Thảo nào người con gái trước mặt này lại có thể mê hoặc được anh ấy, đều đặn mỗi tối đều gọi điện hỏi han. Tất cả đều là do thứ dễ thương chết tiệt này. Nó chính là thủ phạm khiến cho anh ấy luôn luôn phải chịu thua kể cả khi có cô gái xinh đẹp như cô.
Khi xưa, cô còn có chút căm ghét, dù sao thì cô cũng là một thiếu nữ, chẳng một cô gái nào lại vui vẻ trước việc người mình thích đi quan tâm tới một cô gái khác cả. Thế nhưng, sau tất cả những gì đã xảy ra, cô cũng dần chấp nhận Tiểu Ngọc.
Chính cô cũng chỉ là kẻ đến sau, vì vậy nên cũng không thể đòi hỏi một cách quá đáng. Chỉ cần cô có thể ở bên cạnh Lâm Thần thì dù chịu chút thiệt thòi thì đã sao, chính cô cũng đã vào sinh ra tử cùng anh ấy cơ mà. Chỉ cần anh ấy luôn luôn để ý tới cô là cô cũng cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Khi quá yêu một người thì cô gái thường sẽ có xu hướng chấp nhận chàng trai cho dù bạn có nhiều “nhược điểm” như thế nào. Đó cũng là một điều tốt khi mà nó giúp chứng minh được tình yêu của cô ấy dành cho chàng trai vô cùng sâu đậm, thế nhưng cũng chính vì quá yêu nên đôi khi cô ấy sẽ làm mọi hành động kể cả trái với lẽ thường chỉ để “giải tỏa” cơn thèm khát đó. Và ở đây, cả hai cô gái đều có chung mục đích và cách suy nghĩ giống nhau.
Là một đại tiểu thư nhưng Nguyệt Sương lại không hề tỏ ra cao ngạo một chút nào, cô nói chuyện với Tiểu Ngọc giống như bạn bè cùng trang nứa. Cả hai cùng nhau nói chuyện phiếm, kể về những kỷ niệm đáng nhớ...
Tiếng cười vang lên rộn ràng, nụ cười của hai cô gái đẹp như tranh, làm cho khung cảnh xung quanh cũng trở nên thơ mộng hơn. Càng nói chuyện, cả hai càng hiểu nhau, sau đó cũng trở nên thân thiết một cách lạ thường.
Tiểu Ngọc cũng không hề giấu giếm, sẵn sàng chia sẻ “căn phòng” bí mật của mình dành cho Nguyệt Sương.
Nhìn “bảo vật” trưng bày đồ sộ quanh căn phòng, cùng với những bức ảnh vô cùng thân mật của Tiểu Ngọc, Nguyệt Sương không tự chủ mà run rẩy chân tay, ánh mắt tỏa sáng.
“Đây...đây là những món đồ của anh ấy hay sao?”
Tiểu Ngọc nghe thấy Nguyệt Sương hỏi một cách ngạc nhiên, ánh mắt hiếu kỳ nhìn từng món như vậy, cô không tự chủ tự hào nói:
“ Đúng vậy! Bảo tàng này tôi đã sưu tầm chúng rất lâu đó. Cô là người đầu tiên được chứng kiến phải không?”
Nguyệt Sương đi từng bước nhẹ, bàn tay trắng nõn từ từ sờ nhẹ tấm ảnh Lâm Thần khi còn nhỏ, ánh mắt chứa chan tình yêu, đôi môi cắn chặt không tự chủ nói:
“ Dễ...dễ thương quá đi! Tại sao anh ấy lại dễ thương như vậy chứ!”
Thấy Nguyệt Sương hào hứng giống như đứa trẻ muốn ra ngoài vui chơi, Tiểu Ngọc cũng chẳng hề ngần ngại, bắt đầu chia sẻ ký ức của tất cả món đồ cùng với những bức ảnh dành cho Nguyệt Sương.
Nếu ở trường, Nguyệt Sương rất ít khi nghe giảng một cách nghiêm túc, thậm chí còn chẳng thèm để ý thầy cô, luôn luôn ngủ gật trong lớp thì hiện tại, cô lại chăm chú nghe một cách lạ thường.
Cho đến khi chạng vạng tối, cả hai người mới vui vẻ đi ra khỏi phòng. Nụ cười của hai người đều vô cùng rạng rỡ, giống như vừa trải qua chuyện gì rất vui vậy.
