Nhìn hai cô gái xinh đẹp chẳng có một chút đồ che thân, ngủ ngon lành trên giường mình, cậu hoảng sợ đến mức tay chân bủn rủn.
Cố gắng đến cạnh chiếc tủ, cậu nhanh chóng lấy một bộ đồ bất kỳ mặc lên người. Cho đến khi này, đầu óc của cậu vẫn còn rất rối bời, không biết tiếp theo phải làm gì.
Ngước mắt nhìn lại, vẫn là cái thứ đó, cái cảnh tượng “bổ mắt” mà bất kỳ nam nhân nào cũng thích thú. Cho đến bây giờ, cậu mới chấp nhận đây chính là sự thật. Dấu vết của chúng khiến cho cậu suy đoán được đêm qua đã làm chuyện gì.
Xoay đầu một chút, ở bên cạnh Nguyệt Sương là chiếc váy đã bị xé toạc thành từng miếng, có vẻ như có ai đó đã mạnh tay “cưỡng ép” cô ấy. Và tất nhiên, người đó cậu hiểu rất rõ là ai.
Quay sang bên Tiểu Ngọc, mặc dù nhìn tình trạng em ấy nhẹ hơn Nguyệt Sương, thế nhưng nó cũng chẳng khá là bao.
Tự tay đánh mình một cái tát, cảm giác đau nhức khiến cho cậu tỉnh ngộ. Thật không ngờ, chính cậu lại làm ra sự tình động trời như vậy.
Nhìn hai em ấy ngủ ngon lành, cậu không dám làm bất cứ hành động mạnh nào, hai tay cầm lấy chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp cho hai người. Sau đó rón rén đi ra phía ngoài.
Khi đi ra ngoài, ánh mắt cậu trở nên tràn đầy tội lỗi. Hai bàn tay nắm chặt, đôi chân run rẩy không thể đứng vững được. Cú sốc vừa nãy là quá lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu chỉ nhớ được là trong lúc chịu đựng những hành động thân mật của Tiểu Ngọc, em ấy đột nhiên rút ra một thứ gì, xịt thẳng vào lưỡi của cậu. Từ khi đó, cậu chẳng hề kiểm soát được bản thân, thứ ác quỷ trong con người cậu nổi dậy, xâm chiếm mọi thứ.
Nở môt nụ cười khổ, ánh mắt cậu nhìn bức ảnh gia đình treo ở đầu nhà, vẻ mặt đau khổ nói:
“ Con...con xin lỗi cha mẹ... Con là kẻ bại hoại... Dám làm cả chuyện đó với em gái. Con...con không xứng làm con của ba mẹ.”
Không biết trải qua bao lâu, Tiểu Ngọc mệt mỏi mở đôi mắt. Cảm giác toàn thân rã rời sau một trận chiến làm cho cô nhăn mặt vì đau.
“ Không...không ngờ anh ấy lại điên cuồng đến như vậy.”
Lời nói thì có vẻ đau khổ thế nhưng cô lại nở một nụ cười tươi như hoa. Rốt cuộc, cô với anh ấy cũng đã có một dấu ấn đậm sâu, đó cũng chính là niềm ước ao bấy lâu nay, cuối cùng nó cũng đã thành hiện thực.
Quay mặt nhìn sang bên cạnh, cô nhìn thấy tình địch của mình- Nguyệt Sương vẫn còn say giấc nồng.
Mặc dù là tình địch, thế nhưng hiện tại cô cũng chẳng hề có chút căm ghét nào. Đơn giản là vì cô ấy cũng là một cô gái tốt, không hề có ý định hại anh trai của mình.
Ban đầu, cô ngăn cấm anh ấy tiếp xúc với nữ giới, một phần là vì cô muốn độc chiếm người con trai này, thế nhưng lý do mấu chốt chính là cô sợ anh ấy sẽ bị lừa. Mặc dù anh ấy trong mắt người ngoài thì có vẻ vô cùng chín chắn, giỏi giang nhưng đối với cô, anh ấy còn rất non nớt, nhất là trong chuyện tình cảm.
