Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 289: Nhu tình




“Ha...anh phải tin em...tin em nhất chứ...”

“ Em chỉ đo đạc kích cỡ một chút thôi mà anh. Tại sao anh lại không tin em...”

“ Hay là...anh không thích em nữa rồi sao?”

Nguyệt Sương giống như biến thành một con người khác, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm khiến cho Lâm Thần sởn gai ốc. Khuôn mặt xinh đẹp dễ thương nhưng lại chẳng hề giảm bớt chút sự nguy hiểm nào. Cô ấy vừa đi vừa nói với cậu những câu nói đầy tính “ ép buộc”.

Với “kinh nghiệm sương máu” của mình, cậu đương nhiên không dám đứng im để cho em ấy tiến lại gần. Nhìn cái chích điện vẫn còn sáng trong tay em ấy, cậu có linh cảm là chỉ cần để em ấy tiến lại gần thì cậu chắc chắn sẽ rất đau khổ. Thậm chí, cái khung cảnh lúc cậu ở trong bệnh viện đó sẽ xảy ra một lần nữa.

Nhìn đôi mắt của em ấy, cậu cảm thấy rất quen. Suy nghĩ trong chốc lát, cậu ngạc nhiên khi nhận ra được điều này. Ánh mắt của em ấy hiện tại và lúc bị mẹ la mắng lúc trước y hệt nhau. Chỉ khác là hành động lúc đó với bây giờ không hề giống nhau.

Cậu không biết lý do tại sao em ấy lại thay đổi chóng mặt như vậy. Tuy nhiên, cậu biết rõ, lúc này không thể để em ấy xúc động hơn nữa, nếu không chắc chắn sẽ có chuyện rất nguy hiểm.

Nói thì dễ, thế nhưng nhìn em ấy lúc này, cậu còn không dám đứng lại chứ đừng nói chi là dỗ dành em ấy. Linh cảm mãnh liệt đang báo hiệu cậu, rằng em ấy đang rất nguy hiểm.

“Ha...anh không trả lời em sao? Anh chán ghét cô gái này rồi phải không?”

Nguyệt Sương đứng lại, nghiêng đầu nhìn cậu một cách lạnh lùng.

Không biết tại sao, sau câu nói này, Nguyệt Sương trở nên đáng sợ hơn, nguy hiểm hơn trong mắt cậu. Hàm răng Nguyệt Sương cắn chặt, nở ra một nụ cười lạnh lẽo, hai chân của em ấy đột nhiên chuyển động, nhanh như một cơn gió xuất hiện trước mặt cậu, một tay dùng chích điện nhắm thẳng. Giọng nói của em ấy lúc này trở nên điên cuồng lên:

“ Haha...Nếu anh không tin em thì em phải trừng phạt anh thôi. ”

Cũng may là cậu đề phòng, thế nên khi Nguyệt Sương vươn tay tập kích, cậu đã nhanh chóng né tránh sang một bên.

Vừa mới né được một đòn nguy hiểm, cậu lớn giọng nói:

“ Em làm cái trò gì vậy? Bỏ ngay món đồ nguy hiểm đó xuống cho anh!”

“Ha...anh bây giờ còn dám quát em...”

Câu nói như vậy chẳng khác nào đang kích thích Nguyệt Sương. Rất nhanh, đòn thứ hai của Nguyệt Sương đã được tung ra. Một chân không ngần ngại hướng thẳng bụng cậu.

Ý đồ của em ấy rất rõ ràng, đó chính là đánh gục cậu. Động tác mạnh mẽ, dứt khoát không hề chậm một nhịp, Lâm Thần hoảng sợ không kịp né tránh...chỉ có thể dùng tay chống đỡ.

Phải nói thật, Nguyệt Sương không phải là cô gái bình thường, mặc dù là một mỹ nữ xinh đẹp, thế nhưng sức lực của em ấy thì không thể coi thường. Cộng thêm lúc này, em ấy dường như đã mất kiểm soát bản thân, thế nên em ấy cũng chẳng ngần ngại mà dùng toàn bộ sức lực để chiến đấu với cậu.

Đối phó với tình cảnh này, cậu không dám làm em ấy bị thương, thế nên mới bị rơi vào thế bị động như này.

