“ Sao...sao em lại nói như vậy!!!” Lâm Thần rét lạnh trong lòng, miệng lắp bắp cố gắng bình tĩnh nói.
Cảm nhận được toàn bộ đường cong của Linh Nhi đều áp chặt vào thân, cậu cố gắng áp chế con thú dữ trong lòng mình, thay vào đó là cảm giác lo lắng, không biết cô ấy đang giận mình chuyện gì nữa.
Điều đó còn chưa phải duy nhất, thứ quan trọng nhất chính là Lăng Thần còn ở đây, nếu để Linh Nhi phát hiện thì cậu ấy sẽ chết chắc.
Mặc dù Linh Nhi không ghen tới mức đáng sợ như khi cậu ở cùng nữ giới, thế nhưng sự thật là nó vẫn rất khủng khiếp. Kể cả nam giới, khi cậu chỉ cần có biểu hiện “thân thiết” là y như rằng Linh Nhi sẽ tìm mọi cách “trừ khử” người đó. Đó cũng là lý do cậu phải nhanh chóng giấu Lăng Thần, nếu không thì khi cô ấy nhìn thấy cậu dám đưa một người khác lên căn phòng cao cấp thì chẳng biết chuyện gì khủng khiếp sẽ xảy ra tiếp theo?
Đúng như những gì cậu suy nghĩ, Linh Nhi sau khi ôm chặt cậu thì liền tỏa ra một cỗ sát khí khiến cho cả Lăng Thần và Lâm Thần lạnh run người. Sau đó, cô ấy không ngần ngại liếm cổ Lâm Thần, vẻ mặt lạnh băng nói từng chữ:
“ Anh dám thân mật với người con trai khác, em rất không thích điều này.”
Bị một cô gái nhỏ nhắn liếm cổ, cả thân thể cậu không tự chủ run lên một cái. Cảm giác ẩm ướt cùng với mùi hương, kết hợp với sự mềm mại chết người của cô ấy đang tấn công toàn bộ giác quan cơ thể cậu.
Dù cho không biết Linh Nhi đã “trao” tình yêu dành cho cậu không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên, mức độ quyến rũ cùng với sự xinh đẹp của cô ấy chỉ có tăng chứ không hề giảm một chút nào.
Từng cử chỉ, hành động mặc dù là độc chiếm cậu nhưng cô ấy lại luôn biết khai thác những điểm yếu chí mạng, khiến cho cơ thể cậu luôn luôn trong tình trạng bị động.
Thật sự là một cô nàng đáng sợ, phải chăng cô ấy muốn “thuần phục” cậu. Khiến cho cậu lúc nào cũng phải có cô ấy bên cạnh, nếu đúng là như vậy thì... Nghĩ đến đây, một cảm giác nguy cơ đang trào dâng trong lòng.
Về phía Linh Nhi, sau khi liếm cổ cậu ấy xong, cô nhẹ nhàng rót đường vào tai Lâm Thần bằng những lời nói dụ hoặc:
“ Anh...anh ơi...Em đói!!! Em muốn “ăn” anh!!!”
Cái cách xoay chuyển giọng điệu 360 độ từ lạnh lùng sang ngọt ngào chẳng khác nào đang đổ một xe tải dầu vào đám lửa cả. Con thú dữ trong lòng cậu được tiếp sức, nhanh chóng “cắn xé” tâm hồn trong sáng của cậu.
Lâm Thần cắn răng, thở dốc cố gắng áp chế bản thân, Lăng Thần còn ở đây, cậu làm xằng làm bậy với em ấy thì còn ra thể thống gì nữa... Tuy nhiên, tại sao Linh Nhi lại có thể ra chiêu tàn độc như vậy? Một tuyệt chiêu khiến cho đầu cậu chỉ nghĩ đến việc muốn “ăn” em ấy.
Linh Nhi bắt đầu làm những hành động kỳ lạ, bàn tay nhỏ nhắn sờ mó lung tung làm cho cậu không dám chần chừ thêm dù chỉ một giây. Cậu không ngần ngại đẩy nhẹ cô ấy ra, vẻ mặt đỏ ửng thở gấp nói:
“ Em...em... đừng làm như vậy! Nơi này không được!!!”
Có vẻ Lâm Thần muốn nhắc nhở Linh Nhi về việc căn phòng này quá lộ liễu. Tuy nhiên, Linh Nhi đã dự đoán trước được điều này, vì vậy nên cô ấy vẫn nói một cách ngọt ngào:
“ Chuyện đó hả??? Anh đừng lo! Nếu ai dám nhìn thì em sẽ cho người đó không còn mắt để nhìn nữa!!!”
Lời nói đáng sợ, chẳng khác gì coi thường mạng sống người khác nhưng lại được Linh Nhi nói một cách rất nhẹ nhàng, giống như chuyện đó đối với cô chỉ là ăn một miếng bánh, nhai một chiếc kẹo ngọt vậy.
Tất nhiên, Lâm Thần không hề nghi ngờ, thậm chí, cậu còn thấy Linh Nhi chính xác có thể sẽ làm điều đáng sợ hơn những gì cô ấy nói rất nhiều. Đối với cô ấy, sự trong sạch của bản thân chính là điều tối kỵ, không có bất kỳ ai khác, kể cả nữ nhân ngoài cậu được chạm, nhìn được thân thể của cô ấy.
Điều này càng khiến cho Lăng Thần gặp nguy, phải biết là Linh Nhi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Nếu để cô ấy phát hiện cậu ấy đang nhìn lén thì chắc chắn Linh Nhi sẽ không từ thủ đoạn để thủ tiêu, khi đó cho dù cậu dùng bất cứ cách nào cũng không thể ngăn cản được.
Cố gắng áp chế con thú cùng với nỗi sợ đan xen, cậu vẫn làm ra hành động ngu xuẩn, đó là buông tay Linh Nhi.
Cậu ngây thơ cho rằng Linh Nhi sẽ hiểu ý mình, vậy nên cậu mới giải thích:
“ Để buổi tối anh sẽ đền bù cho em nhé, hiện tại chúng ta đang ở trên trường, điều này thật sự không tốt.”
Cậu nói với một tư thái nghiêm túc giống như một anh trai đang dặn dò em gái vậy. Nếu là cô gái khác, chắc chắn hành động như vậy trong mắt cô ấy sẽ rất cool ngầu. Tuy nhiên, đáng buồn thay người cậu đang nói trước mặt lại là Linh Nhi.
Cô ấy xinh đẹp, đáng yêu và ma mị, đó chính là thứ đánh lừa cậu. Tất nhiên, cậu đã bị chính vẻ ngoài đó chinh phục, nó làm cho cậu cảm tưởng em ấy chỉ đang muốn nhõng nhẽo một chút mà thôi.
Nước đi sai thì phải trả giá, Linh Nhi cười lên, một nụ cười đến từ địa ngục. Lâm Thần cảm giác cả linh hồn mình run rẩy, chưa kịp chấn chỉnh thì cô ấy đã lạnh giọng nói:
“ Haha... Em sai...em sai vì đã đồng ý với anh chuyện xây ngôi trường này. Anh yêu... từ bây giờ anh đừng bao giờ rời khỏi em lần nữa!!!”
P/S: Toang !!!