Nghe được điều khủng khiếp từ chính miệng em gái mình nói, Lâm Thần không khỏi sửng sốt một hồi, ánh mắt lo sợ nhìn em ấy rồi nói:
“ Ý...ý em là...”
Câu nói nghe thì có vẻ ngắn ngủi nhưng nội tâm của cậu lúc này lại vô cùng xao động. Nhìn ánh mắt em ấy khi này, cộng thêm sự thông minh của cậu, không dễ để đoán được ý đồ của cô gái xinh đẹp trước mặt này.
Thế nhưng, đó là điều rất đáng sợ, cậu đang cố gắng dùng niềm tin cuối cùng để gạt bỏ cái suy nghĩ này ra, trong lòng tự an ủi đó chỉ là trò đùa do em ấy dành cho cậu mà thôi.
Ngày sinh nhật của cậu, em ấy chỉ vui đùa một chút, chỉ như vậy thôi phải không? Em ấy là như vậy mà, chính xác phải như vậy nhỉ?
Có vẻ như đoán được suy nghĩ “ngây ngô” của Lâm Thần, Tiểu Ngọc mỉm cười, một tay nhẹ nhàng nâng cằm của Lâm Thần, cảnh tượng vô cùng lãng mạn. Điều này khiến cho Nguyệt Sương và Lâm Thần đều có chút ngạc nhiên.
Chưa kịp phản ứng tiếp, Tiểu Ngọc đã ngọt ngào vuốt lấy má Lâm Thần, đôi bàn tay mịn màng vuốt vào khuôn mặt đầy thương tổn của cậu ấy, sau đó nói một cách vô cùng e thẹn:
“ H-Hôm nay là sinh nhật của anh. Thế nhưng em lại không có món quà nào để tặng anh cả. Điều này khiến em vô cùng tội lỗ. Ngày sinh nhật quan trọng của anh trai yêu dấu, lại còn là sinh nhật tròn 18 tuổi nữa, em thật sự cảm thấy mình phải làm cái gì đó.”
Lâm Thần nghe thấy lời nói tự trách bản thân của Tiểu Ngọc mình, tâm trạng cậu cũng thả lỏng một chút, hóa ra, toàn bộ sự việc chỉ có thế, làm cậu căng thẳng muốn chết.
Cậu đang định dỗ dành với em ấy: “ Không sao đâu em, sinh nhật anh mà em nhớ là anh vui lắm rồi.” Thì đột nhiên, Tiểu Ngọc lại giơ lấy một tờ giấy trắng, trên đó đã có chữ ký của em ấy từ trước.
“ Em năm nay cũng đủ 16, anh cũng đã đù 18. Em chẳng có gì khác ngoài thân thể và linh hồn này. Vậy nên...chúng ta sẽ lấy nhau chứ? Em đã chờ ngày này lâu lắm rồi?”
Lời nói giống như một quả bom oanh tặc não bộ của hai người còn lại. Nguyệt Sương che miệng kinh ngạc, ánh mắt vô cùng thán phục nhìn Tiểu Ngọc. Trong khi đó, trái ngược hoàn toàn với cảm xúc của Nguyệt Sương, Lâm Thần lại cứng họng, ánh mắt thẫn thờ nhìn Tiểu Ngọc.
Thì ra...không phải là Tiểu Ngọc quên quà tặng hay thứ gì cả. Ban đầu, khi Tiểu Ngọc nói như vậy, cô cảm giác hoài nghi vô cùng. Một cô gái sẵn sàng thu thập mọi vật tư của chàng trai, coi chúng như báu vật thì đời nào lại quên được ngày sinh của chàng trai đó chứ. Thế nhưng, tất cả đã quá rõ khi mà cô ấy nói ra điều này. Tất cả chỉ là kế hoạch của cô ấy mà thôi.
Thật sự nó quá cao thâm, nghe thì có vẻ Lâm Thần là kẻ được lợi, là người nên vui vẻ, thế nhưng thật ra kẻ nên vui vẻ ở đây lại chính là cô nàng Tiểu Ngọc âm mưu đó.
Nguyệt Sương cảm thấy vô cùng ganh tỵ, tại sao cô lại không nghĩ ra kế hoạch như vậy. Cô cũng muốn tên mình xuất hiện trên tờ giấy đó, hai người cùng nhau ký, sau đó dắt tay nhau hạnh phúc ra về.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp suy nghĩ hết, Tiểu Ngọc lại giở một chiêu vô cùng hiểm độc. Ánh mắt cô bắt đầu tuôn ra những giọt lệ, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Lâm Thần, khổ sở nói:
“ Anh...anh cũng đã lấy đi nụ hôn đầu cùng với lần đầu quý giá nhất của em. Chẳng lẽ...anh định từ chối em hay sao?”
Nguyệt Sương khi này mới biết, bản thân mình cũng chỉ là một chú gà vẫn còn non nớt. Còn Tiểu Ngọc chính là một chú đại bàng mưu mô quỷ kế. Hành động cùng với lời nói như vậy thì thử hỏi ai sẽ chịu nổi chứ.
Chính cô cũng cảm thấy Tiểu Ngọc vô cùng đáng yêu, cô cũng đã thử học tập biểu cảm này. Mặc dù hiện tại cô cũng có thể tỏ ra đáng yêu, tuy nhiên nếu so với Tiểu Ngọc thì còn kém xa lắm.
