Linh Nhi trìu mến dẫn Lâm Linh đi ra ngoài cửa. Ngay khi cậu thấy cô bảo mẫu nhẹ nhàng dẫn Lâm Linh đi, lúc này, vẻ mặt của Linh Nhi thay đổi một cách chóng mặt.
“Anh yêu, anh có biết là anh đã khiến cho con của chúng ta bị tổn thương hay không?” Linh Nhi nở nụ cười nói.
Thế nhưng, không hiểu sao, khi nhìn thấy nụ cười này của Linh Nhi, cậu lại có cảm giác hốt hoảng, giống như sắp có chuyện xấu xảy ra vậy.
Cậu đương nhiên sẽ không ngồi im chịu trận, cậu phải làm cái gì đó để giải thích cho sự việc này.
“ Em xem, em trói anh như vậy thì anh làm sao có thể chơi được với con bé đây. Bây giờ, nếu em thả anh ra thì anh hứa sẽ chơi với Lâm Linh thật nhiều.”
Mặc dù không biết cậu có con từ bao giờ, thế nhưng lúc này chỉ có con bé mới có thể cứu được cậu thoát khỏi cảnh tượng này.
Chơi với con nít, tuy rằng cũng khá khó khăn vì cậu không phải là người có chuyên môn như phụ nữ, thế nhưng so với việc để Linh Nhi đè cậu ra thì có vẻ việc chơi với con gái cậu còn nhẹ nhàng chán.
Nếu cậu là ba đứa bé, có lẽ Linh Nhi sẽ hiểu một chút nhỉ? Ít nhất khi mà con bé vừa nãy muốn chơi cùng cậu.
Vẻ mặt tràn đầy sự chờ mong, cậu rất muốn Linh Nhi thả trói cho cậu, để cậu có thể thoát khỏi tình cảnh éo le này.
Lạch cạch....
Một âm thanh từ kim loại phát ra, Lâm Thần hoài nghi hỏi:
“ Em khóa cửa làm gì vậy? Khóa rồi thì làm sao anh ra được!”
Thế nhưng, Linh Nhi lại nở một nụ cười hình trăng non, tay cầm chìa khóa rồi vứt thẳng vào thùng rác, ánh mắt đầy vẻ chờ mong nhìn Lâm Thần nói:
“ Anh nghĩ anh chạy thoát được em sao? Hiện tại, không một ai có thể ngăn cản được em nữa!!!”
Bộ dạng yêu mị của Linh Nhi vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, đủ để làm cho bất kỳ ai cũng phải mê hoặc trong đó. Thế nhưng, trong mắt cậu, Linh Nhi lúc này chẳng khác nào giống như một con hổ đói chuẩn bị thưởng thức con mồi của mình cả. Không cần nói thì ai cũng biết “con mồi” ở đây là ai.
Thấy Linh Nhi vừa đi vừa cởi bộ đồ của mình, chiếc tạp dề nhanh chóng rơi xuống đất, cậu hoảng sợ giãy giụa, cố gắng giải thích:
“ Em làm gì vậy? Em làm vậy không sợ bên ngoài nghe thấy sao?”
Thế nhưng, Linh Nhi chẳng hề dừng lại bước chân, vẫn từ tốn đi đến chỗ cậu cùng với giọng điệu tà mị:
“ Chuyện đó anh không cần lo! Phòng này ngăn cách âm thanh bên ngoài, cho dù anh gào thét như nào cũng chẳng có ai nghe thấy đâu!”
Gào thét? Nghe thấy câu này, không hiểu sao cậu lại có cảm giác xấu. Cô nàng này đang tính lập âm mưu gì với cậu vậy? Chẳng lẽ cô ấy đang chờ mong điều này...
Linh Nhi đã đi đến sát thân thể cậu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy yêu mị này, cậu không tự chủ nuốt nước bọt, vẻ mặt nhã nhặn từ từ nói:
“ Em...em muốn làm gì anh? Em đang trong thời kỳ suy yếu, không nên hoạt động mạnh!”
Đây cũng là suy đoán của cậu, bởi vì nhìn Lâm Linh còn rất nhỏ, mà sau khi sinh thì người mẹ thường suy yếu, thế nên cậu mới khuyên cô ấy như vậy.
Một phần là vì lo cho cô ấy, phần còn lại cũng chiếm đa số chính là cậu rất sợ cô ấy nổi loạn như lúc trước.
Thấy Linh Nhi không nói gì, cậu tưởng là đã khuyên được cô ấy, thậm chí, cậu còn chuẩn bi khuyên tiếp cô ấy.
Thế nhưng...
Vẻ mặt vui mừng của cậu đột nhiên bị dập tắt bởi lời nói này. Thật là trớ trêu, cậu tưởng cô ấy không mạnh dạn như vậy, ai dè thậm chí Linh Nhi còn nghĩ đến chuyện sinh con rồi. Chẳng trách vẻ mặt của cô ấy đỏ ửng như vậy...
Đương nhiên là cậu sẽ không để cô ấy muốn làm gì thì làm, cậu cũng không phải là những tên “biến thái” hay xuất hiện trên ti vi, dáng người cô ấy nhỏ nhắn như kia, nếu như mang thai thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Thế nên cậu mới cố gắng khuyên bảo:
“ Chuyện đó để sau được không em! Cơ thể em còn rất yếu, chưa phù hợp để làm chuyện đó...”
Đột nhiên...
“ Ư..ư”
Một bàn tay nhỏ nhắn bịt lấy miệng của cậu, sau đó, cậu chỉ nhìn thấy Linh Nhi trở nên đáng sợ, giống hệt với cảnh khi mà cô ấy bắt được cậu lúc trước, nói:
“ Đừng nói gì cả! Em là vợ của anh... Thế nên em phải có nghĩa vụ săn sóc anh.”
“ Về chuyện cơ thể em...anh đừng lo. Tình yêu của em dành cho anh nhiều lắm, thế nên đau một chút cũng không sao cả đâu...”
“ Em nghĩ kỹ rồi... mấy ngày hôm nay con chúng ta hay than vãn về việc không có bạn chơi cùng. Nhân dịp này, sao chúng ta không cho con bé có thêm vài đứa em nữa, phải không anh yêu?”
Cậu cố gắng dãy dụa, thoát khỏi tay em ấy nhưng bất thành. Cái gì mà sinh thêm hai ba đứa, đây là câu nói mà một cô gái nhỏ nhắn như vậy nên nói sao.
Dường như cảm nhận được cậu dãy dụa, Linh Nhi lấy trong tay cái điều khiển, sau đó ấn nút. Toàn bộ đèn trong phòng đều đã bị tắt, cả căn phòng trở nên đen kịt, không nhìn thấy được thứ gì cả.
“ Nào anh yêu...đến giờ trừng phạt rồi”
Lâm Thần đã hoảng sợ, nay đèn tắt khiến cho cậu càng trở nên hoảng loạn, cậu gào ầm lên mặc dù biết là không thể gào được:
“ Dừng ....dừng lại ngay!!!”
Cậu bật người dậy, vẻ mặt hoảng sợ thở hồng hộc. Lúc này, cậu mới lớ ngớ nhận ra khung cảnh trước mặt cũng đã thay đổi.
“Hóa...hóa ra là mơ...”