Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 274: Cuộc đối đầu




Cách xa nơi mà Lâm Thần đang ngủ, trong căn phòng quen thuộc hằng ngày của cậu, một thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên giường cùng với những hành động rất là mờ ám. Đó không ai khác chính là Tiểu Ngọc, “Em gái ngoan ngoãn” trong mắt cậu.

Khi này, căn phòng mà cậu ở lại là chỗ ngủ thường ngày của em ấy. Thậm chí, những con gấu bông, sách vở... thậm chí đến cả tủ quần áo của em ấy đều được đặt trong phòng cậu, nó giống như việc đó là phòng riêng của em ấy vậy.

Tuy nhiên, nếu biết một chút tâm tư của em ấy, chắc chắn cậu sẽ rất xúc động.

Lúc này, trên tay Tiểu Ngọc mặc bộ đồ ngủ màu hồng đang cầm một chiếc áo kẻ caro, nếu mà Lâm Thần thấy, chắc chắn cậu sẽ kinh ngạc và nói ra: “ Tại sao chiếc áo ngày xưa mình vứt lại trên tay em ấy.”

Tiểu Ngọc ra sức ôm lấy chiếc áo cùng với vẻ mặt trìu mến, đôi môi chạm vào chiếc áo đó không biết bao nhiêu lần, thậm chí vì làm như thế mà chiếc áo đó dính rất nhiều dấu môi màu đỏ.

Thông thường, những đồ vật trân quý, được coi là thứ đắt giá thì là những thứ xa xỉ, đắt tiền hoặc là rất khó để có được. Tuy nhiên, khác với mọi người, thứ mà cô cầm trên tay lại chính là thứ rất quý giá đối với cô.

Cầm chiếc áo trên tay, vuốt ve từng đường kim sợi chỉ, nó lại gợi nhớ cho cô không biết bao nhiêu kỷ niệm. Đó là những kỷ niệm mà cô không thể nào quên được, thứ mà khiến cho cô yêu chính người anh trai của mình.

Chiếc áo này, nó đã rất cũ do tác động của năm tháng, thậm chí còn chẳng thể mặc được nữa, nhưng nó đã ngấm rất nhiều những giọt mồ hôi, bao công sức cùng với tình yêu của anh ấy dành cho cô. Khi đó, chưa bao giờ cô thấy anh ấy cáu gắt với mình cả, thậm chí kể cả cô khi mắc lỗi sai, anh ấy luôn là người che chở mỗi khi bố mẹ định mắng cô.

Nó cũng là bằng chứng cho việc anh ấy đã dành dụm biết bao nhiêu chỉ để mua những thứ cô thích. Không hề quan tâm bản thân mình như nào, thậm chí chiếc áo này khi đó còn rách một chút, nếu là cô thì chắc chắn sẽ vứt đi, nhưng anh ấy vẫn mặc chúng, vẫn dành tiền mà lẽ ra của anh ấy để dành cho cô.

Những giọt lệ tuôn rơi, cô không thể kìm lòng được, những ký ức đó cứ xuất hiện, khiến cho cô không thể ngừng yêu anh ấy. Thậm chí, từ một cô gái nghịch ngợm mà khiến cho cô trở thành một cô gái ngoan ngoãn như bây giờ...chỉ vì cái tình yêu đó.

Nếu không ở trong căn phòng này, ngửi được mùi của Lâm Thần, rồi còn được gặp anh ấy hằng ngày, chắc cô cũng sẽ điên mất thôi. Không có anh ấy, cô cảm giác như thế giới này chẳng còn cái gì nữa.

Lúc này, cũng đã nửa đêm rồi, cô cảm giác cơ thể cũng đã khá mệt. Thế nên, cô dừng suy nghĩ linh tinh lại, nhẹ nhàng đặt chiếc áo đó vào một cái rương nhỏ rồi cất chúng đi.

Sau khi làm xong, cô mới nằm lên chiếc giường, tắt đèn đi rồi tự nói với chính mình:

“ Anh ấy chỉ yêu mình...chỉ yêu duy nhất mình mình mà thôi!!!”

Có lẽ, động lực sống của cô là những cuộc điện thoại hằng ngày đó. Đó cũng là lý do để lý giải cho việc Lâm Thần phải dỗ dành rất lâu như vừa nãy.

Bình thường, nó sẽ là một đêm như bao ngày, cô sẽ chìm vào giấc ngủ rồi ngày mai sẽ đi học. Tuy nhiên, ngay khi cô định chợp mắt, một tiếng chuông từ chiếc điện thoại vang lên ở bên cạnh.

“ Giờ này còn có ai gọi vậy?” Tiểu Ngọc khó chịu nói.

“Hiện tại là nửa đêm, nếu mà gọi thì hãy đợi sáng mai gọi chứ. Không biết một chút ý tứ gì cả.”