Cũng vì nó, kết quả là cánh tay cậu phải đỡ lấy một cú đá mạnh đến từ em ấy. Cảm giác đau nhức truyền tới, nhanh như chớp, cậu đã bắt được bàn chân của em ấy.

“ Bình tĩnh lại cho anh!!!” Lâm Thần vừa cầm lấy bàn chân vừa nhắc lớn.

“ Anh không tin em...anh không tin em...” Nguyệt Sương lúc này chỉ đáp lại cậu bằng những lời vô tri.

Không chờ cậu phản ứng, thậm chí em ấy còn chẳng hề đỏ mặt khi bị cậu giữ chân như này. Kích điện trong tay của em ấy không hề cố kỵ nhắm thẳng vào người cậu.

Mặc dù bị hạn chế một chân, thế nhưng động tác của em ấy chẳng hề có chút chậm lại. Thậm chí em ấy còn làm nhanh hơn để có thể đạt được mục đích.

Nếu là người thường, dưới tình huống như vậy, khả năng rất cao là sẽ bị trúng đòn. Bởi vì Nguyệt Sương ra động tác rất nhanh, thậm chí là nhanh hơn gấp đôi so với vừa nãy, phản xạ của người bình thường khó có thể bắt kịp được.

Đó là đối với người thường, thế nhưng đối với Lâm Thần thì lại khác. Mặc dù một tay đang cầm chân Nguyệt Sương, thế nhưng cậu vẫn đề phòng nhất cử nhất động của em ấy. Bởi vì cậu biết, cô gái xinh đẹp này không hề đơn giản.

Đúng như dự đoán, Nguyệt Sương không hề ngần ngại mà đánh lén cậu.

Không chậm chễ một giây, cậu đẩy chân của Nguyệt Sương ra. Điều này khiến cho cả thân thể em ấy bị chao đảo, từ đó đòn tấn công kia cũng bị vô hiệu hóa.

Trán cậu đổ mồ hôi, hiện tại nếu cứ dày vò như này thì cậu sẽ vào thế bị động mất. Bởi vì di chứng từ hôm qua lúc này đang tái phát, cả cơ thể cậu rơi vào trạng thái mệt mỏi. Đầu cậu bắt đầu đau nhức, hai chân có dấu hiệu mỏi mệt.

Cậu tuy rằng hiện tại vẫn có thể đứng đây, thế nhưng nếu cứ kéo dài thời gian thì cả hai đều sẽ nguy hiểm. Cậu không biết Nguyệt Sương sẽ làm gì trong tình trạng như kia cả.

“Ha...Anh đừng chạy...em phải khiến anh tin em...” Nguyệt Sương chao đảo một lúc, sau đó cả thân thể giống như mũi tên lao thẳng về phía Lâm Thần.

Lúc này, Lâm Thần giống như đờ ra, bởi vì cậu nhìn thấy được những giọt lệ rơi trên má của em ấy. Vẻ mặt lạnh lùng lúc nãy chỉ là màn bọc để che đậy nội tâm lúc này của em ấy mà thôi.

Nhớ lại lời hứa lúc trước đối với Nguyệt Lan: “ Tôi chắc chắn sẽ khiến em ấy hạnh phúc”. Cậu xác thực đã hứa như vậy, thậm chí còn rất tự tin. Thế mà giờ đây, chính cậu lại làm cho em ấy khóc.

Không thể không nói, đòn tấn công kinh khủng nhất đối với Lâm Thần không phải là cú đấm mạnh mẽ, những thứ sắc bén nguy hiểm. Mà thứ nguy hiểm nhất đối với cậu đó chính là đòn đánh tâm lý, nhất là đối với những người mà cậu cho là người thân.

Không hề né tránh, Nguyệt Sương đã dùng kích điện đánh trúng bụng cậu. Không hề cử động, không hề nhúc nhích... Lâm Thần đứng yên đó nhìn Nguyệt Sương.

Cảm giác điện giật khắp toàn thân, thân thể cứng đờ, Lâm Thần thậm chí không hề kêu một lời.

