Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 349: Sát khí của Tư Hạ




Căn phòng 503, trụ sở cảnh sát thành phố X.

Tư Hạ sau khi thu thập xong bọn trộm cướp, cô lạnh lùng bước ra ngoài. Dường như là do ảnh hưởng từ tính cách của Linh Nhi nên từng bước đi, cô đều tạo áp lực vô hình cho những người xung quanh.

Cho đến khi không nhìn thấy ai xung quanh, khi này cô mới rút chiếc điện thoại trong túi, nhẹ nhàng ấn một số điện thoại.

“Alo... Cậu chủ...” Một giọng nói đầy phần cung kính nói ra trong chiếc điện thoại.

“ Tư...tư hạ... Cô gọi cho tôi có vấn đề gì vậy?” Lâm Thần cầm lấy chiếc điện thoại, đáp lại.

Tư Hạ nghe thấy giọng của cậu chủ có chút mệt mỏi, cô nghĩ cậu ấy vẫn còn đang ốm, vậy nên cũng không dài dòng, trực tiếp nói:

“ Thưa cậu chủ, tôi đã tìm ra được toàn bộ thủ phạm. Tất cả là do cô gái tên Hân Hân và bạn trai ả ta. Do cô gái Hân Hân ham mê sắc đẹp đối với cậu chủ, vậy nên bạn trai cô ta trở nên ghen tuông, thuê sát thủ kết liễu cậu. Tôi cũng đã xử lý tên sát thủ đó, đồng thời xử lý hết tất cả những mối nguy đứng sau.”

Tư Hạ nói trong tâm trạng khá lo sợ, đơn giản là vì chính cô đã không bảo vệ tốt cậu chủ. Một người mà có thể làm cho cô chủ say mê thì chắc chắn sẽ rất thu hút người khác giới, ấy thế mà cô lại không chú ý tới điều đó, kết cục là xảy ra trường hợp này.

Hai mắt nhắm lại, cô đang chờ những lời thậm tệ của cậu chủ dành cho cô, dù cho lời ấy có khó nghe, đắng cay đến nhường nào. Cô chỉ mong cậu chủ sẽ tha thứ cho cô, mặc cho cô biết cho việc làm này rất nghiêm trọng.

Thế nhưng...

“ Được rồi! Tôi đã hiểu... Cô làm tốt lắm! Vất vả cho cô rồi!” Giọng nói đầy phần tán thưởng phát ra từ chiếc điện thoại nhỏ.

Nghe thấy lời này, không hiểu sao nước mắt cô lại không tự chủ mà chảy ra. Đây...đây chính là lời nói “khó nghe” mà cô nghĩ hay sao? Làm gì có một chút sự cáu gắt, khó chịu. Tất cả những gì cô nghe thấy chỉ là những lời động viên, tán thưởng.

Sau tất cả những sai lầm, cô dễ dàng được tha thứ. Chính bản thân cô cũng không dám tin. Thậm chí cô còn chuẩn bị cả đơn từ chức chỉ để muốn chuộc lại lỗi lầm. Nhưng cuối cùng, cô lại chẳng hề có cơ hội xin lỗi, bởi vì cậu ấy đã tha thứ cho cô rồi.

Cô cố gắng dùng hai tay lau đi nước mắt trên khóe mi, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc cung kính nói:

“ Tôi...tôi rất biết ơn cậu chủ đã tha thứ cho tôi. Tôi xin hứa từ nay về sau sẽ thật cẩn trọng, bảo vệ cậu thật nghiêm túc để tránh trường hợp như vậy xảy ra thêm một lần nào nữa.”

Nói xong, cô chỉ nghe thấy giọng nói có phần thở dốc từ bên đầu dây kia:

“ Được...được rồi! Cô còn chuyện gì khác không? Nếu không thì tôi cúp máy nhé!”

Tư Hạ có cảm giác vô cùng quái dị khi nghe thấy giọng nói của cậu ấy. Đây dường như không giống như bị bệnh lắm, cái giọng này cô có cảm giác như cậu ấy đang chịu đựng một thứ gì đó.

Tuy nhiên, rất nhanh cô cũng vứt đi suy nghĩ vớ vẩn này. Trong lúc cô định chào tạm biệt cậu chủ, đột nhiên đầu cô lại suy nghĩ ra một vấn đề, nghiêm túc hỏi:

“ Kính thưa cậu chủ, có một cô gái đi theo cậu đến bệnh viện. Cô ấy chính là đối tác mà cậu muốn gặp, tên là Thanh Tuyết. Cậu chủ đã gặp cô ấy chưa vậy?”

Ngay lập tức, cô đã được phản hồi.

“ Tôi đã gặp, cô ấy hiện tại đã rời đi. Có chuyện gì sao?”

Không hề nghe thấy một câu hỏi nào khiến cho cô có chút nghi hoặc, lẽ ra, cậu chủ phải hỏi tại sao cô ấy lại đi cùng cậu đến bệnh viện chứ?

