Trong lòng Lâm Thần lúc này rất hỗn loạn bởi câu nói đó. Bởi từ hành động cung kính ấy, cậu đoán chắc chắn cô nàng này đã đoán được thân phận thật sự mà cậu đang che giấu.
Toàn bộ quá trình cậu đều làm rất kín kẽ, thậm chí nó còn khiến cho Minh Minh phải tin tưởng, thế mà đến phút chót lại bị phát hiện. Điều này nghe khiến cho cậu cảm thấy vô cùng phi lý.
Nguyệt Sương ở bên cạnh nghe thấy điều này, cô không tự chủ mà bám chặt Lâm Thần, quên luôn sự tức giận vốn có khi mà bị Minh Minh đánh lén, lo lắng hỏi:
“ Anh...cô ta phát hiện thân phận của anh rồi sao???”
Vừa nói, Nguyệt Sương vừa dựa sát vào Lâm Thần, thân thể run rẩy giống như đang biểu hiện sự lo lắng của mình.
Lâm Thần cảm nhận được điều này, cậu nhanh chóng trấn an Nguyệt Sương bằng cách xoa đầu em ấy, sau đó nhìn Minh Minh, nghi ngờ hỏi:
“ Cô nói gì vậy? Cậu chủ? Cô dường như nhận sai người rồi?”
Nghe vậy, toàn bộ binh lính xung quanh đều hai mặt nhìn nhau, sau đó tất cả bọn họ đều không tự chủ mà nhìn Minh Minh cùng với vẻ mặt hồ nghi.
Trong tâm trí của bọn họ, mặc dù không tận mắt chứng kiến hôn phu của vị tiểu thư đó, thế nhưng bằng biện pháp suy luận, người mà có thể khiến cho một cô gái lạnh lùng, khinh thường mọi thứ nhưng lại vô cùng xinh đẹp và quyền lực phải si mê thì thật sự phải khủng bố như thế nào?
Tự tay thành lập cả một thành phố, chức vụ cao quý nhất trong quân đội cùng với vô số quyền lực trong tay cùng với tính cách vô cùng khó đoán, bọn họ luôn luôn coi Linh Nhi là sát thần, không dám có bất cứ tư tưởng nào xấu xa cả.
Hiện tại, đội trưởng của bọn họ nói là người thanh niên trước mặt này lại chính là “hôn phu” đó. Thật sự ban đầu bọn họ cũng tin, cũng rất sợ, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, điều này khá là vô lý.
Dẫn theo một cô gái vừa xấu vừa bẩn để trốn tránh, rồi còn cách ăn mặc có chút lỗi thời cùng với giọng nói chẳng hề có áp lực như vị tiểu thư đó, thử hỏi người này có xứng đáng với vị trí hôn phu không? Thậm chí, có vài người còn cười trong lòng suy nghĩ: Hai người còn chẳng thuộc một thế giới.
Thế nhưng, ngay sau đó, Minh Minh nhìn thẳng mặt Lâm Thần, nghiêm túc giải thích:
“ Thưa cậu chủ, xin ngài đừng từ chối! Mặc dù chưa từng giao thủ với cậu chủ, thế nhưng tôi cũng thuộc vị trí cấp cao, vậy nên tôi có biết rõ một số tin đồn của cậu. Ban nãy, cú đá đó tôi đã dùng toàn bộ lực, không thể nào có ai phản ứng kịp ngoài cậu chủ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được!”
Nói đến đây, toàn bộ binh lính mới hiểu ra vấn đề trọng yếu.
Đúng vậy! Ban nãy bọn họ có để ý, đội trưởng Minh Minh có tung cước với cô bé tên Thanh Thanh kia, động tác vô cùng mạnh, thậm chí một số người còn không thể nhìn kịp được những gì đang xảy ra lúc đó.
Cú đá của đội trưởng khủng khiếp như thế nào, bọn họ hiểu rất rõ. Nhất là khi tiếp cận ở tầm gần như kia, một đòn đó chẳng khác nào là một đòn chí mạng cả. Thế mà trong khoảnh khắc đó, Lâm Đằng lại có thể đỡ được, thậm chí là phản kích lại.
Lâm Thần đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy, thế nhưng cậu lại chẳng hề có chút hối tiếc nào. Bởi cho dù quay trở về thời điểm ban nãy, chắc chắn cậu vẫn sẽ làm như vậy.
Tuy nhiên, cậu lúc này lại rơi vào trạng thái bị động, không biết nên trả lời câu hỏi này như nào cả?
Khung cảnh trở nên yên lặng, không một ai mở lời. Điều này khiến cho không khí trở nên căng thẳng, giống như sắp có chuyện gì đó lớn sắp xảy ra.
Lâm Thần thấy hai chân Minh Minh run rẩy, giống như là đang cố gắng chịu đựng cơn đau. Mặc dù rất khó chịu việc cô ấy dám tấn công Nguyệt Sương, thế nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã qua, hận thù cũng không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Thế nên, cậu vẫn hỏi han một câu:
“ Chân cô đang bị thương, tốt nhất là nên sớm điều trị. Mà tại sao cô lại tấn công Thanh Thanh, chẳng lẽ em ấy đã khiến cô khó chịu chăng?”
