Thanh Tuyết khóc lớn, giọt lệ lăn dài trên má vô cùng đáng thương. Quần áo lấm lem bụi bẩn, hai tay đỏ màu máu ôm chặt Lâm Thần không rời.
Thanh Tuyết lúc này đâu còn là một cô gái lạnh lùng, người đứng đầu cả một công ty lớn, mà thay vào đó là hình ảnh một thiếu nữ đang khóc thương cho người bạn trai của mình.
Tiếng khóc của Thanh Tuyết vô cùng bi đát, đau khổ như muốn xé gan xé ruột. Thậm chí, chính nó đã khiến cho Tư Hạ cũng bắt đầu tỉnh lại, vẻ mặt hoảng hốt gào lớn:
“ Mau...mau gọi tất cả bác sĩ đến đây. Chủ tịch bị người khác ám sát!”
Tư Hạ hiện tại cũng chẳng thèm để ý đến sự sống chết của tên kia nữa, hai tay cô mau chóng lấy từ trong túi ra một bộ dụng cụ sơ cứu y tế.
Dù sao thì cô cũng là thư ký, đã làm việc cho Linh Nhi rất lâu, vậy nên cô biết mình nên làm gì và phải làm gì.
Cậu chủ bị ám sát, cô trong lòng đau chứ, đau đến nỗi mà cô đã mất lý trí mà xả hết cơn giận của mình lên kẻ ám sát kia. Cậu chủ là người cô quý như cô chủ, là một người mà cô luôn trân trọng. Hơn nữa, cậu ấy còn là chỗ dựa của cô chủ, là vị cứu tinh của cô và cũng là người đàn ông hiếm hoi mà cô không hề dám khinh thường.
Thế mà, trong chính thành phố của cô chủ, nơi có lẽ là an toàn nhất,vậy mà cậu chủ lại bị ám sát, đây là một thứ làm sao có thể chấp nhận được?
Nhanh chóng chạy đến cầm máu cho Lâm Thần, trong mắt của Tư Hạ tràn ngập lửa giận. Cô thề sau vụ này, chắc chắn cô sẽ tra toàn bộ manh mối, sau đó tiêu diệt toàn bộ những kẻ dám động đến cậu ấy, đồng thời làm thêm một cuộc thanh trừng nữa.
Sau khoảng năm phút, xe cấp cứu cũng đã đến, Lâm Thần được bác sĩ nhanh chóng đưa vào trong, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng gấp gáp và nhanh chóng.
Tư Hạ thở dài một hơi nhẹ nhõm sau khi nghe bác sĩ nói về tình trạng vết thương của Lâm Thần. Bác sĩ chỉ nói là do sốc vì mất máu nên mới ngất, bởi vì được sơ cứu kịp thời cộng thêm trên xe có bình máu dự trữ nên tính mạng của cậu sẽ không gặp nguy hiểm. Điều này khiến cho cô bớt đi rất nhiều căng thẳng.
Thế nhưng, lúc này cô mới để ý là Thanh Tuyết cũng tự lên xe cùng với Lâm Thần. Hơn nữa, ban nãy cô cũng nghe thấy tiếng khóc của cô ấy.
Trong đầu cô vô cùng nghi hoặc: Tại sao cô ấy lại khóc? Thậm chí khóc còn rất lớn, giống như cậu chủ là người vô cùng quan trọng với cô ấy vậy?
Bởi vì không hề biết được mối quan hệ của hai người, vậy nên khi thấy Thanh Tuyết còn nắm tay Lâm Thần cầu nguyện, cô lạnh lùng đi đến trước mặt Thanh Tuyết, cúi đầu lễ phép nói:
“ Thưa tiểu thư, xin phép được mạo phạm nhưng tôi có thể hỏi về mối quan hệ giữa cô và cậu chủ không vậy?”
Lời nói mặc dù vô cùng tôn trọng Thanh Tuyết nhưng ẩn chứa trong đó là một sát ý vô hình. Có lẽ, việc cô gái khác quan tâm thái quá đối với cậu chủ đã khiến cho Tư Hạ cảnh giác.
Trong suy nghĩ của Tư Hạ, Lâm Thần- cậu chủ, chỉ có thể thuộc về cô chủ. Thân là hộ vệ, cô phải có trách nhiệm loại bỏ những “con sâu” vướng víu quanh cậu chủ, tránh cho cô chủ phải buồn lòng.
Thanh Tuyết là một người vô cùng nhạy cảm, từ nhỏ đã được tiếp xúc với đủ kiểu lời nói. Vì vậy làm sao cô lại không nhận ra được sát ý trong câu nói đó chứ?
Không hề tỏ vẻ hốt hoảng, cô bình tĩnh nhìn Tư Hạ, sau đó từ từ giải thích:
“ Xin lỗi vì ban nãy không nói với cô. Cậu ấy thực ra...”
Nói đến đây, Thanh Tuyết bỗng trở nên bối rối, vẻ mặt e thẹn đỏ bừng không dám nói làm cho Tư Hạ tò mò không thôi.
Rốt cuộc mối quan hệ của hai người là gì? Tại sao cô ấy lại đỏ mặt như vậy? Tư Hạ vừa nhìn Thanh Tuyết vừa suy nghĩ.
Cũng không phải chờ lâu, Thanh Tuyết nhắm mắt lại như muốn nói ra một điều gì đó rất xấu hổ:
“ Thực ra...tôi là em gái của anh ấy.”
Câu nói như một tia sét giáng thẳng vào tâm trí Tư Hạ. Tư Hạ dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Thanh Tuyết, run run nói:
“ Cô...cô là em gái của cậu chủ???”
