Nhìn Nguyệt Sương ngất lịm đi, cô không dám ở lại thêm một phút giây nào nữa.
Nhân lúc Lâm Thần không chú ý đến, hai chân cô rón rén muốn chuồn ra ngoài. Hơi thở cô cũng cố gắng áp chế lại, trong lòng cầu mong anh ấy không phát hiện ra mình.
Mặc dù lần đầu của anh ấy không dành cho cô, nhưng trong lòng cô cũng thầm hô may mắn. Thử hỏi nếu như người nằm trên giường không phải Nguyệt Sương mà lại là cô thì sẽ khủng khiếp như thế nào.
Cô ấy là đại tiểu thư cao quý thế nhưng lại chẳng là cái thá gì trước cơn giận dữ của anh ấy cả. Tất cả sự tôn nghiêm, cao ngạo của cô ấy đều bị Lâm Thần áp chế.
Suốt ba tiếng, cô tận mắt chứng kiến Nguyệt Sương từ từ bị bào mòn như thế nào. Mọi nỗ lực, phản kháng và cầu xin của cô ấy đều vô tác dụng. Lâm Thần như một con quái vật ăn sạch cô ấy không hề nhả xương.
Hai chân đi nhè nhẹ, hai tay bám vào vách tường nhằm tìm đến cửa chính. Ánh mắt cô từ lo sợ bắt đầu trở nên vui mừng, chỉ cần ra khỏi cửa, chắc chắn cô sẽ an toàn.
Sau khoảng chừng nửa phút, cô cũng đã cầm lấy tay cửa. Chỉ cần mở cửa ra, chắc chắn cô sẽ thoát khỏi đây. Nghĩ như vậy, cô không tự chủ cười mỉm.
Tuy nhiên, ngay khi cô định mở cửa, một bàn tay to khỏe đã cầm lấy tay cô. Một cảm giác áp bách khiến cho cô không tự chủ ngã xuống.
“Anh...sao anh đến được đây.”
Đúng vậy, người đến không ai khác chính là Lâm Thần. Khi này, cậu ấy vẫn đang mất lý trí. Khuôn mặt vô cảm, ánh mắt sắc bén nhìn cô, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể anh ấy đều nổi lên trông vô cùng đáng sợ, nhất là khi chúng còn hiện rõ gân xanh trên đó.
Giống như Nguyệt Sương ban nãy, thân thể Tiểu Ngọc run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, bủn rủn tay chân nói:
“ Anh...anh vẫn còn chưa thỏa mãn hay sao?”
Phải biết, anh ấy đã điên cuồng với Nguyệt Sương suốt ba tiếng trời rồi đó. Suốt ba tiếng này, anh ấy không cho cô ấy bất cứ cơ hội thở dốc nào. Thế mà hiện tại, tình trạng của anh ấy chẳng khác gì ban đầu cả.
Không! Cô không muốn mình thành một cỗ máy cho anh ấy giải tỏa. Cô phải trốn, trốn càng xa càng tốt. Nếu không thì với thân thể yếu đuối này, cô chắc chắn sẽ giống như Nguyệt Sương hiện tại.
Nghĩ như vậy, thế nhưng cô lại quá coi thường sức lực của Lâm Thần hiện tại. Cô dãy dụa muốn tránh thoát, thế nhưng nó cũng chỉ là nỗi đau kéo dài thêm. Lâm Thần dễ dàng ôm trọn cô ấy vào lòng, sau đó từ từ đi về phía chiếc giường quen thuộc.
“ Không...không...” Tiểu Ngọc hoảng sợ nói.
...
Ở một bên khác, trong căn phòng xa hoa nằm trong thành phố, Thanh Tuyết thích thú nằm trên chiếc giường, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc điện thoại của mình.
“ Đúng là người hầu của mình, dễ thương quá đi!!!”
Trong ánh mắt của cô ấy chỉ còn nhìn thấy sự nhu tình, giống như một thiếu nữ lần đầu tiếp xúc với tình yêu. Ngây thơ trong sáng đến kỳ lạ.
Càng xem, cô càng mỉm cười hạnh phúc, nụ cười đẹp như thiên thần, kết hợp với biểu cảm khuôn mặt, cô ấy chẳng khác gì một vị tiên tử trên trời. Đẹp đến mức khiến cho người ta khó thở vì nó.
