Cảm nhận được thân thể mềm mại đang ôm chặt thân mình, cậu nhìn xuống, phát hiện dáng vẻ quen thuộc.
Một tay cậu xoa xoa mái tóc cô ấy, vẻ mặt tươi cười hỏi:
“ Nguyệt Sương, sao em lại biết chỗ này vậy?”
Cậu cũng khá là bất ngờ khi người đến lại là Nguyệt Sương. Phải biết cậu chưa từng nói địa chỉ của mình cho bất kỳ ai, ngoại trừ Tư Hạ. Phải chăng cô ấy đã nói cho Nguyệt Sương biết vị trí của mình.
Trong lòng đầy nghi hoặc, cứ tưởng là em ấy sẽ không nói.Thế nhưng có vẻ như Nguyệt Sương không để ý tới chuyện này, đôi môi mỉm cười cùng với ánh mắt như nắng sớm ban mai như muốn làm cho cậu tan chảy vì nó.
“ Em nghe lén điện thoại chị Tư Hạ, sau đó theo chị ấy đến đây.”
Nói đến đây, Nguyệt Sương bắt đầu trở nên nhõng nhẽo, đôi bàn tay nhỏ nhắn dựt dựt nhẹ vạt áo Lâm Thần, nũng nịu:
“ Em đến đây thăm anh mà anh nỡ nòng nào đuổi em đi như vậy?”
Có vẻ như Nguyệt Sương đã nắm bắt được điểm yếu chết người của Lâm Thần. Chính cô cũng phải hãnh diện vì cách làm của mình.
Cái gì là dễ thương, như thế nào là đáng yêu... đều được cô bộc lộ hết khả năng của mình. Nụ cười ngọt ngào, đôi môi đỏ thắm, ánh mắt ngây ngô vô số tội cùng với dáng vẻ yếu đuối... lại còn thêm cả hành động nũng nịu dỗi hờn như vậy thì thật sự chính là một đòn chí tử đối với tâm hồn Lâm Thần.
Mặc dù là cô gái cao ngạo, thậm chí cô còn đánh đập cả nam sinh nhưng dường như ông trời vẫn ban cho cô dáng hình nhỏ nhắn rất phù hợp với khuôn mẫu dễ thương. Cô muốn Lâm Thần say mê mình, không thể nghĩ ai khác ngoài cô.
Quả đúng là như vậy, sau khi Nguyệt Sương bày ra dáng vẻ này, Lâm Thần dường như bị chìm đắm trong đó. Một tay nhẹ nhàng xoa đầu Nguyệt Sương, tay còn lại cầm lấy đôi tay Nguyệt Sương, khẳng định nói:
“ Em chính là em gái anh cơ mà! Sao anh lại phải đuổi em đi! Nào, đi theo anh, anh sẽ dẫn em đi chơi!”
Nghe thấy Lâm Thần nói như vậy, trong lòng Nguyệt Sương mừng đến mức suýt chút nhảy cẫng lên. Cái thứ cô thích nhất là gì? Chính là vui chơi cùng anh ấy, cứ tưởng chuyện đó rất lâu nữa mới thực hiện, thế nhưng cô cũng không thể ngờ là ngay bây giờ cô đã có thể hoàn thành ước mộng. Điều này đúng là vui không gì tả xiết.
Mang theo niềm vui thích thú, cô cùng với Lâm Thần đi chơi thỏa thích. Mặc dù Lâm Thần vẫn chưa xuất viện nhưng dường như cậu vẫn cố gắng thỏa mãn “ước mong” trẻ con của chính Nguyệt Sương.
Cậu ban đầu còn cho rằng Nguyệt Sương sẽ nhõng nhẽo cậu rồi đòi hỏi đủ thứ như lúc trước. Thế nhưng lần này lại vô cùng khác, em ấy rất ngoan ngoãn, giống như rất sợ cậu phải khổ tâm. Thậm chí, chính em ấy còn đòi đi mua đồ ăn thay cậu, đi xếp hàng thay cậu....tất cả những điều trên đã khiến cho cậu có ánh nhìn mới.
Buổi tối, ngồi trước công viên, nhìn Nguyệt Sương đang mua kem phía xa, cậu không tự chủ mà nhìn lên bầu trời đầy sao, thở dài một hơi.
Cuối cùng, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Từ ban đầu, cậu chỉ muốn làm một nam sinh bình thường, học thật giỏi, kiếm cho mình thật nhiều tiền để trang trải cuộc sống, sau đó nếu dư dả tiền thì sẽ tự tay thành lập một thứ gì đó cho riêng mình.
Cậu không dám yêu đương sớm, một phần vì gia cảnh không phù hợp, một phần khác là vì cậu có cảm giác những cô gái ấy chỉ quan tâm tới nhan sắc của cậu. Vậy nên trong suốt nhiều năm đại học, cậu đóng chặt trái tim mình, không hề cho bất cứ ai một cơ hội nào.
Ý định là như thế, để rồi cậu nhìn tới hiện tại, chính cậu cũng không tin được mình lại đi xa như vậy. Không chỉ một, hai cô... rất nhiều cô gái khác đều yêu cậu điên cuồng, mặc cho cậu cố gắng từ chối, trốn tránh nhưng các cô ấy hết lòng hi sinh vì cậu.