Hơn nữa, Nguyệt Sương cũng đã không hề muốn độc chiếm anh ấy, thậm chí còn giúp cô một cách rất nhiệt tình.
Cô có thể cảm nhận, tình cảm mà Nguyệt Sương dành cho anh ấy vô cùng sâu đậm, chân thành.
Mặc dù thời gian gặp cũng vô cùng ngắn nhưng cô cũng hiểu một chút gia cảnh của cô ấy. Một tiểu thư thuộc dòng dõi quý tộc, cao cao tại thượng, nhìn người ngoài bằng nửa con mắt lại từ bỏ tất cả, sẵn sàng chống lại lệnh của cô nàng Linh Nhi chỉ để muốn trốn cùng Lâm Thần. Hơn nữa, nếu không phải cô ấy liều mạng để cứu anh ấy khi mà thân cận của Linh Nhi phát hiện thì hiện tại cô cũng chẳng biết anh trai mình sẽ lưu lạc ở dâu.
Tất cả mọi điều trên, cô chấp nhận cô gái này ở bên cạnh anh trai mình, cô muốn cả hai cùng làm cho anh ấy hạnh phúc.
Thấy thân thể bớt đau đớn hơn một chút, cô lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó từ từ đi đến tủ quần áo của anh trai mình. Khi đi qua chiếc gương, cô mới giật mình kinh ngạc, toàn bộ thân thể cô đều được bao phủ bởi dấu tích của Lâm Thần. Từ mặt, cổ cho đến chân của cô, tất cả đều xuất hiện những dấu đỏ.
Nở một nụ cười ngọt ngào, cô chẳng thèm để ý tới những dấu vết này, từ từ chọn bộ đồ trong tủ quần áo của anh ấy, sau đó từ từ mặc lên.
Dù cho là áo của nam giới nhưng khi cô mặc lên, nó lại có sức hút vô cùng kỳ lạ. Áo sơ mi dài tay cùng với chiếc quần tây âu. Mặc dù đã chọn kích cỡ bé nhất nhưng do thân hình nhỏ bé, cô chẳng hề mặc vừa chúng. Vậy nên khi nhìn từ xa, cánh tay áo bị thừa khiến cho cô trở nên vừa ngộ nghĩnh, vừa đáng yêu.
Khi cô mặc xong bộ đồ thì cũng là lúc Nguyệt Sương tỉnh dậy. Thế nhưng, khác với tình trạng của cô, Nguyệt Sương trông có vẻ “thảm hại” hơn rất nhiều. Vẻ mặt cô ấy xanh xao, cả thân thể dường như chỉ có thể nằm yên một chỗ, đôi môi hồng nhạt thở dốc:
“ Nước...nước...”
Giọng nói đầy phần bất lực, Tiểu Ngọc giật mình quay lại, không hề suy nghĩ mà rót cho cô ấy một cốc nước, sau đó từ từ đi đến giường, đỡ cô ấy ngồi dậy, giúp cô ấy đưa cốc nước vô miệng.
Rất nhanh, cốc nước cũng đã được cô ấy uống sạch, khi này, ánh mắt Nguyệt Sương mệt mỏi nhìn sang cạnh Tiểu Ngọc, nở nụ cười nói:
“ Cảm ơn cô!”
Tiểu Ngọc nghe vậy, vẻ mặt cô lại trở nên nhu thuận kỳ lạ. Sau đó, cô lắc đầu nói:
“ Không! Tôi mới là người cảm ơn cô mới đúng!”
Mặc dù không nói lý do nhưng hai người cũng tự hiểu ngầm với nhau. Hai người cười với nhau một cách rất thân mật.