Vừa nói, cô mệt mỏi cầm lấy chiếc điện thoại, ánh mắt có chút mơ màng nhìn.

“ Anh...anh Lâm Thần... Có phải mình nhìn nhầm???”

Cô dụi dụi mắt để nhìn cho rõ. Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ cái tên, vẻ mặt của cô thay đổi chóng mặt. Từ cái bộ dạng khó chịu ban nãy trở thành bộ dạng vô cùng háo hức, thậm chí trên khuôn mặt cô ấy còn không ngăn nổi nụ cười thích thú.

“ Đây...đây là anh ấy nhớ mình sao?” Tiểu Ngọc tự nói với chính mình.

Cô lúc này lại nhớ đến một câu nói của đứa bạn. Nếu như một ai đó mà gọi lúc nửa đêm, khả năng rất lớn là người đó đang thầm thương trộm nhớ bạn.

Xét ở trường hợp này, anh ấy gọi cô lúc này, hơn nữa, ngay lúc trước anh ấy đã gọi cho cô. Thế nên không thể có chuyện trùng hợp như vậy được. Vậy nên, chỉ có một khả năng...


“ Anh ấy...đã yêu mình???”

“ Ông...ông trời đã lắng nghe tiếng nói của mình sao? Thật...thật sự...”

Hạnh phúc- đó là tâm trạng lúc này của chính Tiểu Ngọc. Ước ao lớn nhất đời cô là gì, đó chính là anh ấy coi cô không phải là tình cảm anh em, mà là tình cảm nam nữ. Tuy nhiên, anh ấy lúc nào cũng chỉ coi cô là em gái, chỉ như thế chứ không hề có suy nghĩ gì cả, nó khiến cho cô phiền não suốt mấy năm nay. Thậm chí, chỉ lúc anh ấy ngủ say, cô mới bộc lộ tình cảm của mình.

Không chần chừ, cô bật đèn, chỉnh lại đầu tóc một chút. Trong lòng cô đã có kế hoạch, chỉ cần anh ấy nói nhớ cô, chắc chắn cô sẽ tỏ tình. Thứ tình cảm mà cô chôn giấu tận đáy lòng.

Ấn nút đồng ý trên chiếc điện thoại, cô không nhịn được mà nói lên:

“ Anh trai, anh gọi em là vì nhớ em sao?”

Giọng nói ngọt như đường cùng với vẻ mặt vô cùng đáng yêu lại chẳng hề dành cho Lâm Thần. Cái dáng vẻ dễ thương nũng nịu đó lại dành cho một cô gái khác...

Bởi khi ngày, ở cạnh Lâm Thần, khi nhìn thấy cô gái mà cô cho là “tình địch” đó, Nguyệt Sương không tự chủ mà đỏ mặt.

Thật sự, trước khi ấn gọi, niềm tin của cô vô cùng tràn đầy, thậm chí là có chút ngạo mạn. Bởi cô vô cùng tự tin về nhan sắc của mình, kể cả cô số hai thì con ả Tiểu Ngọc đó cũng chẳng thể đứng nhất được. Cô là mỹ nữ đứng nhất toàn trường, thậm chí chỉ thua kém với Linh Nhi, thế nên, đó là lý do tại sao cô chẳng cần trang điểm gì cả. Cô muốn tự tay khiến cho ả ta rời đi khỏi anh ấy.

Thế nhưng, không gặp thì thôi, ngay khi gặp, cô suýt chút nữa đã bị hạ gục bởi cái dáng vẻ dễ thương mà “tình địch” cô bày ra.

( Đến cả gái cũng bị mê hoặc thì anh em đủ hiểu Tiểu Ngọc khủng bố đến như nào? Siscon cũng phải có lý do đó kaka...)

Không chỉ như thế, nhan sắc của cô gái này cũng chẳng thua kém cô. Mái tóc bạch kim, khuôn mặt đáng yêu cùng với làn da trắng nõn được chăm chút từng chi tiết, hơn nữa, cô là con gái nên biết rõ, cô gái này chẳng hề trang điểm, chính xác là mặt mộc. Tuy rằng chỉ là bộ đồ ngủ nhưng nó lại là thứ khiến cho cô ấy tràn đầy vẻ mị hoặc. Nó giống như chỉ cần ở gần thì sẽ không kìm lòng được mà cưng chiều cô ta vậy.

Điều này khiến cho Nguyệt Sương vô cùng khó chịu, ngay trận đấu đầu tiên, cô đã bị đánh cho tơi tả như này. Điều này khiến cho cô phải nghiêm túc đối đầu. Bởi đây chính là tình địch khó nhằn, thế nên bằng mọi giá, cô phải chiến thắng trận đấu này.

Thấy người xuất hiện trong điện thoại không phải là anh ấy mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp khác. Tiểu Ngọc thay đổi sắc mặt, ánh mắt tức giận cùng với giọng nói vô cùng tức giận:

“ Cô là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của anh trai tôi?”