Thậm chí, các cô gái còn sẵn sàng đặt bản thân vào vị trí nguy hiểm chỉ vì cậu, điều này khiến trong lòng cậu lúc nào cũng nhắc nhở bản thân: Mình đang thiếu nợ cô ấy rất nhiều.
Bao nhiêu lần cậu không dám đối mặt với vấn đề thì bấy nhiêu lần cơ thể cậu lại được bồi dưỡng bằng thể xác của các cô gái đó. Nghe thì có vẻ cậu là người bị hại, thế nhưng trong thâm tâm cậu luôn luôn có một cảm giác vô cùng tội lỗi.
Nếu không phải vì cậu, các cô ấy sẽ sống một cuộc sống tươi đẹp, giống như biết bao cô gái khác. Sẽ không cần mất ngủ, suy nhược... thậm chí chạy trốn chỉ vì cậu.
Cậu rất muốn chuộc lỗi lầm của mình, tuy nhiên cậu cũng rất sợ bản thân sẽ không thể làm được. Cậu chỉ có một thân một mình, không thể chia đều cho các cô ấy được.
Ai cũng cố chấp vì cậu. Sẽ như thế nào khi cô ấy bị bỏ rơi? Chính cậu cũng không dám nghĩ đến điều đó.
“ Rốt cuộc mình phải làm sao? Tình yêu thật là rắc rối mà!!!” Lâm Thần nhìn lên bầu trời, thở dài tự nói.
Có thể mọi người sẽ nói cậu là cặn bã, là một đứa con trai khốn nạn. Điều này không hề sai! Cậu sẽ không hề phản bác. Cậu chỉ cần các cô ấy đều hạnh phúc, ai ai cũng vui vẻ thì cậu cũng đã cảm thấy mãn nguyện.
Kéo dài chuyện này cũng không phải là điều tốt, nhất là khi cậu có cảm giác thời gian dành cho cậu đang dần cạn, mặc dù cậu chẳng hề có cơ sở để khẳng định điều đó.
Ngay lúc này, một khuôn mặt xinh đẹp tươi cười xuất hiện trước mặt cậu, hai tay hai que kem, nghi hoặc hỏi:
“ Anh...anh có mệt không vậy? Em gọi anh mà anh không trả lời.”
“ Xin lỗi... anh có chút chuyện phải suy nghĩ.” Lâm Thần có chút tâm sự.
Nói xong, cậu nhận lấy que kem lạnh từ tay Nguyệt Sương, bờ môi nhẹ nhàng chạm vào cây kem. Cảm giác lạnh buốt khiến cho đầu óc cậu tỉnh táo một chút.
Cũng may hiện tại là buổi tối, cộng thêm xung quanh có rất nhiều cặp đôi. Vì vậy nên mặc dù hai người có giá trị sắc đẹp rất cao nhưng cũng không hề thu hút ánh nhìn của mọi người. Thế nhưng đôi khi cũng sẽ có ánh mắt dò xét nhìn sang.
Nguyệt Sương ngồi bên cạnh, vui vẻ ăn kem lạnh. Cảm giác ngọt ngọt tan trong miệng cùng với sự béo bùi của sữa khiến cho cô không tự chủ kêu:
“ Cây kem này thật sự rất ngon đó anh nhỉ?”
...
Không hề nhận được câu trả lời, Nguyệt Sương nhíu mày quay sang quan sát Lâm Thần. Một dáng vẻ cô đơn tĩnh mịch đập thẳng vào mắt khiến cho cô ngơ ngác trong chốc lát.
Chưa bao giờ, cô lại cảm nhận được ánh mắt bất lực của anh ấy lúc này. Mặc dù anh ấy chỉ ngồi đó, tay cầm que kem nhưng cô lại có cảm giác rất là lạ, khó có thể diễn tả thành lời.
Nếu cố gắng dùng từ gì để miêu tả thì cô sẽ nghĩ đến từ bất lực. Dáng vẻ anh ấy lộ cho cô cảm giác bất lực, mệt mỏi đến cùng cực. Rốt cuộc, anh ấy đã phải trải qua những gì? Tại sao cô lại có cảm giác này.
Cảm giác bất lực khiến cho cô rất sợ, sợ người đàn ông trước mặt sẽ biến mất bất cứ lúc nào, mãi mãi không quay về. Tay cô run rẩy, que kem cũng vì thế rơi trên mặt đất, giọt lệ bắt đầu xuất hiện, cô nhìn Lâm Thần, hai tay ôm lấy eo cậu ấy, nghẹn ngào nói:
“ Huhu...em xin anh...đừng rời xa em...”
P/S: Có vẻ như truyện cũng sắp đi đến hồi kết. Nhân vật chính cũng đã hiểu ra cốt lõi vấn đề...Vậy thì cậu ấy sẽ chọn ai? Linh Nhi? Thanh Tuyết? Nguyệt Sương?... Hay là một thứ gì đó khác... Các bạn hãy cmt để mọi người cùng bàn luận nhé.