“ À, trong bếp tôi còn một số đồ ăn anh ấy nấu, cô có muốn ăn không?” Tiểu Ngọc chợt nhận ra điều gì đó, vẻ mặt háo hức nhìn Nguyệt Sương.
Nghe đến “món ăn của Lâm Thần” Nguyệt Sương còn háo hức hơn cả Tiểu Ngọc, hai tay cô cầm chặt lấy tay của Tiểu Ngọc, không chờ đợi được mà thúc giục:
“ Có...có... đồ của anh ấy ăn sao? Tôi muốn...”
Nguyệt Sương trong lòng thầm hô may mắn, vừa nãy cô cũng chỉ ăn khá ít, thế nên hiện tại cô có thể ăn thêm rất nhiều. Đồ ăn anh ấy tự nấu, không biết mùi vị tuyệt vời đến nhường nào nhỉ?
Tiểu Ngọc cũng chẳng hề suy nghĩ gì cả, dù sao thì đồ ăn anh ấy nấu còn rất nhiều, một mình cô cũng không thể ăn hết được. Một tay cô dắt Nguyệt Sương đến bàn ăn, vẻ mặt vui tươi hớn hở.
Căn nhà của Lâm Thần cũng khá nhỏ, vậy nên chỉ cần xuống tầng là có thể đến được gian bếp. Tiểu Ngọc dẫn Nguyệt Sương đến căn phòng có chút đơn giản ở ngay cạnh cầu thang, nơi mà cô có thể nhìn thấy một số dụng cụ làm bếp.
Khi này, trong đầu Nguyệt Sương lại có ý nghĩ. Căn nhà nhỏ như này thì cũng không phù hợp, cô định sẽ xây một căn biệt thự, có hồ bơi, sân cỏ rộng... để cả nhà có thể sống một cách thoải mái.
Trong khi cô đang nghĩ, bởi vì cô không hề để ý phía trước nên khi Tiểu Ngọc dừng lại, mũi cô nhanh chóng bị vấp vào đầu của cô ấy, cảm giác đau đớn khiến cho cô khó chịu nói:
“ Tiểu Ngọc, cô làm trò...”
Thế nhưng, khi cô ngoảnh lại, một cảnh tượng khiến cho cô vô cùng sốc. Người mà cô yêu nhất, lúc nào cũng nghĩ về lại có dáng vẻ vô cùng thảm hại đang ngồi trên ghế. Bên cạnh không biết là có bao nhiêu vỏ chai rượu, trên mặt đầy rẫy vết thương cùng với những giọt máu đã khô từ lúc nào.
Chưa hết, ánh mắt anh ấy vô cùng đỡ đẫn, giống như một con người mất đi toàn bộ sức sống. Khi này, anh ấy chẳng hề để ý người đến, nhẹ nhàng bấm một số điện thoại, sau đó gọi...
Tiểu Ngọc giống như không dám tin cảnh tượng trước mặt, hai chân cô trực tiếp quỵ xuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Nguyệt Sương nói:
“ Anh...anh ấy...”
Dù cho cô là người gan dạ nhưng đối mặt với cảnh tượng này, trong lòng cô đều trào ra một cảm giác vô cùng thương xót. Đây đâu phải người con trai mạnh mẽ, luôn luôn kiên cường bảo vệ cô. Tất cả những gì cô nhìn thấy trước mặt chỉ là môt “cái xác không hồn” một người chẳng hề có niềm tin vào cuộc sống.
Chưa kịp nói hết, cô khi này mới để ý tới tờ giấy mà anh ấy để trên bàn. Do khoảng cách khá xa, thế nên cô phải mất vài giây để có thể đọc được một số chữ trên đó.
Ban đầu, cô cũng hơi hoài nghi, tại sao có tờ giấy trên đó, thế nhưng, khi cô đọc được một vài chữ trên đó, vẻ mặt của cô biến sắc, hoảng sợ nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Thân.
“ Alo...đường dây nóng của cảnh sát thành phố X xin nghe...”
“ Tôi...” Lâm Thần mấy máy nói. Thế nhưng chưa kịp nói hết, một bàn chân giống như tên lửa đã chính xác đá thẳng vào chiếc điện thoại, khiến nó bay ra xa, va chạm vào bức tường, rơi xuống.
Cú va chạm khiến cho chiếc điện thoại hư hại hoàn toàn, khi này Nguyệt Sương mới run sợ thở ra một hơi gấp gáp. Chỉ cần thiếu một chú nữa là sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Đến lúc này, cô mới quay sang nhìn Lâm Thần, ánh mắt vô cùng tức giận, gằn giọng nói:
“ Anh...anh làm cái trò gì vậy?”
