Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 305: Phát hiện




Lâm Thần nghe thấy vậy, trong lòng cậu bỗng trở nên căng thẳng.

Vì có rất ít thời gian, cộng thêm hạn chế về công cụ hỗ trợ, thế nên cậu chỉ có thể cải trang được cho một mình Nguyệt Sương. Còn cậu thì chỉ có thể đeo tạm chiếc mặt nạ mỏng này.

Nếu bây giờ cậu cởi chiếc mặt nạ này ra, tất nhiên toàn bộ kế hoạch của cậu sẽ bị bại lộ. Cậu sẽ bị bắt ngay lập tức, thậm chí là liên lụy cả Nguyệt Sương.

Dường như cảm nhận được nỗi sợ của Lâm Thần, Nguyệt Sương đột nhiên che trước người Lâm Thần, vẻ mặt rụt rè nhưng tràn đầy sự nghiêm túc, ánh mắt tức giận nhìn Minh Minh nói:

“ Không được làm hại cha tôi!”

Lâm Thần cùng với Minh Minh khá là bất ngờ trước hành động này của Nguyệt Sương. Tuy nhiên, mỗi người lại có một lý do khác hẳn nhau.

Lâm Thần cười nhẹ sau đó lắc đầu, ánh mắt nhìn Minh Minh, nghiêm túc nói:

“ Nếu là vị hôn phu của tiểu thư đó thì cô nghĩ nhiều rồi. Mặt tôi hiện tại đang bị thương nên không muốn lộ, vậy nên mong cô thông cảm.”

Nói xong, nhân lúc Minh Minh không chú ý, cậu đã nhanh trí thò vào túi quần sau, một lọ dung dịch nhỏ được cậu bôi lên bàn tay.

Vì chất này màu trong suốt, thế nên cậu cố ý xòe bàn tay ra để cho mọi người nhìn thấy, sau đó luồn tay vào trong chiếc mặt nạ.

Một sự việc vô cùng kinh khủng xuất hiện trước mặt.

Từ trong mặt nạ chảy ra một chất dịch màu đỏ, thậm chí nó còn lan ra cả bàn tay cậu, trông vô cùng khiếp sợ.

Thấy cảnh tượng này, Minh Minh rùng mình một cái, thật sự mặt cậu ta đã phải trải qua sự việc gì mới có thể chảy nhiều máu như vậy.

Nguyệt Sương dường như cũng rất lo lắng vì điều này, cô giật giật tay Lâm Thần rồi lo lắng hỏi:

“ Sao...sao mặt anh có màu đỏ...”

Lâm Thần đương nhiên là nhanh chóng ra hiệu, Nguyệt Sương cũng vì thế mà tự tay bịt miệng mình lại, vẻ mặt vẫn tỏ ra lo lắng đứng ra đằng sau.

Lâm Thần lúc này mới đi đến trước mặt Minh Minh, đưa bàn tay dính đầy chất lỏng màu đỏ ra. Minh Minh hoảng sợ lùi lại, vẻ mặt có chút gượng cười, nói:

“ Được rồi được rồi... cậu có thể đi. Xin lỗi vì đã làm phiền...”

Nói xong, Minh Minh giơ tay ra hiệu cho binh lính rút về. Lâm Thần cũng thấy vậy, cậu cũng xoay người muốn lên xe rời đi.

Tuy nhiên, ngay lúc này, Minh Minh đột nhiên cười lạnh, một cước không hề lưu thủ đá thẳng vào người Nguyệt Sương. Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, giống như muốn một chiêu hạ gục em ấy vậy.

Nguyệt Sương đương nhiên không thể nào biết trước để mà né, nếu như cước này mà đánh trúng thì chín phần là cô ấy sẽ bị gãy toàn bộ xương

Ngay khi chân chỉ cách Nguyệt Sương tầm một cm thì một cước khác từ chân Lâm Thần đã phản lại.

Cạch! Cạch!

Tiếng vang của hai đòn chạm vào nhau gây ra tiếng động lớn, Lâm Thần cùng với Minh Minh lùi xa ra một bước.

Lâm Thần cắn răng chịu đựng cơn đau, vẻ mặt tức giận nói:

“ Cô làm cái trò gì vậy? Chẳng lẽ cô muốn giết người hay sao?”


Tuy nhiên, trong lòng cậu cũng có chút bất ngờ.

Không thể không nói, cô nàng Minh Minh này lại bộc lộ ra sức lực một cách khủng khiếp như vậy, cậu cũng là cao thủ, cũng đã từng giao lưu qua rất nhiều người, thế nhưng chịu được một đòn đó mà không bị gãy xương thì đây là lần đầu tiên cậu gặp.

Một cước đó, cậu không hề lưu thủ, thậm chí là còn vận dụng thêm sức lực. Muốn động đến Nguyệt Sương thì phải sẵn sàng chịu đựng hậu quả nó mang lại.

Thế nhưng, cũng vì sự việc này, toàn bộ quân lính tưởng cậu là kẻ địch, ai ai cũng chĩa súng hướng vào cậu, vẻ mặt nhìn cậu giống như tử địch.

Điều này khiến cho Lâm Thần vô cùng căng thẳng, một tay bảo vệ Nguyệt Sương đang sợ hãi đằng sau. Bởi cậu hiểu rõ: Trước súng đạn, chúng sinh đều bình đẳng.

Nếu bọn họ nổ súng, cho dù có nhanh như nào thì chắc chắn cậu sẽ chết.

Tuy nhiên, Minh Minh lại dùng vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn đám binh lính, sau đó gào lên một cách vô cùng tức giận:

“ Các người bị ngu hết rồi à! Bỏ hết súng xuống cho tôi!!!”

Mặc dù rất đau, bởi trên mặt của Minh Minh đã biểu hiện rõ điều đó. Thế nhưng cô ấy không hề có một câu nói nào trách móc Lâm Thần, thay vào đó là dùng toàn bộ sự đau đớn đó để nói chính đồng minh của mình.

Điều này khiến cho mọi người đều nghi hoặc. Cả Lâm Thần cùng với Nguyệt Sương đều khó hiểu nhìn Minh Minh, có vẻ như chính hai người bọn họ cũng không thể hiểu được hành động của cô ấy.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Minh Minh quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính hướng về Lâm Thần, nói:

“ Thưa cậu chủ, xin lỗi vì vừa nãy đã khiến cậu bị thương. Tuy nhiên, hiện tại tiểu thư đang mong chờ cậu trở về, kính mong cậu có thể theo chúng tôi...”

Nói đến đây, toàn bộ binh lính đều hoảng sợ, hai tay run run không tự chủ mà bỏ súng xuống.

Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, nếu để cho Minh Minh phải cúi đầu xưng như vậy thì nhân vật này chắc chắn là một nhân vật vô cùng khủng bố, nói không kiêu thì là một ngón tay có thể dí chết bọn họ.

Thế mà, ban nãy bọn họ lại muốn chĩa súng vào người này. Thật sự là ngại sống quá lâu hay sao?

Lúc này, nếu bọn họ có thể khóc, chắc chắn bọn họ sẽ khóc lớn lên. Tại sao bọn họ lại ngu ngốc đến như vậy chứ?