Nhìn vẻ mặt khó tin của Tư Hạ, Thanh Tuyết gật đầu, vẻ mặt có chút đau thương, quay sang nhìn Lâm Thần nói:
“ Thật ra câu chuyện nó rất dài...”
Thanh Tuyết bắt đầu bịa ra một câu chuyện vô cùng thuyết phục. Vài năm trước, gia đình cô và gia đình của Lâm Thần đã là bạn của nhau, vậy nên cô với Lâm Thần cũng từ đó tiếp xúc với nhau. Lâm Thần là quản gia săn sóc cô, thậm chí đôi lúc Lâm Thần còn coi cô là em gái. Cô cũng như vậy, cũng vô cùng thích thú người “anh trai” này.
Tuy nhiên, biến cố xảy ra đã làm cho hai người phải rời xa, đó là gia đình cô phải di cư sang nước ngoài sinh sống. Mặc dù cô đã cố ngăn cản, thế nhưng bởi vì sự chênh lệch của hai gia đình mà ý định đó đã không thành hiện thực.
Khi đó, cô ấp ủ một ước mơ là sẽ tự thành lập một công ty của riêng mình, tự tay xây dựng lên sự nghiệp để có thể giúp lấy cậu ấy. Thế nhưng, nó đâu đơn giản, khi cô thành lập được sự nghiệp, trở về nước thì đâu còn thấy người “anh trai” đó đâu.
Nói xong, Thanh Tuyết còn rút từ trong túi ra một thứ gì đó rồi đưa cho Tư Hạ. Trong đó là hình ảnh một chàng trai ăn mặc bộ đồ quản gia đang đứng nghiêm cạnh một cô nàng ăn mặc trang trọng đang đứng gần. Vừa nhìn, Tư Hạ đã nhận ra ngay đó chính là Lâm Thần, còn cô gái kia thì chẳng ai khác ngoài Thanh Tuyết.
Bác sĩ thấy hai người còn nói chuyện khiến cho xe không thể đi liền nhắc nhở:
“ Hai người có muốn đi cùng không? Cậu ấy gần đi đến bệnh viện gấp nên đừng có kéo dài thời gian!”
Nghe vậy, Tư Hạ liền bước xuống xe, vẻ mặt xin lỗi nhìn bác sĩ nói:
“ Để cho cô ấy đi theo, tôi có chút việc nên không đi theo được.”
Bác sĩ thấy Tư Hạ nói như thế, ông liền gật đầu, hai tay đóng cửa xe lại. Rất nhanh cả đoàn xe đều rời đi.
Tư Hạ nhìn bức ảnh trên, vẻ mặt nghiêm túc để gọn gàng ở trong túi. Lúc này, cô mới từ từ bẻ bẻ khớp tay còn dính máu của mình, lạnh lùng tự nói:
“ Đến giờ lấy lại công đạo cho cậu chủ!”
Nói xong, cô ra hiệu cho đàn xe đằng sau, rất nhanh đã có hơn ba mươi tên thanh niên trai tráng, mạnh mẽ cùng với rất nhiều cô gái ăn mặc quân đội vô cùng nghiêm túc.
Khi này, cô mới nhìn trước cửa tiệm, nói:
“ Các người chia ra làm hai đội, một đội đi bắt sống toàn bộ những kẻ dám ra tay với cậu chủ. Đám còn lại mau chóng rà soát toàn bộ thành phố. Ai là người đã tiếp tay khiến cho vũ khí nóng lọt vào đây, ai liên quan tới vụ này, những người còn đang ở ngoài kia chưa xử lý thì đều bắt hết lại. Các người bắt buộc phải làm xong trong thời gian ngắn nhất, nếu không thì tự động nộp đơn xin từ chức!”
Vừa nói hết lời, đoàn người đồng thanh hô to:
“ Đã rõ!”
...
Trái ngược lại với không khí căng thẳng mà Tư Hạ đang trải qua thì ở chỗ Thanh Tuyết, cô lại đang vô cùng hạnh phúc ôm lấy cánh tay của Lâm Thần.
Vì xung quanh không có ai, thế nên cô được bày tỏ toàn bộ cảm xúc của mình. Ánh mắt mê mị, dáng vẻ yêu kiều ôm nhẹ lấy cánh tay của Lâm Thần, ngọt ngào nói:
“ Anh có biết em nhớ anh đến nhường nào không? Em nhớ anh đến mất ăn, mất ngủ, ngóng trông từng ngày anh quay trở về bên em. Có thể nói, anh chính là nguồn sống của em... Nếu không có anh, em đã không thể sống tới hôm nay.”
Nói xong, ánh mắt cô lại trở nên lạnh lùng, giọng nói đầy vẻ giận dỗi:
“ Anh đã cướp lấy trái tim em, làm cho em thành ra như vậy mà không thèm chịu trách nhiệm? Thậm chí, anh còn dám đi tìm cô gái khác, bỏ rơi em một mình? Anh quá đáng lắm đó.”
Đến lúc này, một vẻ mặt vô cùng tà ma xuất hiện, Thanh Tuyết cười cười một cách đầy xấu xa, ánh mắt như sói nhìn Lâm Thần như một chú cừu non, nói:
“ Fufu... anh tưởng là em sẽ không tìm được anh sao? Anh tưởng là em sẽ buông tha khi anh có người khác sao? Anh nghĩ em là ai? Anh quá ngây thơ rồi đó! Đã là người của bổn tiểu thư thì anh đừng hòng chạy khỏi? Em nhất định sẽ khiến anh phải quỳ xuống hầu hạ em như ngày xưa.”