Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 267: Chạnh lòng




Nguyệt Lan nhìn thấy con gái của mình làm ra hành động như thế này, không hiểu sao trong lòng cô lại trào ra một cỗ lửa giận. Trong đầu cô đang tự hỏi: Đây có phải con gái của cô hay không?

Trốn ra ngoài không thèm quay về, thậm chí không thèm báo một câu, lại còn đi cùng với một người con trai...đây chẳng khác nào là một cô gái hư hỏng cả. Thế mà, khi một người mẹ như cô đi tìm, thay vì ra ôm cô rồi khóc một cách thảm thiết, con bé lại chọn cách chạy trốn.

Đau đớn, tức giận và thất vọng... đó là những gì mà một người mẹ như cô đang trải qua. Cô thức trắng mấy ngày, thậm chí cân nặng còn sụt giảm vì không thể ăn nổi... Ấy thế mà, cái lúc mà cô mong chờ nhất lại chính là lúc thất vọng nhất.

Kiềm chế sự nóng giận, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh nhìn Nguyệt Sương đang run lẩy bẩy, một tay lấy chiếc thẻ màu đen rồi đưa cho phục vụ, nói:

“ Hôm nay tôi bao tất cả cái quán này. Mọi chi phí đều tính vào đây cho tôi. Hiện tại, tôi muốn quán thật riêng tư và yên tĩnh.”

Vừa nói ra câu đó, tất cả những vị khách ở quán đều tỏ thái độ không hài lòng. Cô là cái thá gì mà đuổi chúng tôi đi! Đây là nhà cô chắc! Thậm chí, có một số người còn chuẩn bị đứng dậy phàn nàn với Nguyệt Lan.

Đa số bọn họ đều là những kẻ có tiền, nếu chỉ vì câu nói đó mà bị đuổi khỏi quán thì mặt mũi bọn họ để ở đâu bây giờ. Ý nghĩ mọi người đều như vậy...cho đến khi, đích thân chủ quán đi ra, hai tay run rẩy nhận lấy chiếc thẻ đen đó:

“ Thưa...thưa quý phu nhân... Vì ngài là khách hàng tối cao của nhà hàng chúng tôi. Vậy nên quý cô không cần bỏ ra bất kỳ chi phí nào đâu ạ. Chúng tôi sẽ cho quý cô một không gian yên tĩnh nhất có thể.”

Nghe thấy lời này, những người định đứng lên phàn nàn Nguyệt Lan đều có biểu hiện run sợ. Không chỉ họ, mà tất cả những người ở quán đều có biểu hiện như vậy.

Khách hàng tối cao??? Đó chính là ám chỉ những người thuộc dòng dõi quý tộc? Người mà có lẽ, bọn họ không bao giờ dám mơ là sẽ gặp tới. Bởi đơn giản, nơi này không xứng để cho những người đó tới.

Thế mà, bây giờ bọn họ lại có cơ hội găp được. Tuy nhiên, chẳng có ai dám nói bất cứ câu nào, ai cũng giống như ai, đều câm miệng như hến.

Rất nhanh, từng đoàn người đều lặng lẽ đi ra ngoài, cộng thêm ông chủ sắp đặt nên chỉ còn lại ba người ở trong quán. Bao gồm: Nguyệt Sương, Nguyệt Lan và Lâm Thần.

Cả ba ngồi chung một bàn, quay mặt nhìn nhau. Tuy nhiên, chỉ có Nguyệt Sương là run lẩy bẩy, không dám nói gì.

Lâm Thần thấy Nguyệt Sương run sợ như vậy, cậu chỉ có thể thở dài nói với em ấy:

“ Mẹ em tới rồi kìa. Em hãy chào hỏi mẹ một tiếng nào?”

Nguyệt Lan tuy rất bất mãn với Lâm Thần, tuy nhiên vì thân phận đặc thù của cậu ta, nên cô cũng chỉ bỏ qua. Ánh mắt có chút nghiêm khắc nhìn Nguyệt Sương, nói:

“ Con có biết là mẹ tìm con bao lâu rồi không? Tại sao con lại hư đốn như vậy?”

“ Con làm như vậy có biết đã mắc phải tội gì không? Con là một tiểu thư họ Nguyệt cao quý, thế mà lại làm ra hành động như thế này?”

“ Con có biết, đại tiểu thư Linh Nhi khủng bố như thế nào không hả? Chỉ cần một ngón tay, cô ấy có thể dìm chết cả họ của mẹ. Mẹ thực sự rất thất vọng vì con...”

“ Gặp lại mẹ, điều con làm là gì? Chạy trốn??? Thế con có phải con gái của mẹ không? Hay mẹ chỉ là một bà già xấu xí mà con đang muốn vứt bỏ?”

...

Càng nói, sắc mặt Nguyệt Sương càng trắng bệch, ánh mắt vô cùng sợ hãi ôm lấy đầu. Lâm Thần càng nhìn càng nhíu mày, mẹ em ấy hiện tại chính là đang “giết” em ấy.

