Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 304: Đối chất




Thời điểm mà Lâm Thần dừng xe, trái tim Nguyệt Sương giống như chậm lại vài nhịp. Bởi trước mắt cô chính là một vực sâu hun hút không thấy đáy.

Cô hốt hoảng muốn kêu lên, thế nhưng chưa kịp kêu, Lâm Thần đã cầm một số thứ rồi đứng cạnh cô, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“ Em không thể ra ngoài với bộ dạng này được. Thế nên em ngồi im để anh hóa trang cho nha!”

Lời nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng cô lại cảm nhận được mức độ rất nghiêm trọng. Không chỉ thế, cô còn nhìn thấy được mồ hôi lạnh đổ ra trên trán của anh ấy, điều này khiến cho cô cũng vô cùng lo lắng. Thế nhưng cô vẫn ngồi im không nhúc nhích để cho Lâm Thần bôi mỹ phẩm lên mặt cô.

Vì chiếc xe của Lâm Thần đã dừng lại, thế nên rất nhanh đoàn xe quân đội ở phía sau đã đến.

Tác phong rất nhanh nhạy, tất cả bọn họ đều xuống xe với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc.

Ánh mắt của bọn họ nhìn vào cô gái đang ngồi trên đỉnh xe giống như đang chờ lệnh của cô ấy vậy.

Cô gái trên chiếc xe cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc, hai tay chỉ chỉ, cả đoàn quân cũng vì thế mà tỏa ra xung quanh chiếc xe, chặn dường như mọi lối đi mà chiếc xe có thể thoát được.

Đến lúc này, cô gái mới đi xuống xe, trên tay cầm chiếc loa chĩa vào hướng xe của Lâm Thần, sau đó ra hiệu cho tất cả binh lính giơ súng lên, nói với giọng mời gọi:

“ Chúng tôi là binh chủng thuộc quân đội. Hiện tại, tôi yêu cầu tất cả người trên xe hạ vũ khí, xuống xe để chúng tôi kiểm tra. Nếu sau mười giây không nhận được tín hiệu, chúng tôi sẽ tiến hành cưỡng chế xuống xe.”

Đương nhiên, lời đến từ vị trí chỉ huy trong quân đội không phải là đùa cợt. Bọn họ từ từ đến gần chiếc xe với sự cảnh giác cao độ, dường như chỉ sau 10s, nếu như không thấy ai ra khỏi xe thì bọn họ sẽ xông vào.

10

9

8

...

3

2

1

Lúc này, bọn họ đã tiến sát chiếc xe đó, thậm chí có một số người đã cầm chiếc tay cửa xe. Chỉ cần nhận lệnh của chi huy, bọn họ chắc chắn sẽ xông vào.

Ngay khi cô gái chuẩn bị hạ tay, cánh cửa đột nhiên rục rịch, sau đó mở ra.

Một trai một gái bước xuống xe, thế nhưng có một điều vô cùng kỳ lạ, đó là người con trai lại đeo một chiếc mặt nạ trông khá lịch lãm, còn cô gái thì trông vô cùng thảm hại với những vết than cùng với những vết sẹo rất to ở trên mặt.

Sự đối lập như vậy khiến cho ai nhìn thấy cũng phải bất ngờ, thậm chí là chút ngạc nhiên. Bởi chưa ai thấy hai người ở hai thế giới lại ngồi chung một chiếc xe cả.

Cô gái chỉ huy nhìn thấy hai người đã xuống xe, hai tay cô ra hiệu cho mọi người rút vũ khí về, sau đó, hai chân cô bước đều đến trước mặt Lâm Thần, lễ phép đưa tay nói:

“ Chào hai người, tôi xin tự giới thiệu bản thân. Tên tôi là Minh Minh, là chỉ huy bộ quân 003 thuộc binh chủng quân đội thành phố X.”

Mặc dù là quân đội, thế nhưng lễ phép tối thiểu vẫn phải có.

Lâm Thần đeo chiếc mặt nạ cũng chẳng hề ngần ngại, cậu lễ phép bắt lấy tay của Minh Minh, tự biên tự diễn:

“ Ồ, hóa ra là người trong quân đội. Vinh hạnh vinh hạnh! À mà tôi cũng xin tự giới thiệu. Tôi tên Lâm Đằng, là một đại gia mới nổi gần đây.”

Nói xong, cậu vui vẻ bắt tay, khi thấy Minh Minh vẻ mặt hoài nghi nhìn Nguyệt Sương, cậu nhanh chóng cầm tay em ấy đưa ra sau lưng rồi nói với Minh Minh:

“ À, tôi quên chưa giới thiệu con bé. Đây là con gái tôi nhận nuôi, tên là Thiên Thiên. Con bé khá nhút nhát, mong các vị thông cảm.”

Minh Minh muốn bắt chuyện với cô gái, bởi dù sao thì trông cô bé đó cũng vô cùng đáng thương. Thế nhưng sau khi nghe thấy lời của Lâm Thần, cùng với ánh mắt sợ hãi ôm chặt tay của Lâm Thần, cô cũng chỉ đành rút tay về.