Không! Không được! Cô không thể để Tiểu Ngọc “ăn mảnh” một mình được. Cô cũng mặc kệ bộ đồ thiếu vải của mình, hai chân giả vờ loạng choạng chính xác ngã xuống Lâm Thần đang run rẩy.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, chính hành động này của Nguyệt Sương đã phá bỏ chiêu thức hiểm độc của Tiểu Ngọc. Ánh mắt cậu dần trở nên thanh tỉnh hơn. Vẻ mặt cũng không còn hối lỗi như trước.
Bị Nguyệt Sương phá đám, Tiểu Ngọc trừng mắt nhìn Nguyệt Sương. Thế nhưng Nguyệt Sương cũng đâu có chịu thua, vẻ mặt ngoan cố nhìn Tiểu Ngọc, ánh mắt không giấu được sự ghen tỵ mà nói:
“ Ăn mảnh một mình...Hừ...”
Nói xong, cô quay sang nhìn Lâm Thần, hai tay ôm chặt cánh tay trái của Lâm Thần vào trong lòng, mong chờ nói:
“ Anh yêu! Anh cũng cưới luôn cả em nữa đi nha. Chúng ta nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.”
Hành động của Nguyệt Sương khiến cho Tiểu Ngọc cũng có chút thán phục. Thì ra, cô ấy khó chịu với mình là do không ký tên cả cô ấy vào trong tờ giấy đăng ký kết hôn. Thảo nào cô ấy lại làm ra hành động như vậy, tất cả là do sự bất cẩn của cô.
Vậy nên, Tiểu Ngọc cũng không hề tỏ ra khó chịu nữa, một tay còn lại của Lâm Thần cũng được cô ôm chặt vào lồng ngực, vẻ mặt mong chờ nói:
“ Anh...anh sẽ cưới hai chúng em chứ!”
Hai cô gái xinh đẹp cùng cầu hôn một chàng trai, tuyệt vời hơn nữa, cả hai người sẵn sàng sẻ chia cho nhau, một điều gọi là vô cùng hiếm có trong thế giới tình yêu này. Ấy thế mà nó lại xảy ra trước mặt cậu.
Hơn nữa, hiện tại hai người còn mặc bộ đồ thiếu vải, bàn tay cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể. Hơn nữa, hai người đều dựa gần cậu, thế nên cậu chỉ cần nhìn sang bất kỳ phía nào là sẽ bị thu hút bởi hố sâu mà chàng trai nào cũng “muốn”trải nghiệm chúng.
Mặc dù rất thoải mái, thế nhưng cậu không dám làm ra bất kỳ cử động mạnh nào, ai biết cơ thể cậu sẽ phản ứng như thế nào chứ. Hơn nữa, cậu cũng biết là hai em ấy vừa trải qua cuộc “đại chiến” với bản thân mình, sức khỏe hai em ấy chắc chắn vẫn còn rất yếu sức.
Đối mặt với câu hỏi này, vẻ mặt cậu cố gắng nhìn chính diện khuôn mặt của cả hai người, nói một cách chân thành:
“ Anh rất cảm ơn tình cảm mà cả hai em dành cho anh. Anh cũng rất yêu hai em. Anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm...”
Nghe đến đây, Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương không kìm nổi mà tỏ ra sung sướng, vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Thần mong chờ điều gì đó.
Không có ai biết niềm vui hiện tại của cả hai người to đến mức nào. Nếu như niềm vui của họ có thể giúp họ sống lâu thì hiện tại chắc chắn họ đã bất tử trên thế gian.
Không ai hiểu được con gái đang nghĩ điều gì. Có thể chỉ cần một điều giản đơn như câu nói trên, họ đã vui sướng như muốn bay lên.
Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu, Lâm Thần ngây ngô vùi dập họ xuống đáy sâu:
“ Thế nhưng... còn về chuyện cưới thì... cho anh nghĩ thêm một thời gian được không?”
Thật ra, ý nói của Lâm Thần cũng chỉ đơn giản. Đám cưới đột ngột như vậy sẽ bị rất nhiều người chú ý. Cậu lại là một con người cầu toàn, muốn cưới ai đó thì phải chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, ra mắt con dâu rồi còn ty tỷ thứ... Hơn nữa, chuyện này cũng không thể công khai, nếu như để Linh Nhi hay Tư Hạ phát hiện thì sẽ nguy to.
Lời nói có vẻ hai nghĩa của cậu đã khiến cho cả hai cô gái đều vô cùng khó chịu. Bởi vì câu này đồng nghĩa với việc từ chối lời cầu hôn của bọn họ. Một điều mà cả hai người đều không thể chấp nhận.
Ánh mắt của Tiểu Ngọc trở nên trống rỗng, nhìn Nguyệt Sương hỏi:
“ Có vẻ...anh ấy cần được dạy dỗ lại nhỉ? Phải không Nguyệt Sương?”
Không biết có phải thần giao cách cảm hay không, Nguyệt Sương cũng dùng vẻ mặt thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng gật đầu:
“ Đúng vậy! Cô nói đúng! Anh ấy thật sự đã bị bệnh đến giai đoạn cuối! Chúng ta phải tìm cách chữa nó!”
Lâm Thần nghe thấy lời này, không hiểu sao cả người rùng mình, da gà nổi lên, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cảm giác như chỉ cần một giây nữa, cậu sẽ gặp chuyện rất nguy hiểm.
“ Hai em...” Lâm Thần cố gắng trấn an.
Thế nhưng đã quá muộn, Nguyệt Sương đã dùng băng dính dán chặt miệng của cậu, tất cả những lời nói giải thích đều mất tác dụng.