Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 294: Âm mưu thâm độc




Mất công ty này rồi, cậu có thể xây dựng một công ty khác. Tiền mất rồi, cậu cũng có thể kiếm lại dễ dàng. Thế nhưng để cô ấy bắt được thì chẳng hề đơn giản như vậy. Thứ chờ đợi cậu ngày sau đó là chuỗi ngày u ám đến đáng sợ, không một chút tự do, giống như một tù nhân vậy.

Đó chưa phải là hết, thử nghĩ xem, cậu đã lừa dối rất nhiều lần, thậm chí còn cố gắng chạy trốn khỏi sự truy tìm của cô ấy. Thế nên chắc chắn “sự trừng phạt” dành cho cậu là không thể tránh khỏi. Trừng phạt của cô ấy rất đáng sợ đối với cậu. Bởi khi trừng phạt xong, tâm hồn của cậu giống như bị tra tấn dã man, chẳng hề có chút sức sống nào.

Hơn nữa, cậu còn ba mẹ, Tiểu Ngọc, những người thân của cậu. Sẽ ra sao nếu như không thấy cậu quay trở về ?Nhất là Tiểu Ngọc, em ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nếu như gặp phải cô ấy, một điều cậu vô cùng sợ.

Cứ tưởng, trốn đến tận nơi này, mai danh ẩn tích là có thể trốn thoát khỏi cô ấy, thật không thể ngờ, cậu lại bị chính cô ấy giăng bẫy như này...

Thời gian không còn nhiều, cậu có cảm giác như cô ấy muốn tiến về phía cậu. Thế nên, không hề chần chừ dù chỉ một giây, cậu lao nhanh như một mũi tên về thẳng phía trước, nơi mà cánh cửa đó vẫn còn đang mở.

Không hề có một động tác thừa, cậu dùng toàn bộ sức lực để lao về phía đó, nơi mà ánh sáng bên ngoài đang chờ cậu.

Càng đến gần cửa, cảm xúc của cậu lại trở nên vui sướng vô cùng. Chỉ cần ra khỏi cánh cửa đó, chắc chắn là cậu sẽ thoát khỏi nơi quái quỷ này, từ đó sẽ không bị Linh Nhi truy bắt nữa.

Thế nhưng, có vẻ cậu đã quá coi thường Linh Nhi. Khi mà cậu chỉ cách cánh cửa đó vài bước chân, chân cậu đột nhiên mất đi sức lực, cả thân thể ngã xuống một cách bất ngờ.

“ Tại...tại sao...” Lâm Thần cắn răng gào thét, gồng tất cả sức lực vào đôi chân của mình.

Thế nhưng, đôi chân của cậu vẫn ở yên đó, chẳng hề cử động, hai tay cậu cũng giống như đôi chân, cũng đều mất sức.

Lúc này, cậu tỏ vẻ kinh hãi nhìn cả thân thể mình bắt đầu khó cử động. Đây là có chuyện gì? Tại sao đột nhiên toàn bộ cơ thể cậu lại thành ra như thế này?

Đột nhiên, trước cánh cửa, một thân hình xinh đẹp cùng với ánh mắt lạnh lùng đang nhìn cậu, một tay cầm con dao vẫn còn rỉ máu, tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.

Cậu không thể cử động được, mặc sức cho cô ấy làm gì thì làm. Bị nâng cằm, cậu nhìn thấy được khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ đó, một khuôn mặt mà làm cho không biết bao nhiêu chàng trai phải mê đắm.

Thế nhưng, thay vì sung sướng khi bị một mỹ nữ cầm, cậu lại có cảm giác rợn tóc gáy. Con dao dính máu đó vẫn ở đằng sau cùng với những giọt máu đỏ như muốn cho cậu biết sự đáng sợ của cô ấy vậy.

“ Anh yêu...anh có biết là em tìm anh rất lâu rồi không?” Linh NHi vứt con dao sang một bên, hai tay dính máu ôm lấy mặt Lâm Thần, ngọt ngào nói.

Bàn tay dính máu mà chẳng hề có chút kinh sợ nào, Linh Nhi trở nên đáng sợ như vậy từ bao giờ. Trên mặt của cô ấy còn chẳng hề thấy một tia sợ hãi nào, thay vào đó là khuôn mặt thèm khát đến mức rùng mình, giống như muốn nuốt trọn cậu vậy.

Cậu biết là không thể xin cô ấy tha mình, bởi vì làm như vậy thì chẳng khác nào là đang đánh thức tính cách điên loạn của cô ấy cả. Thế nên, thay vì nói vậy, cậu lại nói:

“ Anh không ngờ chủ tịch công ty này lại chính là em. Tại sao...trong suốt khoảng thời gian dài đó, em lại không bắt anh...”

Đây cũng là câu hỏi mà cậu muốn tìm trả lời. Phải biết, nếu như cô ấy muốn thì cậu đã sớm bị bắt từ lâu rồi, chứ chẳng chờ đến ngày này.

Thế nhưng, câu nói của Linh Nhi sau đây đã khiến cậu choáng váng:

“ Anh hỏi vậy khiến em buồn đó! Ban đầu, em cũng muốn như vậy lắm chứ!!! Thậm chí, rất nhiều lần em suýt chút nữa không nhịn nổi mà bắt lấy anh.Thế nhưng, anh có biết là...”

Nói xong, cậu thấy Linh Nhi cầm một bản hợp đồng lạ ra. Cậu ngay khi thấy cái này, vẻ mặt cậu trở nên đen lại. Bởi vì, đó là tờ giấy báo tử...

Không sai...đó chính là tờ giấy báo tử, trên đó ghi rõ tên của cậu cùng với lý do: Do làm việc quá sức mà chết. Điều này khiến cho cậu vô cùng tức giận, nói lớn:

“ Em...em làm vậy là có ý gì? Tại sao lại khai báo anh đã chết!!!”

Bị quát lớn nhưng Linh Nhi chẳng hề có chút sợ hãi, ánh mắt lúc này lại trở nên đáng sợ cùng với lời nói vô cùng rợn người:

“ Bởi vì em yêu anh chứ sao. Nếu như anh đã chết trên tờ giấy, chắc chắn sẽ chẳng có ai quan tâm đến anh cả. Anh sẽ thuộc về em, em sẽ cùng anh xây dựng một cuộc sống hạnh phúc. Ôi...thật là mong chờ!!!”

Đến bây giờ, cậu mới hiểu ra cái âm mưu thâm độc của cô ấy. Công ty tăng trưởng một cách thần kỳ chỉ trong vài tháng, nếu như chủ tịch công ty đó do lao động quá sức mà chết thì sẽ chẳng có ai nghi ngờ cả. Từ đó, mọi thứ về cậu sẽ chôn theo cái tờ giấy báo tử đó. Cô ấy sẽ hoàn toàn kiểm soát cậu, bởi vì đơn giản là cậu đã chết, không có bất cứ cơ quan nào có thể giúp được cậu.

Một âm mưu ghê tởm, thâm độc đến rợn người, cậu muốn nói lớn, cậu muốn giáo huấn cô gái này. Thế nhưng...

Một miếng băng dính đen đã bịt miệng cậu, tất cả lời nói cậu muốn nói đều bị chôn vùi. Sau đó, một giọng nói đầy vẻ hào hứng từ cô nàng này:

“ Anh đừng có cố gắng chạy trốn, bởi anh bây giờ chính là người đã chết. Em sẽ không bao giờ để anh thoát khỏi em đâu...”