Đây cũng là câu hỏi của chính cậu và cả Nguyệt Sương muốn nói với cô ấy. Từ lúc gặp mặt cho đến lúc rời đi, Nguyệt Sương đều không hề làm bất cứ hành động nào khiến cho cô ấy tức giận, thế mà tại sao chính cô ấy lại ra tay một cách tàn độc như vậy, nhất là khi còn là đánh lén nữa chứ.
Dường như cảm nhận được sự khó hiểu của Lâm Thần, Minh Minh chỉ biết cười gượng rồi cúi đầu xin lỗi:
“ Thưa cậu chủ, thật sự xin lỗi vì vừa nãy tôi làm ra hành động như vậy. Tuy nhiên, tôi làm vậy là có lý do...”
Lâm Thần nghe vậy, cậu muốn hỏi tiếp nhưng lại bị cô ấy ngắt lời:
“ Tôi từng nghe là cậu chủ rất tốt bụng, sẵn sàng hi sinh bản thân để cứu người khác. Thế nên tôi mới giả vờ tung cú đá đó, mục đích là để xác định xem cậu có phải chính là người đó không?”
Nghe đến đây, toàn bộ mọi người đều hiểu, hóa ra tất cả những hành động đó chỉ vì muốn thử lòng chàng trai trẻ này.
Duy chỉ có Lâm Thần là không hiểu, cậu hỏi lại:
“ Cô nói thật nực cười, nếu như tôi không ngăn cản kịp thì có lẽ chính cô sẽ là kẻ sát nhân rồi đó.”
Tuy nhiên, Minh Minh lại giống như vô cùng tự tin, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu rồi khẳng định nói:
“ Thưa ngài, tôi là người trong quân đội từ hồi nhỏ, vậy nên tôi khẳng định là có thể ngừng kịp cú đá trước khi bàn chân chạm vào thân thể người khác.”
Nói có sách, mách có chứng. Minh Minh ngay lập tức tung thẳng cú đá vào một binh lính đằng sau. Cú đá này chẳng khác gì so với cú đá ban nãy, vô cùng mạnh, dứt khoát và tàn độc.
Tưởng chừng tên lính đó sẽ bị sút ra xa... thế nhưng... một điều kỳ lạ đã xảy ra...
Ngay khi cách thân thể người lính đó chừng một mi li mét, bàn chân đột nhiên đứng khựng lại, không hề di chuyển một chút nào.
Lâm Thần nhìn thấy điều này, vẻ mặt của cậu trở nên rất đặc sắc. Kỹ thuật dừng động tác như vậy có tồn tại hay sao?
Phải biết, cú đá đó khi tung ra sẽ xảy ra quán tính, muốn dừng nó lại thì phải dùng rất nhiều lực để triệt tiêu. Nếu mục tiêu ở xa thì có lẽ sẽ rất dễ, thế nhưng chân cô ấy chỉ cách mục tiêu chưa đến một cm, vậy mà cô ấy lại làm được. Điều này đúng với vật lý hay sao?
Tuy nhiên, dù sao thì đó cũng chính là bằng chứng để minh oan cho cô áy. Cô ấy không hề có ý định hại Nguyệt Sương, đó chỉ là thử cậu mà thôi.
Không thể ngờ, chỉ vì cái tính “tốt bụng” của tin đồn đó, thế mà cô ấy lại lợi dụng để làm vậy trước mặt cậu.
Minh Minh thấy Lâm Thần vẻ mặt tràn ngập ngạc nhiên, vẻ mặt cô có chút tươi cười, hai tay thủ thế mời rồi nói:
“ Hiện tại cũng đã muộn, kính mời cậu chủ lên xe ạ, chúng tôi sẽ tiễn cậu chủ!!!”
Lâm Thần nghe thấy trong lời nói tràn ngập sự cung kính, lúc này, cậu biết là không thể che giấu được nữa, thế nên cậu cũng chẳng hề phủ nhận thân phận, hai tay vẫy vẫy cùng vẻ mặt mệt mỏi nói:
“ Được rồi được rồi!!! Đi ra ngoài hóng gió một chút thế mà bị phát hiện. Các cậu cứ về đi, tôi sẽ đi theo sau!!!”
Nói như vậy, thế nhưng trong lòng cậu đã dự tính một phương án khác. Chỉ cần xe cậu quay về được con đường, chắc chắn cậu sẽ quay đầu bỏ chạy.
Kế hoạch có vẻ tốt, thế nhưng vẻ mặt cậu lại trầm xuống khi nghe thấy lời nhắc của Minh Minh:
“ Thưa cậu chủ! Tiểu thư đã dặn dò là phải hộ tống cậu thật chu đáo. Vậy nên rất xin lỗi, cậu bắt buộc phải đi theo chúng tôi!”