Đáng tiếc, cô ấy chỉ nở nụ cười cho một người duy nhất, đó cũng là người trong ảnh, người mà khiến cho cô mất ăn mất ngủ, ngày đêm nhớ mong.
Đột nhiên, điện thoại cô rung lên, Thanh Tuyết ngay lập tức mở thông báo ra xem. Một thông tin khiến cho nụ cười hạnh phúc ban nãy dần dần biến chất.
“ Cuối cùng...em cũng tìm được ngôi nhà của anh rồi!”
Thanh Tuyết nở một nụ cười âm hiểm, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Toàn bộ nằm đúng trong kế hoạch của cô. Trước khi rời khỏi Lâm Thần, cô đã đánh dấu bằng một con chip, chỉ cần anh ấy di chuyển ra khỏi thành phố đó, chắc chắn nó sẽ báo tín hiệu về cho cô. Mà nếu anh ấy di chuyển xa như vậy thì khả năng cao là anh ấy đang trở về căn nhà của mình.
Muốn trốn khỏi cô ư, chuyện này đâu có dễ dàng như vậy. Chỉ cần cô lấy được lòng của ba mẹ anh ấy thì sớm muộn anh ấy cũng sẽ nằm trong bàn tay của cô mà thôi. Đến khi đó, chuyện quyết định cũng không nằm trong tay của anh ấy nữa.
Nghĩ đến khung cảnh Lâm Thần không còn cách nào khác mà phải hầu hạ cho mình, cộng thêm cảnh cha mẹ anh ấy coi cô như con dâu, thân thể cô không tự chủ run lên vì sung sướng. Muốn chạy trốn khỏi cô ư, thế thì phải hỏi ý kiến cha mẹ của anh ấy đã.
Vì chuyện này, cô đã luyện tập ăn nói rất lâu, từ từ rèn luyện khả năng nấu ăn của mình. Cô thừa hiểu, anh ấy ưu tú như vậy thì ba mẹ của anh ấy cũng sẽ khá nghiêm khắc. Dù cho cô là tiểu thư, tiền tài vô kể, quyền lực to lớn nhưng cô cũng không dám nắm chắc ba mẹ của anh ấy sẽ thích.
Cô ăn mặc lộng lẫy, đẹp đẽ. Chuẩn bị tươm tất đủ mọi thứ... Thậm chí còn tự tay nấu món ăn để lấy lòng cha mẹ anh ấy. Cho đến khi xong xuôi, trời cũng bắt đầu đến xế chiều.
Nhìn cốp xe chứa đầy đồ xếp ngay ngắn, cô hài lòng gật đầu, chuẩn bị lên xe.
Thế nhưng, ngay lúc này, cô lại nhớ ra thứ gì đó. Dáng vẻ vội vã chạy vào căn biệt thự tìm thứ gì đó.
Cũng không đợi bao lâu, cô quay trở lại, trên tay cầm một lọ thuốc xịt nhỏ trong suốt. Những người hầu xung quanh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
Đa số, mọi người đều cho rằng đó chỉ là một lọ nước hoa nhỏ. Tuy nhiên, chỉ có chính Thanh Tuyết là hiểu rõ thứ mình cầm trong tay là gì. Đó chính là vũ khí để áp chế lại Lâm Thần. Trải qua cuộc “mây mưa” trong bệnh viện, cô lúc nào cũng thèm khát được trải nghiệm lần nữa. Thế nên, để phòng cho anh ấy trốn thoát, cô mới cầm chiếc lọ này theo.
Với cả, cô muốn trả thù vụ anh ấy dám xoa đầu của cô. Mặc dù cảm giác đó vô cùng thoải mái, dễ chịu, mê người, thế nhưng dù thế nào thì anh ấy cũng chỉ là kẻ hầu bị cô dẵm dưới chân mà thôi. Mà kẻ hầu thì không được xoa đầu chủ nhân. Anh ấy lại dám phá hỏng quy tắc này, cô chắc chắn sẽ trừng phạt hành động đó.
Mang một nụ cười tâm cơ, cô nhanh chóng lái chiếc xe sang trọng rời khỏi biệt thự.