Cứ tưởng chỉ nhắc nhở vài câu, ai ngờ sau mười phút, Nguyệt Lan vẫn độc miệng nói lớn Nguyệt Sương. Cậu cảm nhận được em ấy đang rơi vào trạng thái khủng hoảng tâm lý, tay chân cứng đờ, mặt tái mét, miệng bắt đầu lắp bắp nói nhảm... thậm chí em ấy cắn môi chảy cả máu còn không hề biết. Thế mà Nguyệt Lan càng nói càng lớn, giống như muốn trút giận lên hết người em ấy vậy.

Không thể chịu nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy thì em ấy sẽ thật sự rơi vào trầm cảm mất. Cậu ôm Nguyệt Sương vào trong lòng, vẻ mặt có chút tức giận nói lớn với Nguyệt Lan:

“ Cô nói đủ chưa? Cô thật sự muốn giết chết con gái của cô sao? Lỗi là do tôi, em ấy chỉ là nạn nhân mà thôi. Có chuyện gì cứ nói với tôi.”

Nói xong, cậu mới cố gắng xoa đầu thật nhẹ nhàng, vỗ nhè nhẹ lưng rồi dỗ dành:

“ Được rồi... đừng khóc đừng khóc...”

Nguyệt Lan bị Lâm Thần tức giận quát, điều này lại khiến cho cô bừng tỉnh. Thay vào đó là cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy máu từ môi của Nguyệt Sương chảy ra cùng với vẻ mặt sợ hãi đó.

Thật sự, cơn tức giận trong người đã khiến cho cô không thể kìm chế được. Cộng thêm cái cảm giác bị con gái bỏ rơi, đâm ra cô mới mất lý trí như này.

Nhìn con gái mình đau khổ như vậy, cô không tự chủ muốn đến sờ vào mặt của Nguyệt Sương. Tuy nhiên, khi Nguyệt Sương nhìn thấy cô, đột nhiên con bé trở nên sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, thậm chí dúi đầu vào Lâm Thần khóc lớn:

“ Huhu...con sai rồi...con sai rồi... Mẹ đừng đánh con! Con xin mẹ!”

Có lẽ, cú sốc vừa nãy là quá lớn, Nguyệt Sương hiện tại chính xác đang bước một chân vào trạng thái khủng hoảng tâm lý. Điều này khiến cho chính Nguyệt Lan cảm thấy vô cùng hối hận, chỉ tại cô lỡ miệng mà bây giờ hại con gái ra nông nỗi này.

Nguyệt Sương ôm chặt Lâm Thần chẳng khác nào một con bạch tuộc ôm chặt con mồi cả, cho dù cậu có dỗ dành, xoa đầu nói ngon ngọt như nào nhưng em ấy vẫn chẳng chịu rời đi.

Sau hơn hai tiếng, Lâm Thần rất cố gắng dỗ dành, dùng các kiểu hành động để chiều lấy em ấy dưới sự giám sát kín đáo của Nguyệt Lan, cuối cùng, em ấy cũng chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, một tay của cậu đã bị Nguyệt Sương ôm lấy, một điều bất đắc dĩ đó là, chỉ cần rời đi, em ấy sẽ tỉnh giấc và lại rơi vào trạng thái khủng hoảng như kia. Thật sự điều này khiến cho cậu vô cùng đau đầu.

Nguyệt Lan đã chứng kiến tất cả cảnh này, nhìn thấy Lâm Thần dỗ dành cùng với nói ngon ngọt như vậy, tự dưng trong lòng của cô trở nên cay đắng một cách lạ thường. Cô lúc này mới nhận ra, từ lúc con bé sống trong vòng tay cô, chưa bao giờ cô dỗ dành hay quan tâm con bé cả. Cô chỉ nhớ, tất cả những việc đó cô đều nhờ quản gia làm tất cả.

Vì không thể rời khỏi Nguyệt Sương, Lâm Thần mới phải bất đắc dĩ ngồi trên chiếc ghế sofa, một bên khác chính là Nguyệt Lan.

Nhìn con gái ngủ ngon như vậy, không hiểu sao trong lòng cô lại có chút tán thưởng Lâm Thần. Nếu không phải cậu ấy giúp, chắc chắn con bé chẳng thể nào tốt lên như vậy được cả.

Tuy nhiên, việc gì ra việc đó, cô hỏi Lâm Thần vô cùng cặn kẽ về chuyện của Nguyệt Sương.

Cả hai người nói chuyện một cách vô cùng nhỏ nhẹ, ai cũng sợ sẽ khiến cho Nguyệt Sương tỉnh giấc, đến lúc đó thì thực sự rất mệt mỏi.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Nguyệt Sương bỗng dưng rơi lệ cùng với giọng nói mớ rất sợ hãi:

“ Xin..xin anh đừng rời khỏi em. Em...em từ bé đã không có ai yêu thương em... Mọi người ai cũng ruồng bỏ, chỉ có anh chăm sóc em... Em sợ...em sợ lắm...”

Lâm Thần nghe vậy, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài phải từ từ dỗ dành cả.

Nguyệt Lan nhìn thấy cảnh này, cô chỉ trầm mặc không nói gì, trong đầu cô hiện giờ đang suy nghĩ một vấn đề gì đó.