Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 342: Thưởng lớn -P2




“ Anh chỉ cần đến thôi, em sẽ thưởng anh một món quà lớn đó nha!” Giọng nói êm dịu động lòng người như muốn dụ hoặc người khác sa lầy.

Lâm Thần không tự chủ mà nuốt nước bọt. Nhìn cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần đang cố gắng mê hoặc, hai tay cô ấy thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cậu khiến cho cậu suýt chút nữa gật đầu đồng ý.

Đây là ai? Một cô nàng yêu cậu điên cuồng, yêu bất chấp, dùng mọi thủ đoạn để chiếm được cậu. Thử hỏi nếu như cậu dám đến nhà của cô ấy thì chắc chắn hậu quả đối với cậu chẳng hề dễ chịu chút nào.

Bằng chứng là những vết cắn yêu của cô ấy vẫn còn hiện rõ trên cổ của cậu. Chỉ cần có cơ hội, kể cả khi ở bên ngoài hay trong nhà, cô ấy cũng sẽ đều “thưởng” cho cậu một dấu môi ở đó, hòng đánh dấu chủ quyền.

Tất cả những vấn đề khác, cô ấy đều thờ ơ, không thèm để ý. Thế nhưng về phương diện tình yêu đối với cậu thì cô ấy vô cùng điên cuồng, độc chiếm. Nó chính là thứ khiến cho cậu đau đầu suốt bấy lâu nay.

Vậy nên, khi nghe thấy lời mời gọi đầy dụ hoặc này, cậu cố gắng trấn an bản thân, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô ấy, sau đó mỉm cười nói:

“ Cho anh xin lỗi, hiện tại anh còn bận rất nhiều việc trong tết. Để khi nào anh xong hết thì sẽ đền bù cho em nha.”

Vừa nói câu đó xong, tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ấy, việc mà chỉ có cậu mới có đặc quyền này.

Thế nhưng, dù cho cậu đã cố gắng “dỗ dành” thế nhưng cậu vẫn cảm nhận được Linh Nhi đang rất không vui, vẻ mặt lạnh như băng nhìn cậu.

Thế nhưng rất may cảm giác đó không tồn tại bao lâu, cô ấy lại quay trở về bộ dáng lạnh lùng, gật đầu không nói gì.

Cả hai đi vào trong nhà, như thường lệ, Tư Hạ cùng với Lâm Thần vui vẻ nói ra những lời chúc may mắn trong ngày xuân năm mới.

Riêng chỉ có Linh Nhi là không hề nói gì, nhắm mắt ngồi cạnh Lâm Thần. Điều này cũng chẳng khiến cho hai người bất ngờ, vì sở dĩ tính cách cô ấy đã lạnh lùng như vậy.

Chúc tết xong, Lâm Thần tiện thể lấy lì xì ra, nhẹ nhàng đưa cho Tư Hạ. Tư Hạ cũng rất vui vẻ nhận lấy, mặc dù tuổi của cô cũng lớn hơn cậu, thế nhưng ai bảo cậu lại là cậu chủ của cô ấy chứ.

Lâm Thần thấy Tư Hạ nhận lì xì một cách đơn giản như vậy, cậu cũng vui vẻ đưa lì xì cho Linh Nhi với hi vọng cô ấy cũng sẽ nhận.

Thấy Linh Nhi nhìn chăm chú vào phong bao lì xì đỏ thắm, trong đầu cậu đang tưởng tượng cảnh cô ấy sẽ ngoan ngoãn nhận lấy như những cô gái khác.

Thế nhưng...

“ Tư Hạ, phiền cô ra ngoài một chút.” Linh Nhi lạnh lùng nhìn Tư Hạ nói.

Tư Hạ đương nhiên là không hề phản đối, cô xin phép Lâm Thần, sau đó đi ra ngoài.

Lâm Thần lúc này có một cảm giác vô cùng xấu truyền đến, vẻ mặt cậu trở nên cứng đờ khi nhìn Linh Nhi nhận lấy bao lì xì cùng với nụ cười bí hiểm, dò hỏi:

“ Em...em mời cô ấy ra ngoài để làm gì vậy? Anh cũng đã sắp xong bữa ăn, chỉ chờ...”

