể anh thật là thơm!!!”
“ Bàn tay này của anh đã động chạm vào thứ “dơ bẩn”. Hãy để em rửa sạch chúng...”
“ Không được rồi, môi anh chảy máu rồi sao!!! Em xin lỗi vì em đã làm quá mạnh, em sẽ “bù đắp” lại cho anh...”
Càng nghe những lời đáng sợ đó, cậu lại càng liên tưởng về khung cảnh đen tối khi bị Tuyết Ngọc giam giữ.
Căn phòng tối tăm, hai tay bị trói, cả cơ thể mệt mỏi bị Tuyết Ngọc ôm chặt, miệng cô ấy luôn luôn lẩm bẩm:
“ Anh là của em...em sẽ không để bất kỳ ai có được anh đâu!!!”
“ Những tên sâu bọ dám động vào anh đều đã bị em tiễn sang thế giới bên kia rồi. Anh chỉ cần ở bên em, em sẽ bảo vệ anh trọn đời...”
Cậu chỉ nhớ khi đó, bàn tay cô ấy vẫn còn dính mùi máu tanh, nếu không phải cậu có ý chí sắt đá thì chắc chắn đã nổi điên rồi. Đến hiện tại, trong tâm trí cậu tự quyết định phải cứu lấy Lâm Thần, dù cho phải trả giá đắt như thế nào.
Giống như Tuyết Ngọc, Linh Nhi cũng cho cậu cảm giác vô cùng nguy hiểm. Bình thường, những người có sát khí nồng đậm như vậy là những sát thủ chuyên nghiệp, một kẻ máu lạnh coi mạng người là cỏ rác... Vậy nên, đừng nhìn vẻ ngoài cô ấy xinh đẹp mà đánh giá thấp. Bằng chứng chính là Tuyết Ngọc, cô ấy xinh đẹp, là nữ nhân trong mộng của không biết bao nhiêu nam sinh, ấy vậy mà cô ấy sẵn sàng tiễn hàng chục kẻ ra đi, chỉ vì bọn họ ngày xưa có ý định bắt nạt cậu. Rồi còn lúc cô ấy truy lùng cậu chạy trốn, đó chính là một ký ức kinh hoàng đối với cậu.
Có vẻ như để khích lệ thêm cho cậu, hệ thống đã giúp cậu đào một cái hố rất to:
“ Ting ting, cảm nhận được ký chủ có tình thương người mãnh liệt. Hệ thống ra nhiệm vụ đột xuất như sau:
Nhiệm vụ: Đưa Lâm Thần đến nơi an toàn.
Thời gian: Năm phút
Hình phạt nếu không hoàn thành: Toàn bộ tiến trình nhiệm vụ đều sẽ thất bại, cưỡng ép ký chủ quay trở về.”
Nghe được hình phạt nhưng không có phần thưởng, Lăng Thần tức muốn chửi điên lên. Cũng may, có vẻ như biết thiếu sai xót, hệ thống nhanh chóng nhắc nhở:
“ Để khích lệ, ký chủ được quyền sử dụng ẩn thân trong vòng ba giây. Lưu ý: Chỉ được sử dụng một lần.”
Thật không hổ danh là hệ thống keo kiệt, cậu thề khi hoàn thành xong, nhất định sẽ chửi cho cái hệ thống chết tiệt này một trận nhớ đời.
Tuy nhiên, vì không giữ được bình tĩnh mà cậu đã vô tình va phải cánh tủ, khiến cho Linh Nhi thay đổi sắc mặt, vẻ mặt lạnh băng ngoảnh ra đằng sau, hô lớn:
“ Ai đó? Mau ra đây!!!”
Lăng Thần lúc này mới nhận ra mình bất cẩn, thế nhưng đã quá muộn. Linh Nhi đã đi đến trước tủ của cậu, trên tay cầm con dao sắc bén. Có vẻ, cô ấy cũng không hề ngần ngại bản thân là tiểu thư, thậm chí còn chẳng nghĩ đến hậu quả việc mình sắp làm.
Không hề có chút do dự, cô đẩy nhanh cửa, cay còn lại không chần chừ đâm thẳng con dao vào trong....
“ Không có ai cả!!!” Con dao đâm vào tủ, Linh Nhi nghi hoặc nhìn bên trong trống rỗng không có ai.
Thở dài một hơi, cô lúc này mới thả lỏng cơ thể, vẻ mặt lại quay trở lại ngọt ngào ban nãy, xoay người một cách yêu kiều rồi ngọt ngào nói:
“ Anh yêu...xin lỗi vì...”
Thế nhưng....
“ LÀ AI!!! LÀ AI DÁM BẮT CÓC ANH ẤY!” Một câu nói giống như đến từ địa ngục phát ra.