Suýt chút quên việc quan trọng, cô nhờ người tra soát toàn bộ thân thể của Lâm Thần bằng máy đo kim loại chuyên dụng. Mục đích chỉ là muốn loại bỏ toàn bộ mối nguy dành cho cả đoàn quân. Ai biết được trong người của bọn họ có bom cảm tử hay thứ gì đó nguy hiểm hay không?

Cả hai người cũng rất phối hợp mà kiểm tra, đương nhiên rất nhanh, chiếc máy đó không báo bất cứ gì cả.

Tiếp tục, cô hỏi Lâm Thần là tại sao đến nơi này, một nơi xa xôi hẻo lánh chứ không phải trong thành phố xa hoa mà lẽ ra người giàu nên ở đó. Cô ngay lập tức nhận được câu trả lời tràn ngập sự thương xót:

“ Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí. Trên đường đi, tôi vô tình gặp em ấy đang đói khổ không ai nương tựa. Vậy nên tôi rủ lòng thương nên cứu lấy em ấy. Chẳng lẽ điều này không được sao?”

Minh Minh nhìn Thanh Thanh tỏ vẻ đáng thương, ánh mắt lo lắng pha lẫn tràn ngập nỗi sợ. Thậm chí, hai tay cô bé còn run rẩy bám lấy chàng trai không rời. Với biểu hiện này, cô suy đoán lời chàng trai này nói chính là thật.

Thật sự, nhìn cô bé đó rất đáng thương, thậm chí chính cô- người được mệnh danh là “ Đội trưởng băng giá”, suýt chút nữa không kìm lòng được mà ôm chặt Thanh Thanh.

Cũng may, lý trí của cô đã cản lại, nếu bây giờ cô mà ôm Thanh Thanh, chắc chắn mọi hình tượng ban đầu mà cô xây dựng đều sẽ tan thành mây khói.

Cô ho một cái để trấn an tinh thần, tiếp tục tra hỏi mọi vấn đề của Lâm Đằng. Cô hỏi vô cùng kỹ lưỡng, từ lí lịch cho đến thân nhân,... mọi thứ cô có thể hỏi đều đã hỏi.

Cô cũng khá bất ngờ, Lâm Đằng trả lời dường như vô cùng logic, thậm chí còn không hề có chút bối rối nào, giống hệt như đó là sự thật vậy.

Cô cũng đã nhờ tra soát, cuối cùng nhận được kết quả rất bất ngờ, đó là mọi thứ chàng trai đó nói đều khớp hoàn toàn, không hề có chút sai lệch.

Đến lúc này, chính cô còn đang nghi hoặc, dường như chuyến này cô đi là công cốc rồi.

Lâm Thần nhìn Minh Minh do dự, cậu trong lòng cười thầm, cũng may là cậu đã chuẩn bị kỹ khi ở căn nhà cũ đó. Và lúc này cậu cũng rất biết ơn Nguyệt Lan, cô ấy đã chuẩn bị một thân phận hoàn toàn mới, thế nên cậu mới có thể vượt qua kiểm tra dễ dàng như vậy.

Hơn nữa, cậu cũng không thể ngờ là Nguyệt Sương lại diễn xuất một cách đỉnh cao như vậy. Thật sự, nếu không phải chính tay cậu trang điểm, biến em ấy từ một cô nàng xinh đẹp thành một cô gái ăn mày thì hiện tại chắc chắn cậu cũng sẽ tin.

Có lẽ, cậu cũng đang dự tính sẽ đề xuất với em ấy đi làm diễn viên chăng? Thật sự diễn xuất của em ấy vượt quá cả tưởng tượng của cậu rồi.

Trong lúc cậu đang ngu ngơ, Minh Minh lại chăm chú nhìn chiếc mặt nạ của cậu, vẻ mặt vui cười nói:

“ Cậu vui lòng có thể cởi chiếc mặt nạ ra được không? Chúng tôi muốn xác nhận một chút”

Nghe vậy, Lâm Thần đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn làm theo rồi, vẻ mặt cậu trở nên nhăn nhó, khó chịu nói:

“ Cô hình như đã kiểm tra toàn bộ tôi và Thiên Thiên rồi đúng không? Tôi không mang theo vũ khí, cũng chẳng hề muốn gây hại cho ai. Tại sao cô lại muốn tôi cởi mặt nạ? Chẳng lẽ quân đội lại có quyền tra soát sâu như vậy ư?”

Đương nhiên, quân đội không thể như cảnh sát, có thể tra soát sâu như vậy được. Thế nhưng, dường như Minh Minh chẳng hề để ý đến lời cậu, vẻ mặt cô ấy trở nên lạnh lùng, nói:

“ Không giấu giếm cậu, chúng tôi hiện tại đang truy tìm vị hôn phu của tiểu thư Linh Nhi. Vậy nên mong cậu hợp tác, chỉ cần không phải là người đó thì chúng tôi sẽ tự động thả cậu đi.”