Nhìn lại đồng hồ, Lâm Thần khá ngạc nhiên, bởi hiện tại đã đến ban trưa. Cảm giác đói bụng bắt đầu truyền đến, cậu đành bất đắc dĩ rời khỏi phòng, chuẩn bị mua đồ ăn trưa.
Vì thân phận đặc thù, thế nên trong công ty không một ai biết được thân phận thật sự của cậu. Vậy nên cũng dễ hiểu khi mà không một ai giúp cậu làm bữa ăn trưa cả.
Thế nhưng, đối với chuyện này, cậu cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Bởi vì trước khi đến, cậu đã nhìn thấy nhà ăn cách chỗ này chừng 100m.
Có nhà ăn, tức là nơi đó có suất cơm, thế nên chẳng có lý do gì mà không ra đó ăn cả. Một công đôi việc, cậu vừa ăn no lại chẳng cần phải đi xa.
Nghĩ như thế, cậu nhanh chóng từ từ đi ra bằng cửa sau để tiến đến nơi đó.
Mặc dù đã đi bằng cửa sau, thế nhưng cũng không thể né tránh được những ánh mắt thèm muốn đến từ những cô gái đang đằng xa.
Ai ai cũng lộ ra vẻ mặt say đắm, thậm chí còn đứng lại để nhìn cậu không rời. Điều này khiến cho những nhân viên nam có ánh nhìn vô cùng căm ghét đối với Lâm Thần.
Dựa vào cái gì, một tên mới đến lại có thể thu hút ánh nhìn của chúng nữ như vậy, chẳng lẽ bọn họ cũng là không khí hay sao???
Lâm Thần không hề để ý những ánh mắt đó. Trước khi đi, cậu đã dùng một lớp mặt nạ, có lẽ đã giảm đi được hơn phân nửa vẻ đẹp. Nếu không thì tràng cảnh sẽ đáng sợ hơn nhiều.
Mặc dù cậu đã đi nhanh để tránh những rắc rối, thế nhưng khi cậu bước vào nhà ăn thì thật sự đúng là thảm họa.
Vì nơi đây dành cho toàn bộ nhân viên, thế nên toàn bộ những người ở các tòa nhà xung quanh đều đổ về đây. Vô số học sinh thực tập khi nhìn cậu mà chẳng hề ngần ngại chạy đến, coi cậu chẳng khác nào idol cả.
Tràng cảnh hỗn loạn tới mức bảo vệ phải huy động lực lượng tối đa để giải tỏa. Lúc này cậu mới có thể an toàn mà lấy thức ăn trong bếp.
Mặc dù là đồ ăn dành cho mọi người, thế nhưng cậu vẫn cực kỳ ngạc nhiên vì sự xa hoa của nó. Thậm chí, cậu còn phải ngoảnh đi ngoảnh lại xem đây có đúng là nhà ăn không, bởi vì trên bàn toàn là sơn hào hải vị. Cá hồi, cá ngừ, bạch tuộc,... vô số đồ ăn đắt tiền đều ở nơi này.
Một ông chú đang bận nấu ăn, thế nhưng khi thấy Lâm Thần ngơ ngác như vậy, ông vừa làm vừa cười hỏi:
“ Cậu thấy ngạc nhiên lắm đúng không?”
Lâm Thần nghe vậy, cậu gật đầu nói:
“ Vâng, những món đồ này đều được ăn thỏa thích đúng không ạ?”
Thấy Lâm Thần giống như một thực tập sinh, ông chú cũng chẳng hề mất kiên nhẫn mà từ từ vừa đảo thịt trong chảo vừa giải thích:
“ Đúng vậy, những người vào được công ty này đều là nhân tài hết. Mà nhân tài thì đương nhiên phải tiếp đãi thật chu đáo để họ còn có sức chứ.”
Nghe thấy câu nói như vậy, cậu cũng bớt ngạc nhiên đi phần nào. Rất nhanh, cậu cũng vui vẻ như những người khác, từ từ lấy phần cơm của mình.
Lấy đủ hết đồ xong xuôi, cậu từ từ đi ra chiếc bàn ở góc để ngồi ăn.
Mặc dù rất nhiều người đến đây, thế nhưng có vẻ như tòa nhà này quá rộng, thế nên bàn ăn trống rất nhiều, thậm chí đôi khi một căn phòng chỉ có vài người ăn trong đó.
Vì căn phòng cậu đang ngồi là căn phòng dành cho nam, thế nên đó là lý do tại sao mà không một cô gái nào có mặt ở đây cả.
Đặt suất cơm xuống bàn, cậu xúc từng mảng cơm lớn cho vào miệng. Có vẻ như cậu muốn trong thời gian nhanh nhất xử lý xong chỗ cơm này để có thể dành thời gian làm chuyện khác.
Trong lúc cậu đang ăn, một nam sinh khác khá trẻ đi từ từ vào, thế nhưng khác với mọi người là phải mặc đồng phục, cậu ta lại mặc bộ đồ hàng hiệu trông rất bảnh bao, khuôn mặt cũng có chút soái khí, mái tóc nhuộm màu bạch kim trông vô cùng nổi bật từ từ đi vào trong.
Đằng sau cậu ta là ba nam sinh khác, đoán chừng đó là đàn em. Ai ai cũng vẻ mặt hống hách, hai tay đút túi quần theo sau tên tóc trắng.
Lâm Thần nhìn thấy cảnh tượng này, lông mày cậu nhíu lại trông chốc lát, sau đó bỏ mặc không quan tâm, cúi xuống ăn tiếp.
Hành động tưởng chừng rất vô hại nhưng lại lọt vào mắt của tên tóc trắng đó. Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thần, sau đó đi đến gần bàn ăn của Lâm Thần, một chân đặt lên trước bàn vô cùng hống hách cùng với giọng nói thách thức:
“ Mày vừa nãy nhìn đểu tao đúng không?”
Ba tên đằng sau chỉ cười khinh Lâm Thần, vẻ mặt giống như đang xem kịch hay.
Tên tóc trắng chờ đợi Lâm Thần trả lời, thế nhưng đáp lại hắn lại chỉ là hành động ăn cơm chẳng hề quan tâm. Điều này kích phát sự tức giận dành cho hắn.
“ Mày cũng ghê nhỉ? Không dám trả lời tao? Mày có biết tao là ai không?” Tên tóc trắng nói lời thách thức đối với Lâm Thần.
Lâm Thần thấy thế, cậu vẫn bình tĩnh gắp miếng thịt bò bỏ lên miệng, bình tĩnh nói:
“ Ai?”
Thấy Lâm Thần trả lời, tên tóc trắng nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt coi thường, tự nói:
“ Tao là Trần Khải An, là người cai trị cả công ty này. Mày có biết tao chính là chồng chưa cưới của Linh Nhi hay không?”