Thế nhưng, khi cô sờ lấy chiếc túi của mình, trong túi có một tấm ảnh, khi này cô mới hỏi một cách gấp gáp:

“ Thưa cậu chủ, cô ấy có nói là cậu chính là người anh trai thất lạc bấy lâu nay. Điều này có đúng không ạ?”

Nói đến đây, tay cô lại run rẩy. Nhìn cậu chủ trong tấm ảnh đang phải “hầu hạ” một cô gái khác, cô lại có một cảm giác vô cùng khó chịu. Nếu như là em gái thật sự, cô sẽ bỏ qua, dù sao thì em gái cũng chẳng thể nào có chút tâm tư với anh trai mình.

Tuy nhiên, nếu như cô ta không phải em gái, mà là một ả hồ li tinh muốn câu dụ cậu chủ thì... Nghĩ đến đây, sát khí trong người cô lan tràn ra, cô thật sự có ý nghĩ muốn giết người.

Cậu ấy chỉ có thể thuộc về cô chủ, không một ai khác có thể xen chân vào mối tình này. Điều này là bất biến, không thể thay đổi.

Cũng may, điều tồi tệ nhất đã không xảy ra.

“ Đúng...Đúng vậy. Tôi... cũng có thể coi là anh trai của cô ấy.”

Giọng nói như đang thở dốc, nghẹn ngào khó nói lên lời khiến cho cô cảm thấy lo lắng. Dường như cậu ấy đang rất mệt, muốn được nghỉ ngơi.

Vậy nên, cô cũng không hỏi gì nhiều. Lễ phép hỏi thăm cậu ấy rồi nhanh chóng tạm biệt, cúp máy. Cô hiện tại cũng cần chuẩn bị một số thứ nên sau khi cúp, cô cũng đi nhanh đến chiếc xe của mình, nhanh chóng rời đi.

Bệnh viện, căn phòng 999, nơi dành cho những bệnh nhân ưu tiên.

“ Thật không hổ danh là tên rác rưởi, đến cả chuyện nhận đại tiểu thư là em gái mà cũng dám nói ra hay sao?” Thanh Tuyết vẻ mặt vô cùng cao ngạo, hai chân vắt chéo trên người Lâm Thần, giọng nói đầy cao thượng.

Lâm Thần ngồi đối diện, vẻ mặt không biết là vui hay buồn, một tay cầm chiếc điện thoại, nhìn chằm chằm Thanh Tuyết đang cao ngạo, thở dài nói:

“ Được rồi! Đại tiểu thư cô có thể rời khỏi người tôi bây giờ được không? Nếu như Tư Hạ nhìn thấy chúng ta như thế này thì sẽ rất khó nói.”

Sờ sờ cổ mình vẫn còn ướt ướt cùng với mùi hương thơm nhẹ nhàng. Cậu lại nhớ đến chuyện ban nãy, khi mà cậu đang cố gắng nói chuyện với Tư Hạ.

Nhìn Thanh Tuyết cao ngạo, cậu trong lòng đang tự nói: “ Đây đâu phải là tiểu thư, cô ấy chính xác là một con cún biết liếm người.”

Cậu phải rất khổ sở để có thể bình tĩnh mà nói chuyện với Tư Hạ. Một cô gái xinh đẹp, yêu mị mà lại đi làm hành động thân mật như vậy thì đúng là một thử thách nan giải. Cũng may mọi chuyện đã giải quyết êm xuôi, Tư Hạ cũng không hề nghi hoặc gì cả.

Cậu hiện tại đang muốn nghỉ một chút, cảm giác mệt mỏi lại bắt đầu truyền đến.

Thế nhưng Thanh Tuyết lại chẳng hề muốn vậy. Mặc dù nghe được câu nói của Lâm Thần nhưng cô không những không rời đi, trái lại cô còn nhẹ nhàng nằm cạnh Lâm Thần, vẻ mặt thích thú nhìn cậu nói:

“ Fuhu...bổn tiểu thư cũng rất mệt, muốn nằm đây ngủ một giấc. Anh mau chóng dỗ tôi đi ngủ nào.”

Vì chiếc giường này chỉ dành cho một người, vậy nên khi cô ấy nằm xuống, toàn bộ thân thể đều tiếp xúc với cậu.

“Mềm mại” đó là tất cả những gì mà cậu có thể nghĩ được. Cả một bên người của cậu như được chìm trong bông gòn. Nó ấm áp, mềm mại và vô cùng dễ chịu. Dường như chỉ cần bất kỳ ai có cảm giác này thì chắc chắn sẽ khó có thể thoát ra khỏi đó.

Cậu cắn răng chịu đựng, cố gắng không thể bị mê hoặc bởi cái cảm giác này. Vẻ mặt cậu cố gắng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

“ Thưa...thưa cô chủ. Đây là bệnh viện, giường khá nhỏ, vậy nên xin lỗi cô, tôi không thể làm vậy được.”

Tuy nhiên, chưa kịp nói hết, Thanh Tuyết đã dùng tay nhẹ nhàng chặn miệng cậu, vẻ mặt đầy tự tin nói:

“ Đừng để tôi nói lại lần hai: Làm hay không làm?”