Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 370: Anh ơi! Chúng ta cưới nhau đi!




Cảm ơn 2 bạn Kurai komo và bạn xqBOA45383 đã tặng tác quà nha. Tác vô cùng cảm kích.

Lẽ ra vài hôm nữa mới có chương nhưng vì sự nhiệt tình này nên tác sẽ cố gắng chăm chỉ hơn.

Bị một vật thể lạ tròn bóng bẩy ôm chặt mặt, cậu cảm giác như toàn bộ không khí trước mặt bị hút sạch sẽ, hơi thở cũng trở nên nhọc nhằn hơn.

“ B-Buông...anh ra...” Lâm Thần cố gắng dãy dụa, miệng mấp máy nói.

Cậu nhớ lại một lần xem phim trên truyền hình, nhân vật chính là một nam thanh niên luôn luôn muốn được nữ chính ôm ấp, nói đó là nơi thoải mái nhất trên thế giới.

Ban đầu, cậu không tin, thế nhưng khi tự mình cảm nhận, tự mình được em ấy ôm thì cậu chắc chắn không hề nghi ngờ gì nữa. Thật sự nó quá kinh khủng, tại sao những nam nhân trên thế giới lại thích cái cảm giác khó thở này, chẳng lẽ họ không sợ chết sao?

Tay không thể cử động, cậu cảm giác chỉ cần vài phút nữa là linh hồn sẽ rời khỏi thân xác này, trở về cõi tiên.

Không biết là do ông trời hiểu được ý cậu hay là do Tiểu Ngọc cảm nhận được điều gì đó, hai tay em ấy bắt đầu thả lỏng, vẻ mặt trở nên nhu tình đến mức muốn hòa tan, ngọt ngào nói:

“ Em quên mất... Hôm nay là sinh nhật anh nhỉ?”

Sinh...sinh nhật? Nghe đến nó, cậu chợt nhận ra ngày này chính là sinh nhật của mình.

Có vẻ như do quá nhiều chuyện thường xuyên xảy ra, vậy nên cậu cũng chẳng hề để ý tới chuyện quan trọng của bản thân, thậm chí quên mất luôn cả ngày tháng chuyển giao tuổi như vậy.

Nhìn Tiểu Ngọc vui vẻ như vậy, cậu không tự chủ muốn đưa tay xoa đầu. Tay cậu vừa định giơ lên, sợi dây cao su đã cản lại, tay cậu đứng giữa không trung không thể di chuyển tiếp.

Khi này, cậu mới biết là mình đang bị trói, vậy nên, cậu mới mỉm cười nhìn Tiểu Ngọc, cười nói:

“ Cảm ơn em đã nhắc nhở anh. Thế nhưng sợi dây này...”

Nói xong, cậu cố gắng nhìn về phía sợi dây, ý định muốn cho Tiểu Ngọc để ý tới chúng, sau đó sẽ tháo trói cho cậu. Thật sự cái cảm giác cả cơ thể không thể cử động khiến cho cậu cảm giác vô cùng bất an.

Đâu ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo phải không? Cho dù tỷ lệ của nó rất nhỏ nhưng chi ít là nó vẫn có, việc mình bị động giam nhốt một chỗ như vậy đâu có sung sướng gì? Hơn nữa, cảm giác khó cử động cũng làm cho cậu luôn luôn trong trạng thái căng thẳng.

Thấy Tiểu Ngọc nhìn sợi dây, cậu không hề che giấu mà dùng vẻ mặt hớn hở chờ đợi. Chẳng hiểu sao, cảm giác cậu lúc này chẳng khác gì lúc nhỏ, khi mà cậu chờ mẹ cho kẹo cả. Một sự mong chờ vô cùng háo hức, khó quên.

Thậm chí, khi mà bàn tay của Tiểu Ngọc sắp chạm tới sợi dây đó, cảm giác mong chờ lại càng bùng nổ, hai tay cậu run run, giống như chờ đợi được giải thoát.

Nguyệt Sương đứng bên ngoài nhìn hành động của Tiểu Ngọc, trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc. Chính cô ấy là người trói anh ấy lại, thậm chí còn căn dặn cô không được cởi trói cho anh ấy. Thế mà hiện tại, chính cô ấy lại muốn phá vỡ điều này, phải chăng do cô ấy đang bị mê hoặc bởi giọng nói của Lâm Thần. Điều này cũng có khả năng à nha!

Nguyệt Sương có vẻ coi thường Linh Nhi, cho rằng cô quá mềm lòng, không thể đương đầu với dụ hoặc. Tuy nhiên, rất nhanh, cô đã nhìn thấy Tiểu Ngọc nở một nụ cười vô cùng quái dị.

Nụ cười này cô chỉ cảm thấy rét lạnh sống lưng, hai tay không tự chủ nắm chặt, ánh mắt cô tràn đầy lo lắng. Thế nhưng, lần này ánh mắt lo lắng lại hướng về Lâm Thần. Anh ấy đâu biết rằng, ẩn đằng sau một chú thỏ dễ thương vô số tội lại là một con sói xám đầy mưu mô, xảo quyệt, sẵn sàng gặm nhấm con mồi một cách dã man.


Tất nhiên, hành động tay dừng trên không cũng được Lâm Thần thu vào mắt, vẻ mặt cậu trở nên khó hiểu, nhìn Tiểu Ngọc hỏi:

“ Tiểu Ngọc...”

Chưa kịp nói hết, Tiểu Ngọc đã cắt đứt lời của Lâm Thần bằng một giọng nói vô cùng ẩn ý:

“ Theo pháp luật, nam giới đủ 18 tuổi là có thể kết hôn được đúng không anh?”

Nghe thấy câu hỏi chẳng hề liên quan, cậu nhíu mày nhìn Tiểu Ngọc.

Khuôn mặt em ấy vẫn đẹp như vậy, nụ cười ấy, dáng người đó, rồi còn hành động vuốt mái tóc qua tai quen thuộc, cậu có thể chắc chắn đây là Tiểu Ngọc, em gái mà cậu “đã từng” rất cưng chiều.

Em ấy nở nụ cười, nụ cười ấy đẹp làm sao? Nó như ánh nắng ban mai sưởi ấm lòng cậu, như ánh sao soi sáng bầu trời tâm hồn. Đẹp như vậy, thế nhưng cậu lại có cảm giác ớn lạnh lạ thường? Rốt cuộc, em ấy đang suy tính điều gì?

Đối mặt với khuôn mặt dễ thương muốn người ta phạm tội, cậu nuốt một ngụm nước bọt, trả lời thành thật:

“ Đúng...đúng vậy! Em nói đúng! Theo lý thuyết thì là như vậy!”

Chẳng hiểu sao, cậu lại ngoan ngoãn lạ thường. Cậu cũng đâu có muốn như vậy, nhất là khi cậu lại là anh trai em ấy. Thế nhưng, linh cảm nói cho cậu biết: Nếu dám chống đối lúc này thì sẽ chính là một tay tự chôn mình, vô cùng nguy hiểm.

Nó cũng giống như nước chiếu trong chờ vua vậy, bạn chẳng thể làm gì khác ngoài chạy vua, cho dù có muốn hay không?

Dường như nhận được câu trả lời vô cùng thỏa đáng, Tiểu Ngọc dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lâm Thần, đôi môi trái tim mấp máy nói:

“ Vậy...vậy... anh hiện tại đã đủ tuổi...đủ tuổi cưới em rồi đó.”