Lâm Thần lúc này lại trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, toàn bộ ánh mắt đều dồn vào cậu. Thậm chí, quản lý khu trung tâm còn lo lắng gọi cho bảo vệ chuẩn bị phương án xấu.
Vô số người giơ điện thoại ra chụp, đèn flash chiếu khắp nơi. Lâm Thần khi này mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, hai tay nhanh chóng kéo Nguyệt Sương với Tiểu Ngọc. Trước khi đi, cậu cũng không quên gửi tiền xiên nướng cho bà chủ quán.
Bị lôi đi, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đều có chút bất mãn, anh ấy lẽ ra phải nghe theo lời hai cô chứ. Tuy nhiên, nhìn đoàn người bị bảo vệ chặn lại phía sau, tay cầm điện thoại chụp chụp khiến cho cô nhận ra tầm nghiêm trọng của vụ việc. Vậy nên hai cô bắt đầu thả lỏng, mặc sức cho Lâm Thần kéo đi.
Nếu như ảnh anh ấy lộ ra bên ngoài, chắc chắn đó sẽ là sự uy hiếp rất lớn dành cho cả hai cô. Các cô có thể không sợ hãi trước cô gái Linh Nhi đó, thậm chí sẵn sàng tuyên chiến, thế nhưng chắc chắn điều này sẽ khiến cho người nhà các cô gặp nguy hiểm, đâu ai biết Linh Nhi sẽ xảy ra chuyện gì.
Cũng may là kinh nghiệm trốn tránh của Lâm Thần rất thuần thục, cậu ấy đưa cả hai người đi lòng vòng qua các ngõ ngách, sau đó nhanh chóng tiến vào phòng vệ sinh, lấy bộ đồ chuẩn bị trước đưa cho hai cô gái, vẻ mặt có chút nghiêm túc nói:
“ Các em thay bộ đồ này đi, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây.”
Khi này, trong lòng cậu tràn ra một cảm giác lạnh sống lưng. Cậu nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Ban đầu, cậu dẫn hai em ấy ra khu vui chơi là vì muốn bù đắp cho hai em ấy. Cho đến hiện tại, cậu vẫn biết chắc là mình không thể nào chống lại được sức mạnh của Linh Nhi, thế nên, cậu muốn dành thời gian bên hai em ấy càng lâu càng tốt. Để nhỡ sau này, cậu sẽ không phải nuối tiếc.
Điều thứ hai khiến cho cậu quyến định ra đây mà không phải nơi nào khác, đó chính là cậu muốn niềm tin của hai em ấy. Từ khoảng thời gian cậu quan sát, có vẻ như cả hai em ấy đều nghĩ cậu chỉ muốn trốn tránh bọn họ vì cô nàng Linh Nhi chứ không biết được sự nguy hiểm chết chóc đằng sau, sự ghen tuông, mất niềm tin đến đỉnh điểm có lẽ là nguồn cơn khiến cho Tiểu Ngọc làm ra hành động ngu ngốc như thế. Thế nên, cậu phải lấy được niềm tin của hai người, dù cho chuyện này có khó khăn tới đâu.
Cứ tưởng là hôm nay sẽ là một buổi đi chơi rất bình thường, kể cả nhan sắc của hai em ấy cũng thuộc hàng đỉnh cao, tuy nhiên như vậy cũng nằm trong mức an toàn, dù sao thì tính cách đàn ông cũng không điên cuồng như phụ nữ, họ cũng chỉ bàn tán chứ không làm ra hành động. Thế nhưng cậu cũng không ngờ là hai em ấy lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu như chuyện này lan truyền trên mạng thì chắc chắn sẽ gây ra sự chú ý rất lớn. Thậm chí, cậu rất sợ Linh Nhi sẽ phát hiện ra.
Cô nàng Linh Nhi có giác quan vô cùng nhạy bén, cho dù cậu cải trang tốt như thế nào, kể cả không có một chút lỗ hỏng thì cô ấy vẫn sẽ nhận ra. Bằng chứng là rất nhiều lần cậu đã bị chính cô ấy phát hiện, dù cho khi đó cậu đang hóa trang.
Trong lúc cậu đang ngoảnh ra bên ngoài nhìn ngó, tiện thể cũng né tránh luốn việc nhìn hai em ấy thay đồ, đột nhiên, đột nhiên cả thân thể bị lôi vào trong phòng kín.
Khi cậu mở mắt nhìn lại, hai hình bóng xinh đẹp xuất hiện trước mặt cậu, vẻ mặt chờ mong nhìn cậu:
“ Anh...anh thay đồ cho chúng em đi!”
Khi này, hai em ấy có bao nhiêu chờ mong đều thể hiện hết ở vẻ mặt của hai em ấy. Dường như, chỉ cần có thể thân mật với cậu thì chuyện gì mấy em ấy cũng làm được. Điều này khiến cho cậu không biết phải làm gì.
“ Hai em đừng đùa nữa, anh sẽ canh chừng bên ngoài, vậy nên các em hãy...”
Vừa nói, cậu cố gắng lọc những từ khó nghe để tránh kích động hai em ấy. Nếu không thì chắc chắn cậu phải “dạy dỗ” hai em gái không nghe lời này một trận rồi.
Bây giờ đang hoàn cảnh nào mà còn nghĩ đến chuyện như vậy, chẳng lẽ ban nãy hai em ấy đè cậu ra làm đủ trò cũng chưa đủ sao, hậu quả là đến bây giờ cả người cậu còn cảm thấy tê dại, tay chân đôi khi cũng run rẩy.
Vừa muốn đứng dậy, Nguyệt Sương đã bịt miệng cậu bằng chính đôi môi của cô ấy, Tiểu Ngọc đương nhiên cũng tham gia. Lâm Thần muốn phản kháng cũng đã muộn, bởi vì ngay lập tức cả hai người đều kích hoạt thiết bị...
Lược bỏ...
Sau nửa tiếng, Lâm Thần mệt mỏi bước ra, lần này thì Nguyệt Sương với Tiểu Ngọc đều ăn mặc kín đáo. Vậy nên chẳng có một ai để ý hành động của hai người cả.
Thế nhưng, Lâm Thần khi này bước đi từng bước tập tễnh, vẻ mặt xanh xao ốm yếu, thậm chí còn phải nhờ Nguyệt Sương với Tiểu Ngọc hỗ trợ thì mới có thể đi được một cách bình thường.
Tiểu Ngọc cũng giở vẻ mặt ác quỷ, nhân lúc xung quanh không có ai, cô liền vui vẻ nói với Nguyệt Sương:
“ Hay là...chúng ta đi gặp mẹ của chị đi! Dù sao thì em cũng chưa gặp mẹ chị bao giờ.”