Thân hình to bự của Trần Khải Minh bị Lâm Thần dễ dàng cầm lên khiến cho toàn bộ mọi người hoài nghi. Có một số người thậm chí còn dụi dụi đôi mắt mình, miệng không tự chủ nói:
“ Đây...đây là ảo giác sao?”
Phải biết rằng Trần Khải Minh nặng ít cũng phải hơn 100 cân, cậu nam sinh kia lại chỉ dùng một tay đã có thể nâng được.
Một tay nâng hơn 100 cân dễ dàng như vậy thì thử hỏi cậu ta đáng sợ đến như thế nào chứ? Chẳng lẽ cậu ta là vận động viên, hay là một lực sĩ giấu nghề nào đó?
(* Người có thể đè đầu cưỡi cổ được Lâm Thần chỉ có thể là mấy ẻm yandere*)
Nếu nói ai là người sốc nhất, không thể không kể đó chính là Trần Khải An. Nhìn ba hắn bị Lâm Thần xách cổ như xách một con gà, trong lòng hắn không tự chủ rùng mình một cái.
Đến bây giờ, hắn mới hiểu tại sao mấy tên bảo kê của hắn lại trở nên thảm hại như vậy. Thử hỏi đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi điều đạo lý đều chỉ là phù du.
Rất nhanh, sau đó hắn cười lạnh, tên nam sinh kia càng gây ra động tĩnh lớn thì càng lợi cho hắn. Dù cho có thực lực mạnh mẽ thì sao? Hiện nay là xã hội hiện đại, thế nên mọi thứ đều được quy định trên giấy tờ cả.
Trần Khải An lúc này lại bày ra bộ dáng tức giận, hai tay nắm chặt nổi gân xanh, lê lết cùng với những vệt máu trải dài trông vô cùng kinh dị. Vừa đi, hắn vừa căn hận nói:
“ Thả ba của tao ra! Đồ súc sinh, mày muốn giết thì giết tao đây này! Việc gì phải ảnh hưởng người vô tội hả?”
Nhờ diễn xuất rất tốt của Trần Khải An mà đã khiến cho toàn bộ suy nghĩ của mọi người đều theo chiều hướng xấu dành cho Lâm Thần. Một số người bên ngoài bày tỏ phẫn nộ, tay chỉ Lâm Thần rồi cay độc nói:
“ Đúng vậy! Mau thả người!”
“ Còn không mau dừng lại! Cậu muốn đi tù mọt gông hả?”
“ Thật là độc ác, giết người kìa...”
...
Tiếng nghị luận sôi nổi làm cho Trần Khải An bí mật nở một nụ cười lạnh.
Khi này, hắn còn mong Lâm Thần “tiện tay” kết liễu luôn ba của hắn. Khi đó hắn vừa có tài sản thừa kế lại có thể tự tay giết được mối thù này. Một mũi tên trúng hai con chim.
Những tên bảo vệ nhìn thấy cảnh này đều giơ súng trước mặt Lâm Thần, vẻ mặt cảnh giác đồng thanh nói:
“ Mau buông giám đốc Trần ra. Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.”
Cảnh tượng trở nên vô cùng căng thẳng, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn về Lâm Thần.
Lâm Thần trong lòng cảm thấy rất hài hước. Bây giờ cậu chính xác là chủ tịch tạm thời của công ty, ấy thế mà bị vô số người chỉ trích ngay trong công ty của mình. Hơn nữa, cả bảo vệ còn muốn bắn cậu mới thật là hài hước.
Sau một hồi suy nghĩ ban nãy, cậu mới nhận ra một điều. Linh Nhi vì tìm cậu mà đã bỏ bê chuyện công ty, đó là lý do rất lớn khiến cho công ty hiện tại thành dạng này. Chứ nếu như cô ấy còn ở đây, bọn họ đâu dám làm ra hành động như vậy.
Vì cậu mà cô ấy thành ra như thế, trong lòng cậu cảm thấy rất tội lỗi. Vậy nên, cậu nhất định phải trừng trị đám sâu bọ này, trả lại sự trong sạch của công ty.
Nhìn Trần Khải Minh đang giãy giụa, cậu tỏ ra ghê tởm, một tay cướp lấy gậy sắt, một chân tiện thể đạp bay ông già béo mập này.
Chẳng biết là vô ý hay là cố ý, cú đạp khiến cho tên Trần Khải Minh bay đến hướng của con trai ông ta.
Trần Khải An lúc này vẫn còn cười trên nỗi đau người khác. Đột nhiên hắn cảm thấy trời tối dần.
Ngay sau đó...
Rầm!!! Cạch!!! Cạch!!!
Một tiếng động lớn vang lên, làm cho sàn nhà rung động. Mọi người đều hoảng sợ, phản xạ cố gắng tìm nơi trú.