Chưa kịp nói hết, Linh Nhi đã nắm chặt lấy tay của cậu, vẻ mặt đầy hưng phấn nói:

“ Anh đi đâu vậy? Em cũng muốn “lì xì” lại cho anh mà!”

Lâm Thần bị Linh Nhi gắt gao giữ chặt, vẻ mặt cậu trở nên lo lắng, sự lo lắng này còn nhân thêm bội phần khi mà Linh Nhi càng ngày càng tiến sát. Cậu lúc này mới hiểu tại sao cô ấy gọi Tư Hạ đi ra ngoài, tất cả là vì muốn “làm chuyện đó” với cậu.

Thật sự đúng là trớ trêu mà. Từ nãy cậu đã bị Ngọc Băng hành hạ, hiện tại lại phải “chiều chuộng” cô nàng này nữa, chẳng biết cơ thể cậu ngày mai còn có thể ngồi dậy được không.

Cậu muốn trốn thoát, thế nhưng Linh Nhi đương nhiên sẽ không để điều đó xảy ra, cả thân thể cô ngồi lên bụng cậu, hai chân ngọc ngà duỗi thằng ra đằng sau cuốn chặt lấy chân cậu, ánh mắt bắt đầu trở nên khát khao nói :

“ Anh mấy hôm nay sẽ rất bận, em cũng buồn lắm đó. Vậy nên nhân dịp này, chúng ta hãy trao cho nhau kỷ niệm đẹp nào!”


Nói xong, Lâm Thần chỉ cảm nhận được thân thể càng ngày càng mất sức. Thân thể cậu do đã chịu quá nhiều bài học của cô ấy, thế nên chỉ cần Linh Nhi ở gần, sức lực của cậu sẽ tan biến, mặc cho cô ấy muốn làm gì thì làm.

Mùi hương thơm quyến rũ đang muốn thôi thúc bản năng nguyên thủy nhất. Cậu cố gắng kiềm chế lại, vẻ mặt đầy sợ hãi nói:

“ Em... hôm nay là tết. Em kiềm chế lại một chút được không?”

Lời nói này chẳng khác nào là nước đổ đầu vịt, Linh Nhi đã rơi vào trạng thái điên cuồng thì làm sao nghe được thứ gì chứ.

Từng chiếc cúc trên áo Lâm Thần được chính Linh Nhi cởi, lộ ra một bờ ngực sáu múi săn chắc. Lâm Thần thấy vậy, cơ thể muốn phản kháng nhưng...

“ Ư...ư”

Ở bên ngoài, Tư Hạ cũng đang vui vẻ suy nghĩ đủ điều. Càng nghĩ, cô càng thấy vui mừng cho cả cô chủ với cậu chủ. Thậm chí, cô còn đang suy nghĩ chuyện sinh con của cả hai người, khi đó cô sẽ tự nguyện xin nghỉ để chăm sóc cậu chủ nhỏ nữa chứ.

Tư Hạ suy nghĩ vui bao nhiêu thì Lâm Thần lại càng đau khổ bấy nhiêu. Bởi vì...

Mười phút, hai mươi phút...

“ Dừng lại, em biết là ở bên ngoài đang có người không hả?” Lâm Thần với dấu môi tràn ngập trên cổ đang cố gắng dãy dụa.

“ Anh đừng lo... Tư Hạ không dám nhìn lén chúng ta đâu.” Linh Nhi điên cuồng dựa vào Lâm Thần làm trò, nói một cách chắc nịch.

Ba mươi phút...bốn mươi phút trôi qua.

“ Anh...anh khát nước... dừng lại một chút đi em!” Lâm Thần lúc này dần như đã kiệt sức, giọng nói khàn khàn.

“ Nước ư...để em giúp anh nhé...” Linh Nhi không hề có ý định buông tha Lâm Thần, nói một cách dứt khoát.

“ Nước...ý em là... Đừng...đừng mà...anh không cần nữa đâu” Lâm Thần hoảng sợ nói.

“ Quá muộn rồi...anh khát thì phải uống chứ...” Linh Nhi yêu mị nói.