Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 277: Vui chơi cả ngày




Lâm Thần đương nhiên cũng biết là Nguyệt Sương thích được cậu xoa đầu, thậm chí, chỉ cần như vậy thì em ấy sẽ trở nên ngoan ngoãn như một chú mèo vậy. Thế nên, cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, từ từ thỏa mãn cái sở thích này của Nguyệt Sương.

Tuy nhiên, cậu chỉ xoa đầu có năm phút, thân thể cô ấy đột nhiên dựa vào cậu, hai mắt nhắm lại giống như muốn ngủ. Điều này khiến cho cậu ngưng hành động, vẻ mặt lo lắng hỏi:

“ Em thiếu ngủ phải không? Nếu mệt thì để anh dìu em vô phòng nha?”

Tuy nhiên, ngay khi nghe câu này, Nguyệt Sương giống như nghe được tin trời đánh, cả thân thể giật bắn dậy, ánh mắt mở to cùng với giọng khẳng định:

“ Em không mệt, anh nói gì kỳ vậy? Để em vô phòng trang điểm rồi hai chúng ta cùng nhau đi chơi nha!!!”

Nói xong, không kịp chờ Lâm Thần phản hồi, Nguyệt Sương đã nhanh chân chạy vào phòng. Điều này khiến cho Lâm Thần không nhịn được mà bật cười, đúng là một thiếu nữ thích đi ra ngoài mà.

Trong lúc Nguyệt Sương đang vào phòng, cậu mở chiếc điện thoại của mình, nhấp vào hộp trò chuyện quen thuộc. Tuy nhiên, khác với thường ngày, sáng nay cậu không thấy tin nhắn nhắc nhở của Tiểu Ngọc. Thậm chí, em ấy còn không online.

Thông thường, cứ mỗi sáng sớm, Tiểu Ngọc sẽ nhắn hỏi thăm cậu, thậm chí là hỏi rất cặn kẽ, giống như muốn bảo vệ cậu từ xa vậy. Thân là anh trai, là trụ cột chính trong gia đình, thế nhưng có vẻ như trong mắt Tiểu Ngọc, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ non nớt chưa trải sự đời.

Lâu dần, cậu đã quen với cảm giác được em gái quan tâm như này. Nó cũng là một niềm vui, một động lực giúp cậu phấn đấu. Thế nên, khi không thấy những dòng tin nhắn đó, cảm giác trống rỗng lại xuất hiện. Nó khiến cho cậu khá lo lắng, thậm chí còn nhắn lại cho Tiểu Ngọc.

Nhắn được vài câu, Nguyệt Sương đã thay một bồ đồ mới. Một chiếc quần ngắn để lộ cái chân dài cùng với chiếc áo hoodie màu hồng trông vô cùng thời thượng.

Chiếc áo còn có cái mũ đi kèm, thế nên khi Nguyệt Sương trùm chiếc mũ đó lên đầu, nó khiến độ dễ thương của em ấy được nhân lên bội phần. Cộng thêm cái ánh mắt mong chờ và dáng vẻ e dè kia khiến cho ai nhìn cũng sẽ không nhịn được mà nâng niu, cưng chiều.

(Giải thích: Áo Hoodie là kiểu áo có form rộng, độ dài ngang đến hông hoặc dài hơn, có mũ trùm, đi kèm cùng dây rút để giữ ấm cho phần đầu.)

Lâm Thần nhìn Nguyệt Sương chưng bộ đồ này, đầu cậu không tự chủ gật một cái cùng với giọng nói tán thưởng:

“ Bộ đồ này thật sự rất đẹp. Anh không ngờ em lại có bộ đồ này đó.”

Trong thâm tâm cậu, những chiếc áo kiểu này sẽ khá khó để xuất hiện trong giới quý tộc, đơn giản là vì những quy định khá là hà khắc. Những bộ đồ mà Nguyệt Sương sở hữu đều là độc nhất, được chính mẹ của cô ấy duyệt qua, thế nên cậu đã nghĩ là em ấy sẽ rất ghét những bộ đồ trẻ trung hiện đại như bây giờ.

Nguyệt Sương được Lâm Thần tán thưởng, cô không tự chủ đỏ mặt, ánh mắt chờ mong nhìn cậu, rụt rè nói:

“ Cảm...cảm ơn anh... Em...rất...rất vui.”

Không biết là diễn hay thật, tuy nhiên biểu cảm chân thật của Nguyệt Sương khiến cho Lâm Thần lại được một pha hoảng hồn, suýt chút không kiềm chế được mà ôm em ấy rồi nựng má. Cũng may là ngay sau đó, Nguyệt Sương đã cầm lấy tay cậu, vẻ mặt thích thú rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Tuy ở đây không thuộc thành phố quý tộc đó nhưng những trò chơi, giải trí thì chẳng hề thua kém bất cứ nơi nào. Nói là Lâm Thần dẫn đi, tuy nhiên thực ra chính Nguyệt Sương là người chủ đạo. Cô dường như cũng đã tìm hiểu qua nơi đây, ở đâu có rạp chiếu phim, công viên giải trí, thậm chí là trò chơi lãng mạn... Từng bước, Lâm Thần cảm giác như bị rơi vào một thứ gì đó mà Nguyệt Sương bày ra.

Trong lúc đi, bởi vì vẻ đẹp của Nguyệt Sương quá thu hút, thế nên có một số thành phần muốn đến “quấy rối” cô ấy. Nếu là bình thường, Nguyệt Sương chỉ cần tung một cước thì sẽ chẳng có ai dám đến gần cả. Thế nhưng, khi ở chung với cậu, dường như toàn bộ năng lực của em ấy đều biến mất, bằng chứng là khi gặp những tên này, thay vì giải quyết bằng vũ lực, em ấy lại chọn cách ôm chặt cậu, dùng cái vẻ mặt sợ sệt để cầu cứu cậu.