Tuy nhiên, rất nhanh bọn họ đã bình tĩnh lại. Một số người còn dùng vẻ mặt bất ngờ, tay chỉ vào Trần Khải Minh nằm trên sàn nói:
“ Nhìn kìa...”
Mọi người đều chú ý đến hướng đó, một cảnh tượng khiến mọi người đều kinh hãi đang xảy ra trước mặt. Một thân thể béo ú, to mập lại đang đè lên một thân hình nhỏ con. Thật sự quá tàn nhẫn, mà người bị đè không ai khác lại chính là con trai của ông ấy- Trần Khải An.
Người đã yếu ớt, lúc này lại bị một người nặng hơn một tạ đè lên người thì đúng là đáng sợ. Trần Khải An chỉ cảm thấy cả thân thể hắn như bị đè nát, xương tay cùng với xương chân kêu rắc rắc như sắp gãy. Cảm giác đau đến nỗi khiến hắn không thể nói được câu nào, cuối cùng vì không chịu được mà ngất.
Bảo vệ nhanh chóng lôi kéo Trần Khải Minh ra ngoài, ông ta vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, hai tay vẫn ôm cổ mình rồi nói một cách khàn khàn. Cho đến khi nhìn thấy con trai nằm trên đất với vẻ mặt đau khổ ngất đi, ông mới nhận ra một điều. Vẻ mặt tức giận quát nhân viên:
“ Mau...mau đưa con trai tôi đi bệnh viện nhanh!!!”
Nói xong, một hai tên bảo vệ nhanh chóng gọi điện cho bệnh viện. Đến khi này, mọi người mới nhìn thấy bộ dạng của Trần Khải An thảm hại đến nhường nào.
Nhìn bên ngoài còn rất nhiều người, Trần Khải Minh nói nhỏ với một tên bên cạnh:
“ Mau đuổi tất cả mọi người ra ngoài.”
Rất nhanh, chỉ trong khoảng một phút, tất cả mọi người đều đi ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Lâm Thần, Trần Khải Minh cùng với những tên bảo vệ.
Lâm Thần cũng chẳng thèm để ý, một tay lấy chiếc ghế cạnh đó, từ từ ngồi xuống, vẻ mặt cười bí hiểm nhìn Trần Khải Minh.
Trần Khải Minh thấy Lâm Thần vẫn bình tĩnh như vậy. Hắn cười lạnh, cũng lấy một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó hai tay gõ nhẹ lên bàn, ra lệnh nói:
“ Mày tên là gì?”
Lâm Thần không nhanh không chậm, bình tĩnh nói:
“ Tôi tên Lâm Thần.”
Ngay khi vừa nói tên này ra, cả thân thể Trần Khải Minh trở nên run rẩy kịch liệt. Hắn là cổ đông công ty, vậy nên có nghe một chút về cái tên này. Đây chính là vị hôn thê của vị chủ tịch đáng sợ của công ty này. Hơn nữa, có vẻ như cô nàng Linh Nhi này lại cực kỳ mê đắm người chồng này, không tiếc bất cứ giá nào để tìm ra người đó. Cũng vì thế mà hắn mới có cơ hội đục khoét công ty một cách dễ dàng.
Cái suy nghĩ này rất nhanh đã bị vứt bỏ. Chuyện này thật là vô lý! Một người đi ăn cơm trong nhà ăn phèn này lại là chồng của vị tiểu thư đó sao? Chắc chắn chỉ là trùng tên mà thôi.
Nghĩ thông suốt, hắn nhìn Lâm Thần, lạnh giọng nói:
“ Lâm Thần đúng không? Mày nghĩ hôm nay chính mày có thể sống sót rời khỏi đây không?”
Lời nói đầy vẻ kiêu ngạo, coi thường đến cực điểm khiến cho Lâm Thần cũng có chút buồn cười. Đúng là cha nào con nấy.
Đang định trả lời, điện thoại trong túi rung lên, cậu nhanh chóng lấy chiếc điện thoại ra.
Nhìn thấy tin nhắn trong đó, cậu mỉm cười một cách vui vẻ, sau đó ấn ấn hồi đáp.
Cảm giác bị phớt lờ, Trần Khải MInh giống như một quả bom sắp nổ, vẻ mặt nổi rõ gân xanh, ánh mắt cay đôc đập chiếc bàn, nói:
“ Dám bỏ lơ tao? Bọn bay đâu mau đập chết hắn cho tao! Mọi chi phí tao đều lo!”
Nói xong, chưa kịp hành động, Lâm Thần đã giơ tay lại, vẻ mặt đăm chiêu nhìn Trần Khải Minh, nói:
“ Đừng gấp! Đánh chết tôi rồi thì tiền tham ô của ông cũng không cánh mà bay đó!”
Lời nói giống như chạm trúng tim đen của Trần Khải Minh. Hắn ra lệnh dừng tay, ánh mắt nghiêm túc hỏi:
“ Tại sao mày lại biết???”