Thông thường, chuyện trọng đại như này thì cậu phải nhớ rõ chứ? THế mà tại sao...cậu chẳng nhớ gì cả? Nói đúng hơn là không hề có một chút hiểu biết gì cả.
Cậu thừa biết, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải cưới vợ. Nó không chỉ là quy luật thường thấy ở xã hội, xa hơn nữa thì nó chính là nghĩa vụ mà mẹ cậu đã từng dặn dò.
Thế nhưng, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Công việc chưa có, sự nghiệp cũng không, thậm chí nhà còn nợ nần thì cậu lấy tư cách gì để nuôi con nhà người ta. Mà kể cả cô ấy có chấp nhận thì rất có khả năng là chỉ vì sắc đẹp của cậu mà thôi.
Như mong ước ấp ủ bấy lâu( ở chương 1), cậu chỉ muốn xây dựng sự nghiệp, làm ăn phát đạt, có tiền dành cho ba mẹ rồi xây dựng một gia đình hạnh phúc, ấm êm qua ngày.
Cậu cũng chẳng tham muốn quyền lực, chẳng hề muốn trở nên quá đỗi giàu có, cậu chỉ muốn sống như một nam sinh bình thường, không bon chen cũng không muốn phải chạy trốn qua ngày như này.
Tuy nhiên, dường như ông trời lại không hề muốn đáp ứng nguyện vọng đó, rất nhiều biến cố đã đến với cậu, để rồi đến hiện tại, cậu đã chính thức trở thành vợ chồng “bất đắc dĩ” với người mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến- Linh Nhi.
Nếu là vợ chồng, thông thường chồng sẽ có quyền lực cao nhất, có thể đi kiếm tiền giúp đỡ gia đình xây dựng mái ấm, giúp đỡ vợ con. Hơn nữa, lời nói của chồng thường sẽ có trọng lượng hơn... đó là với cặp đôi khác...
Đối với cậu lúc này, thân là người chồng hàng thật giá thật, lẽ ra cậu phải là người có quyền lực cao nhất, thế nhưng có ai nghĩ rằng “người quyền lực cao” lại bị trói ở trên giường như thế này.
Đó chưa phải là hết, đúng thật là cậu có thể sai khiến Linh Nhi làm một số chuyện. Thế nhưng, cô ấy giống như một tên tư bản khét tiếng vậy.
Muốn cô ấy làm việc? Được thôi! Thế nhưng cô ấy không bao giờ làm miễn phí cả! Thế nên, cậu phải trả “lợi nhuận” xứng đáng với công sức cô ấy bỏ ra???
Mà chẳng cần nói thì cậu cũng biết “thứ” mà Linh Nhi cần là gì? Và đương nhiên là cậu không muốn dùng lại “dịch vụ” đó. Cậu không muốn mình trở thành một cái xác khô khi chỉ mới mười tám tuổi đâu.
Không tự do, cũng chẳng thể sai khiến được cô ấy, cậu giống như một “tù binh” đúng nghĩa đen, mặc cho Linh Nhi từ từ dày vò thân thể cậu.
Cạch! Cạch!
Tiếng mở cửa truyền từ đằng xa, một bóng ảnh xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Đó là một đứa bé xinh xắn, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương chỉ muốn nâng niu, mái tóc đen tuyền được búi lên trông rất xinh xắn. Ánh mắt của cô bé ngây ngô nhìn cậu, nói với giọng nghi hoặc:
“Papa!!! Papa dậy chơi cùng với con đi!”
Lời nói ngây thơ của một đứa trẻ chẳng khác nào một cái chùy đánh thẳng vào lồng ngực cậu. Ánh mắt nhìn chằm chằm cô bé cùng với vẻ mặt vô cùng khó tin.
Cô bé đó gọi cậu là ba... thế tức là...cậu đã có con? Cậu thực sự có con rồi sao? Trong đầu cậu lúc này chỉ còn lại những suy nghĩ này.
Không biết là nên khóc hay nên cười, một cậu nam sinh chưa đến hai mươi tuổi đã được làm cha. Nếu mà truyền tin ra thì chắc chắn sẽ rất ít ai có thể tin.