Khi đó, cậu phải bất đẵc dĩ giải quyết hộ cô nàng láu cá này. Điều làm cậu còn khó hiểu hơn, sau khi giải quyết xong, Nguyệt Sương còn làm cái điệu dạng vô cùng biết ơn cậu, thậm chí còn ôm chặt khiến cho cậu trở thành sự chú ý bất đắc dĩ.

Đến tối, khi mà các siêu thị lớn đóng cửa, cậu mới được Nguyệt Sương “tha” để có thể an ổn mà về nhà.

Một ngày này, cậu chơi không biết bao nhiêu trò. Tuy nhiên, đa số những trò em ấy muốn chơi đều là những trò mang tính chơi hai người, mà tất cả nó đều là trò thiên về kinh dị hoặc trải nghiệm cảm giác mạnh. Chẳng biết do cố ý hay vô ý, mỗi lần chơi, gặp thứ gì đó kỳ lạ là Nguyệt Sương sẽ ôm chặt lấy cậu, dùng cái ánh mắt sợ hãi cầu xin cậu.

Thấy Nguyệt Sương đang vui vẻ ăn que kem, cậu có chút khó hiểu, mỉm cười hỏi:

“ Anh nhớ là lúc trước, em rất mạnh cơ mà, thậm chí còn từng nói với anh là chẳng sợ ma...tại sao...?”


Chưa kịp hỏi xong, cậu đã phải dừng lại lời nói khi nhìn thấy những giọt lệ bắt đầu chảy ra từ mắt của em ấy:

“ Anh...anh hết thương em rồi phải không?”

Nói xong, Nguyệt Sương còn giống như chuẩn bị khóc lớn, ánh mắt vô cùng đáng thương. Điều này khiến cho cậu không còn cách nào khác phải chạy đến dỗ dành:

“ Không!!! Em nói gì vậy??? Anh không có ý đó đâu!”

Lâm Thần vừa dỗ dành vừa cười khổ. Đây là thể loại gì chứ? Một cô gái có thể thay đổi tính cách nhanh như vậy ư? Đây đâu phải cô nàng bá đạo từng dùng quyền muốn đánh cậu? Đây chẳng khác nào một em gái ngây thơ đáng thương cả, em ấy làm cách nào có thể kết hợp hai người này làm một vậy? Cậu rất muốn biết nha...

Thế là, vì câu đó mà cậu lại phải tốn thêm nửa tiếng nữa để dẫn em ấy đi mua sắm. Tuy rằng tiền cậu chẳng mất đồng nào do cái thẻ đen từ Nguyệt Lan chi trả, nhưng cậu có cảm giác cơ thể rã rời, sắp không chịu nổi nữa rồi.

Trái lại với cậu, sau cả ngày trời chơi đùa, Nguyệt Sương chẳng hề tỏ ra mệt mỏi, thậm chí, cơ thể em ấy trông còn rất sung sức, giống như mới chỉ đi ra ngoài năm phút vậy.

Trong đầu cậu chỉ có ngàn vạn dấu hỏi, em ấy không biết mệt sao? Thật sự mình yếu đến như vậy sao? Sức lực còn không bằng được một cô gái.

Nguyệt Sương đang được cậu cõng trên lưng, hai người dạo đi trên một con đường đất cạnh cánh đồng bạt ngàn. Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên những cây lúa chín, cùng với những làn gió thổi qua khiến cho cánh đồng trông giống như một tấm thảm trải dài không nhìn thấy tận cùng.

Chứng kiến cảnh này, lần đầu tiên trong đời, Nguyệt Sương không tự chủ mà òa lên, ánh mắt giống như đang nhìn một thứ gì đó vô cùng đẹp, giọng nói thích thú:

“ Thật...thật đẹp... Em không thể ngờ, cánh đồng này lại đẹp như vậy.”

Lâm Thần dừng lại, ánh mắt cũng dõi theo từng “cơn sóng” lúa giống như đang nghĩ về một điều gì đó, ánh mắt có chút thưởng thức cùng với giọng nói ôn nhu:

“ Đúng vậy! Nó rất đẹp! Không phải cứ những thứ gì cao sang, đắt tiền thì nó là tiêu chuẩn của cái đẹp. Ở bên ngoài, những thứ tưởng chừng rất là bình thường, thậm chí là không đáng nhắc tới lại có thể tạo ra một tác phẩm tuyệt đẹp, giống như hiện tại.”

Nói đến đây, cậu không nói gì nữa, bởi vì chính bức tranh hoàng hôn tuyệt đẹp này đã nói lên những gì cậu muốn nói. Nguyệt Sương- một cô gái sống trong nhung lụa, một vị đại tiểu thư cao quý... lại ngắm nhìn cảnh này thật là lâu.

Chỉ còn tiếng xào xạc của cây lúa, Nguyệt Sương giống như nhận ra một thứ gì đó. Một thứ mà cô cho là thiếu xót của chính mình.

Không biết là hai người đã ngồi ngắm bao lâu, chỉ biết là khi mặt trời đã sắp chuyển giao công việc cho ánh trăng, cả hai người mới mỉm cười rồi ra về. Sau khi hai người họ đi, thứ còn sót lại đó chính là một con bù nhìn làm bằng rơm khắc tên của hai người, giống như muốn “trang trí” thêm vẻ đẹp cho cánh đồng này vậy.