Cơn tức giận của Nguyệt Sương bùng nổ, Lâm Thần cùng với Tiểu Ngọc ở phía xa đều không tự chủ run rẩy. Tiểu Ngọc khi này mới vô cùng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Sương thị uy. Đây chính là cơn tức giận của vị đại tiểu thư hay sao... Ngầu quá!
Nếu như ban nãy Nguyệt Sương thích Tiểu Ngọc vì sự dễ thương thì bây giờ, Tiểu Ngọc lại hâm mộ Nguyệt Sương vì tính cách mạnh mẽ, dáng vẻ ngầu lòi ấy.
Bị Nguyệt Sương kích thích, Lâm Thần như tỉnh lại một chút, ánh mắt hối lỗi không dám nhìn Nguyệt Sương, nhẹ giọng nói:
“ Anh...anh chỉ muốn trừng phạt lỗi lầm của mình.”
Đến lúc này, Nguyệt Sương mới đi đến sát Lâm Thần, một tay giật mạnh vạt áo của Lâm Thần, toàn bộ khuôn mặt của cậu ấy được bày rõ trước mặt.
Không có một chỗ nào lành lặn, toàn bộ đều là vết cắt đã khô. Thật sự anh ấy đã làm chuyện ngu ngốc đến nhường nào chứ, nếu cô mà không có ở đây thì sẽ còn có chuyện gì đáng sợ hơn.
“ Anh...anh chỉ vì ngủ cùng chúng em mà anh lại muốn tự hủy hoại bản thân, sau đó tự báo cảnh sát hả anh.” Hai hàng lệ tuôn trào, Nguyệt Sương vừa khóc vừa tức giận nói.
Đến lúc này, sự thật đã sáng tỏ, thì ra do không thể chịu được cảm giác tội lỗi của mình, cậu ấy đã uống rất nhiều rượu, sau đó tự hủy hoại bản thân, thậm chí còn viết đơn thú tội để báo cảnh sát.
“Anh...anh...” Lâm Thần không biết trả lời như thế nào.
“ Anh chán bọn em lắm sao? Tại sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?” Nguyệt Sương đau lòng nói.
Thế nhưng, đến câu này, Lâm Thần lại nhanh chóng lắc đầu lia lịa, ánh mắt vô cùng hoảng sợ nói:
“ Không...không... anh chưa bao giờ chán ghét bọn em cả.”
“ Thế tại sao...”
Nguyệt Sương chưa kịp nói, một giọng nói vô cùng lớn từ đằng xa truyền tới:
“ Nguyệt Sương, cô mau giữ chặt lấy anh ấy!”
Giọng nói vô cùng đanh thép, giống như mệnh lệnh khiến cho Nguyệt Sương cũng nhanh chóng khóa chặt Lâm Thần. Đến lúc này, cô mới nhìn thấy Tiểu Ngọc cùng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc từ từ đi đến gần.
Cô chưa hiểu điều gì xảy ra, thế nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ngọc lạnh lùng cầm lấy tờ giấy đi đến trước mặt cô, cô lúc này mới nhớ ra.
Hóa ra, toàn bộ tội lỗi là do anh ấy đã vượt quá giới hạn anh em dành cho Tiểu Ngọc, vì vậy nên mới sinh ra chuyện này. Trên tờ giấy đó cũng đã ghi rất rõ những suy nghĩ mà Lâm Thần nói.
Không dám đối mặt với em gái mà mình luôn luôn yêu thương, Lâm Thần quay mặt ngoảnh đi, vẻ mặt vô cùng có lỗi nói:
“ Xin...xin lỗi em...Anh...anh...”
Thế nhưng, chưa kịp nói hết, một tiếng xoạt xoạt vang lên. Lâm Thần ngơ ngác ngoảnh lại, cậu bỗng nhìn thấy em gái của mình lạnh lùng xé tờ giấy thú tội trước mặt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn cậu nói:
“ Nực cười! Anh đã làm em cáu giận rồi đó. Vậy nên, anh sẽ phải trả giá...”
P/S: Khổ cho anh tôi quá...
Chuyên mục cầu hoa, cầu đề cử, cầu cmt. Mấy hôm nay mất động lực vì chẳng ai tương tác với truyện. Hic hic tác hứa là nếu có hoa tặng thì sẽ chăm đăng hơn mìa....