Thế nhưng, nhìn ánh mắt ngây ngô của cô bé đó, cùng với nhiều điểm nét tương đồng với cậu, nào khi ánh mắt, khuôn mặt rồi cả dáng người rất giống, cậu mới xác định đây chính là đứa con của cậu.
Có vẻ như vì cậu nhìn chằm chằm, cô bé đó mới sợ hãi mà khóc...
“ Mẹ...mẹ ơi...huhu...”
“ Mẹ đây...ai dám làm con khóc!!!” Âm thanh dỗ dành từ đằng xa truyền tới.
Rất nhanh, người mẹ của cô bé đó xuất hiện. Đương nhiên, đó không ai khác chính là “vợ” của cậu- Linh Nhi.
Lúc này, cô ấy mặc cho mình bộ tạp dề màu trắng, thế nhưng dường như có một điều gì đó vô cùng vô lý ở đây, dáng người của cô ấy vẫn nhỏ bé như vậy. Thật sự... nhìn hai mẹ con chẳng khác gì là một cô học sinh đang chăm lo cho một đứa trẻ cả...
“ Lâm Nhi! Đừng khóc...mẹ thương... nói xem ai dám làm con khóc nào!!!”
Lâm Nhi được Linh Nhi dỗ dành, cô bé ngừng khóc, một tay chỉ vào Lâm Thần rồi ngây ngô nói:
“ Papa... Con muốn chơi cùng papa...Nhưng papa dường như không thích con...”
Linh Nhi đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý, giọng nói có chút trầm trọng:
“ Vậy à con? Thế thì để mẹ dạy dỗ ba con một trận nhé!!!”
Lâm Thần nghe vậy, vẻ mặt biến sắc. Vẻ mặt đầy ẩn ý vô cùng xinh đẹp kia chính là một “điềm rất xấu” đối với cậu. Cậu không muốn bị cô ấy dạy dỗ trong tình trạng này. Với bản tính “điên cuồng” của cô ấy, chắc chắn thời gian của cuộc “dạy dỗ” này sẽ không hề ngắn.
Đúng như cậu dự đoán, Lâm Linh dùng vẻ mặt hồ nghi hỏi Linh Nhi:
“ Mẹ dạy dỗ ba nhanh nha...Lần trước mẹ dạy dỗ ba tận hai ngày...Làm con buồn chán muốn chết!!!”
Linh Nhi nghe vậy, cô cười cười xoa đầu Lâm Linh, dùng ánh mắt chiều chuộng nhìn con bé, nói:
“ Xin lỗi con, thế nhưng đây là bất đăc dĩ. Ba con có vẻ hơi bướng bỉnh, thế nên mẹ phải dạy từ từ cho ba con...”
Lâm Thần nghe đến đây, cậu muốn gào to rằng: “ Ba muốn chơi với con. Thế nên hãy bảo mẹ con thả ba ra...”. Bởi cậu tin rằng, nếu như Lâm Linh rời đi, chắc chắn Linh Nhi sẽ trở thành một phiên bản cực kỳ đáng sợ.
Thế nhưng, lại có một chuyện vô cùng kỳ lạ, thanh quản của cậu giống như bị nghẽn, không thể nói được gì cả. Mặc cho cậu cố hết sức thế nhưng tất cả đều không có kết quả...
“ Vâng...vậy khi nào con mới chơi được với papa... con muốn chơi cùng papa cơ” Lâm Linh buồn rầu nói.
“ Sớm thôi...mẹ hứa với con... nhất định sẽ khiến cho papa chơi với con cả ngày nha...” Linh Nhi cưng chiều xoa đầu Lâm Linh...
“Vâng ạ...thế con ra ngoài trước nha!!!”
“ Ừm... con mau đi đi... mẹ đã nhờ bảo mẫu nấu rất nhiều món cho con ăn rồi đó” Linh Nhi nhanh chóng đẩy Lâm Linh ra cùng với giọng nói gấp gáp...
P/S: Main niệm...niệm thật rồi...