Cho đến khi cậu ngã xuống, ánh mắt đầy mặt yêu thương nhìn Nguyệt Sương. Lúc này chính em ấy cũng thẫn thờ... Ánh mắt có dấu hiệu của việc tỉnh táo lại.

Kích điện trong tay Nguyệt Sương rơi xuống đất, tạo ra tiếng kêu lạch cạch, hai mắt em ấy dường như cảm nhận được điều gì đó, một hành động rất kỳ lạ đã xảy ra.

Cô ấy quỳ trước mặt Lâm Thần, hai tay cô ấy run run cầm lấy đôi tay yếu ớt của Lâm Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần cùng giọng nói có chút sợ hãi:

“ Tại...tại sao anh không né tránh...tại sao?”

Lúc này, Nguyệt Sương dường như đã thanh tỉnh. Có vẻ như hình bóng Lâm Thần ngã gục trước mặt cô chính là lý do khiến cho cô nói ra những lời này.

Lúc này, cô ấy chỉ biết ôm Lâm Thần khóc, vẻ mặt đáng thương cùng giọng nói vô cùng hối hận:

“ Huhu...em biết sai rồi. Em là kẻ biến thái, là kẻ xấu xa... Em đã làm hại anh...em là kẻ tội đồ...”

Lời nói tràn ngập tự trách, Nguyệt Sương lúc này chẳng còn có cái dáng vẻ như lúc trước. Lúc này, cô ấy chỉ quỳ đó, vẻ mặt đau khổ tự trách.

Lâm Thần dường như cảm nhận được điều này. Mặc dù lúc này cơ thể cậu vô cùng yếu ớt, thế nhưng, cậu vẫn dùng tất cả sức lực còn lại để đặt lên má của Nguyệt Sương.

Không biết có phải do bàn tay cậu hay không, thế nhưng vừa đặt bàn tay lên má, Nguyệt Sương có vẻ như đã bình tĩnh một chút. Em ấy không còn tự trách bản thân mình như nãy, thay vào đó là vẻ mặt hối lối nhìn Lâm Thần rồi tự nói:

“ Anh...anh...”

Lâm Thần đương nhiên hiểu ý của em ấy, thế nên cậu cố gắng mỉm cười, dùng tất cả sức lực còn lại để nói với em ấy:

“ Anh xin lỗi vì đã làm em khóc, cũng rất xin lỗi vì vừa nãy lớn tiếng với em. Em đừng có khóc, lúc này anh chỉ hơi mệt một chút thôi, nghỉ một lúc là sẽ khỏe lại ấy mà.”

“ Em...em đã làm anh bị thương...em đã tự tiện lục tủ của anh...thậm chí, em còn hành động như vậy trước mặt anh. Em là kẻ xấu xa...là kẻ đáng ghét...vậy mà tại sao lúc này anh lại tốt với em như thế?”

Lời nói chẳng biết là đang khen hay đang chê trách Lâm Thần. Chỉ biết là, Nguyệt Sương đã rất đau khổ khi nói ra.

“ Nếu em còn khóc, còn tự trách mình...Anh sẽ giận đó” Lâm Thần mệt mỏi, thở hổn hển nói.

Nguyệt Sương cảm nhận được Lâm Thần mệt mỏi, cô không tự chủ làm theo.

Không còn những giọt lệ, cũng chẳng có tiếng khóc, lúc này Nguyệt Sương chỉ còn lại sự lo lắng:

“ Em ngừng khóc rồi, anh đừng giận em nhé...xin anh đó!!!”

Lời nói tràn ngập sự cầu mong, Lâm Thần lúc này mới thở dài một hơi, sau đó nói nhẹ:

“ Tốt lắm, đó mới là bé ngoan chứ. Bây giờ em đi ra ngoài một lúc, anh chỉ nghỉ một chút rồi sẽ ra.”

Nói xong, Lâm Thần dường như không thể kiên trì nổi nữa, ánh mắt nhắm lại.

Nguyệt Sương lúc này chẳng hề làm theo Lâm Thần nói. Cô chỉ ngồi đó, dùng đùi của mình để làm chiếc gối ,tiện thể lấy chăn trên giường đắp cho Lâm Thần. Động tác nhẹ nhàng, êm dịu giống như sợ làm cậu ấy đau vậy.