Chưa bao giờ, hai người có thể coi là tình địch lại cười với nhau một cách vô cùng mãn nguyện như vậy. Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn cậu sẽ trợn mắt há hốc mồm vì cảnh tượng trên. Thật sự Tiểu Ngọc với Nguyệt Sương, hai cô gái luôn luôn bướng bỉnh lại có thể hòa thuận với nhau như vậy.
Tiểu Ngọc đặt chiếc cốc sang bên cạnh, ân cần thăm hỏi:
“ Cô có cảm thấy đau nhức gì không? Hay là để tôi tìm thuốc cho cô nhé!”
Nghe thấy lời nói ân cần của Tiểu Ngọc, Nguyệt Sương cười một cách vui vẻ, sau đó lắc đầu đáp:
“ Cũng không có gì đâu, có lẽ lần đầu này tôi còn chưa quen, cộng thêm anh ấy cuồng bạo quá mức nên khiến cho cơ thể tôi không thích ứng kịp. Cô cũng không cần lo lắng, đợi thêm một lúc nữa là cơ thể tôi có thể đi lại bình thường.”
Lời nói này cũng không phải là câu nói khách sáo. Nhìn dáng người cô có vẻ nhỏ nhắn nhưng cô cũng đã từng tập qua rất nhiều võ thuật, thế nên độ cứng cáp, dẻo dai của cơ thể vượt xa người bình thường. Nếu như để anh ấy biết được là mình còn thua với một cô gái chân yếu tay mềm như Tiểu Ngọc thì mặt mũi cô vứt đi đâu.
Thế nhưng, nghĩ lại ký ức ban nãy mà cô vẫn còn run sợ. Anh ấy giống như một con quái vật, điên cuồng dập nát thân thể cô. Thậm chí, anh ấy còn chẳng hề cho cô nghỉ một chút, điều duy nhất cô có thể làm chính là gào thét trong tuyệt vọng.
Cũng may là có Tiểu Ngọc phụ trợ, nếu không thì với một mình cô, chắc chắn sẽ không ngăn nổi con quái vật này mất.
Tiểu Ngọc cũng vô cùng chu đáo, cô nhanh chóng ra ngoài, vào căn phòng của mình ở ngay cạnh, cầm một bộ đồ cùng với một số đồ ăn nhanh mang đến cho Nguyệt Sương.
Nhìn Tiểu Ngọc chu đáo với bản thân, cô cảm thấy vô cùng ấm lòng. Nếu không phải là thân thể cô quá yếu thì hiện tại cô đã ôm Tiểu Ngọc rồi.
Từ từ bóc một cây xúc xích nhỏ cho Nguyệt Sương, Tiểu Ngọc lo lắng hỏi:
“ Xin lỗi cô... tại tôi mà cô thành ra như vậy!”
Đến bây giờ, Tiểu Ngọc vẫn tự nhận lỗi về bản thân. Điều này khiến cho Nguyệt Sương có chút phì cười, đúng là hai anh em, tính cách thích đổ lỗi cho mình cũng giống hệt nhau.
Thế nhưng, cô cũng không phải là người thích ăn không của người khác, vẻ mặt cô nghiêm túc nhắc nhở:
“ Tiểu Ngọc, chúng ta hiện tại đã đứng trên một chiến tuyến. Vậy nên những chuyện đổ lỗi cho bản thân như vậy thì cô đừng có làm. Bởi vì làm vậy thì tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
Tiểu Ngọc nghe vậy, cô cúi đầu giống như nghe lời răn dạy của người lớn. Dáng vẻ đáng yêu khiến cho Nguyệt Sương phải dừng lại lời nói.
Mặc dù biết Tiểu Ngọc có tuyệt chiêu dễ thương nhưng hiện tại cô mới biết nó đáng sợ như thế nào. Dáng vẻ yếu ớt, ánh mắt tội lỗi cùng với khuôn mặt đáng yêu như vậy thì thử hỏi thứ nào chịu nổi chứ.