Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 259: Không nói được




Sau khi quay trở về căn biệt thự, cô đi tìm khắp căn biệt thự, chỉ mong có thể tìm được cô con gái bé bỏng của mình, dù cho cô biết...điều này là rất khó.

Và đúng như vậy, cô không tìm thấy được Nguyệt Sương, dường như suy đoán của cô là chính xác. Tinh thần của cô lúc này bắt đầu suy sụp, cảm giác lo lắng tràn ngập khiến cho cô không thể đứng vững được.

Là người mẹ đơn thân nuôi Nguyệt Sương khôn lớn, cô luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con của cô. Từ bé, cô đã cố gắng mài dũa, chăm lo từng li từng tý một cho con bé... Bên ngoài, cô đối xử vô cùng nghiêm khắc, thậm chí đôi khi có chút cứng nhác đối với con bé, nhưng thật sự cô chỉ muốn những thứ tốt nhất cho con bé.

Bây giờ, chính xác là con bé đã rời bỏ cô để đi theo một người đàn ông khác, cô có cảm giác như bầu trời đang sụp đổ. Có vẻ như mối nghi ngờ lúc trước, khi mà thấy Nguyệt Sương thay đổi tính cách đã chính xác là sự thật.

Cuối cùng, tất cả là do chính cô đã hại con bé, chính cô là người đã tuyển nam sinh đó. Ngay từ khi gặp cậu ta lần đầu, cô có cảm giác cậu ta không đơn giản, thế nhưng không thể ngờ, cậu ta lại có lý lịch khủng khiếp đến như này.

Khuôn mặt tái mét, cô cố gắng ngồi dựa vào chiếc ghế sofa, khuôn mặt có chút mệt mỏi, một tay lấy chiếc điện thoại, bấm một số gì đó.

Chỉ vài giây sau, đầu bên kia truyền tiếng nói, cô mới lạnh giọng nói:

“ Lập tức chuẩn bị cho tôi chiếc xe, tôi sẽ tự lái...”

Ngay khi nói xong, cô cúp máy. Đến bây giờ, toàn bộ công ty của cô đã bị người của Linh Nhi giám sát, tuy rằng nó không ảnh hưởng gì nhưng nếu cô hành động quá mức nghi ngờ thì sẽ làm cho cô ấy chú ý. Mà cô thừa hiểu hậu quả khi để cô nàng đó biết được sự thật này.

Hiện giờ, cô chỉ có thể âm thầm đi tìm tung tích của Nguyệt Sương. Cô tự hứa với mình, cho dù phải lục tung cả cái thành phố này lên, cô cũng phải tìm bằng được con gái của cô, sau đó, cả hai người sẽ chạy sang nước ngoài, không bao giờ ở lại đây nữa.

Rất nhanh, một chiếc xe khá bình thường đã được đưa đến. Tuy bên ngoài khá xấu xí nhưng bên trong có đầy đủ thức ăn và nước uống khi cần thiết, hơn nữa, chiếc xe này còn làm từ kính chống đạn cùng hợp kim chuyên dùng để chống tên lửa. Có vẻ như cô đã chuẩn bị rất kỹ cho chuyến đi này.

Vì nơi này nghiêm cấm dùng vũ khí nóng nên trong xe chỉ có súng điện. Tuy chỉ là súng điện nhưng lực sát thương cũng vô cùng khủng khiếp...

Kiểm tra xong xuôi chiếc xe, cô mới nhận lấy chìa khóa từ người đàn ông đeo mặt nạ đó, sau đó đi thẳng vào trong xe, một mình lái ra ngoài.

Quay trở lại với căn phòng đặc biệt, nơi mà chỉ có Nguyệt Sương mới được quyền đến. Hiện tại, căn phòng trở nên tối mịt, chỉ còn lại âm thanh của hai bộ quần áo chà xát với nhau. Một âm thanh có chút mê li mà chỉ cần nghe thôi đã khiến cho lòng người ngứa ngáy, ấy thế mà âm thanh đó lại phát ra ở trên giường Lâm Thần đang nằm:

“ Anh...anh có cảm thấy nóng không?”

“Dừng...dừng lại ngay!!!” Lâm Thần cố gắng gặn giọng mình để nói ra.

Giọng nói cậu lúc này có chút khàn khàn, giống như bị ai đó lấy hết hơi vậy. Cậu lúc này chỉ có thể cắn răng chống trả lại cái nóng đang bùng lên trong cơ thể.

Cái nóng này không phải là do thời tiết, mà không nói thì ai cũng biết đó lý do vì sao? Nguyệt Sương quá điên cuồng, quá mạnh bạo, nó khiến cho cơ thể cậu bắt đầu phản ứng.

Đang suy nghĩ lung tung, cậu cảm nhận được có thứ gì đó đang trùm lên mặt cậu giống như một mảnh vải. Tuy không nhìn thấy nhưng từ xúc cảm từ mặt cùng với mùi này, vẻ mặt cậu biến sắc nói:

“ Em...em tại sao em lại cởi váy”

Điên rồi! Thế giới này điên thật rồi! Đây là bệnh viện đó, tại sao một em gái ngoan ngoãn lại hành động như vậy, chẳng lẽ em ấy không sợ người khác phát hiện sao...

Vậy nên, ngay khi nhận ra, cậu hoảng hốt nói:

“ Mặc...mặc vào ngay cho thầy...”

Tuy nhiên, cậu chỉ nghe thấy giọng nói có chút dỗi hờn:

“ Hừ...em nóng thôi mà...thầy không cởi thì em tự cởi vậy???”

“ Mà chúng ta đã là cặp đôi rồi, sao anh vẫn còn xưng hô như vậy?”

“Thầy...” Lâm Thần chưa kịp nói hết thì lại bị Nguyệt Sương cưỡng hôn lần nữa.

Tuy nhiên, lần này khác với lần trước, cậu cảm nhận được làn da trần của em ấy, thứ mà khiến cho cơ thể cậu càng ngày càng rơi vào trạng thái nguy hiểm.

“ Ư...bỏ...bỏ...anh anh biết...”

Lâm Thần cố gắng dùng tất cả hơi thở để nói, tuy nhiên, lưỡi của cậu không thể phát ra âm được do đã bị chính Nguyệt Sương cuộn lấy.

“ Anh nói gì cơ...em không hiểu?” Nguyệt Sương cười bí hiểm, vừa ôm vừa nói...

Lâm Thần trong lòng tức điên lên. Không thể ngờ, em ấy lại hiểm độc như vậy, thế này thì làm sao cậu có thể nói ra được.

Càng để lâu thì cậu càng nguy hiểm, Nguyệt Sương hiện tại giống như bị mất trí, em ấy hành động chẳng khác gì một con thú đang thèm khát. Liên tục, liên tục “dày vò” đôi môi cậu. Thậm chí, có lúc mà cậu có cảm giác đau rát do em ấy làm quá mạnh...