Lời nói vừa tuôn ra, Nguyệt Sương giống như không tin, vẻ mặt của cô lộ rõ sự nghi hoặc, hỏi lại:
“ Thầy...nói linh tinh gì vậy? Tại sao em phải rời đi...”
Lâm Thần đương nhiên biết là lời nói của mình có chút đường đột, thậm chí sẽ làm tổn thương em ấy.
Em ấy đã cố gắng như nào? Thậm chí không màng nguy hiểm đến để cứu cậu? Bỏ qua những khó khăn, nguy hiểm mà sống trong một căn nhà tồi tàn để chăm sóc một người xa lạ như cậu - Một điều mà đến bây giờ, cậu cũng không thể tin nổi. Thậm chí, đáng sợ hơn nữa là em ấy còn suýt chút mất mạng chỉ vì cậu...
Một cô gái như thế, chăm sóc cậu như vậy, thậm chí không màng nguy hiểm chỉ để bảo vệ cậu. Thế mà, hiện tại cậu lại muốn đuổi em ấy đi. Ở đời, ai lại vô ơn như vậy, người ta đã giúp, mình không cảm ơn thì thôi. Đây lại còn muốn đuổi người ta đi.
Tuy nhiên, chính cậu cũng không muốn như thế.
Nếu để em ấy ở cùng cậu, chắc chắn nguy hiểm sẽ luôn rình rập bên cạnh em ấy. Linh Nhi là cái dạng tồn tại như thế nào? Cậu hiểu rõ chứ... Có lẽ chính cậu còn không thể hiểu hết được chứ đừng nói chi là một cô gái non trẻ như Nguyệt Sương.
Hơn nữa, trải qua câu chuyện vừa nãy, cậu không muốn em ấy rơi vào tình cảnh đó. Ở bên cạnh cậu, không một ai có thể bảo vệ em ấy, lấy gì để bảo đảm rằng là sẽ không có ai có mưu đồ xấu. Nhất là khi em ấy xinh đẹp như vậy.
Vô vàn lý do khiến cho cậu không thể để em ấy ở cùng cậu. Cho dù người ta gán cho cậu là vô ơn, đối nhân xử nghĩa chẳng ra gì, cậu cũng chấp nhận. Em ấy an toàn, sống vui vẻ, đó chính là thứ mà cậu mong chờ nhất bây giờ.
Vậy nên, khi em ấy hỏi như thế, mặc dù rất không muốn nhưng cậu phải cố gắng tỏ vẻ tức giận, nói:
“ Em không hiểu lời thầy nói sao! Rời khỏi đây! Đừng bao giờ quay lại!”
Lời nói tuy không lớn nhưng lại rất đanh thép, Lâm Thần nói xong câu đó, cậu mới ngoảnh mặt lại. Hiện tại, cậu không hề muốn đối mặt với em ấy, thực sự, cậu đang làm chuyện vô cùng có lỗi.
Chỉ cần em ấy rời khỏi đây, với danh tiếng khiếp người thì chắc chắn em ấy sẽ an toàn. Lúc đó, cho dù Linh Nhi có tìm thấy cậu thì cũng không thể làm gì Nguyệt Sương được, bởi vì em ấy đã đi khỏi cậu rồi.
“ Tại...tại sao thầy lại nói như vậy?” Nguyệt Sương giống như không thể tin được, giọng nói vô cùng uất ức.
“ Đừng hỏi gì nữa! Hợp đồng đã hết hạn, thầy bây giờ không còn là thầy của em. Vậy nên, em phải rời khỏi đây ngay lập tức! Đó là mệnh lệnh!” Lâm Thần không ngoảnh lại, nói với bức tường.
Lúc này, tâm trạng của cậu đang rất hỗn loạn. Cậu không muốn để em ấy thấy vẻ mặt của mình lúc này.
Lời nói đó chẳng khác nào là con dao đâm thẳng vào trái tim của Nguyệt Sương. Hai hàng nước mắt chảy xuống má, cô nhìn Lâm Thần cùng với ánh mắt vô cùng lạc lõng. Có lẽ, chỉ có chính cô mới hiểu được cái cảm giác này.
Sau bao nhiêu khó khăn, thử thách ấy, thậm chí còn sống chết cùng nhau, thế mà thứ nhận lại chỉ là lời “ruồng bỏ” đó. Tại sao? Cô không hề đòi hỏi gì quá đáng, thậm chí còn rất cố gắng để làm hài lòng. Thế mà...
“ Thầy...độc ác lắm...”
Nguyệt Sương khóc nức nở nói. Trong lòng cô lúc này chỉ trách bản thân mình, tại sao lại khóc như vậy với một kẻ vô tình. Người ta đã không thích cô rồi nhưng cô lại cố chấp như vậy. Đúng là kẻ ngốc mà.
Tiếng khóc nức nở cùng với lời nói đó làm cho Lâm Thần có cảm giác vô cùng đau đớn. Cảm giác giống như mình làm một chuyện tội đồ, không thể tha thứ. Nó rất đau, đau hơn nỗi đau thể xác nghìn lần.
Thấy Nguyệt Sương còn ngồi đó khóc, Lâm Thần gào lớn:
“ Cô còn ngồi đó khóc cái gì? Mau biến khỏi đây nhanh lên...”
Lời trước là một con dao, lời này chẳng khác gì là một cái búa gõ nát trái tim. Nguyệt Sương giống như không thể tin nổi, đây...đây là lời của một người con trai nói sao.
Người mà cô yêu lại là như vậy ư? Mình thật ngu ngốc, ngu ngốc mà! Tại sao mình lại có thể yêu một người vô tình vô nghĩa như vậy!
Nguyệt Sương cắn răng, nhắm mắt cầm cái thứ bên cạnh rồi chạy đi. Một tiếng cửa vô cùng mạnh vang lên giống như đang chứng tỏ sự buồn bã kèm thêm nỗi oán giận của cô ấy.
Sau khi không nghe thấy tiếng chân của Nguyệt Sương, Lâm Thần lúc này mới xoay người lại. Nếu Nguyệt Sương nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thần thì chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên, biểu cảm của cậu không hề có chút tức giận nào, thay vào đó là cái thần thái buồn bã, bất lực trong đó. Không hề có một chút sức sống nào.
Đây là lần đầu tiên, cậu lớn tiếng với một cô gái ngoan ngoãn như vậy. Cũng là lần đầu, cậu đau đớn như này. Nhưng...cậu phải làm sao? Em ấy tuy rằng chỉ là học trò nhưng trong thâm tâm cậu, em ấy chẳng khác gì Tiểu Ngọc cả.
Bỏ đi... đúng vậy, chỉ có rời xa cậu, em ấy mới an toàn. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhìn vào chiếc cửa đó, suy nghĩ một hồi.
“ Mày...mày thật ngu ngốc...”
“ Nín..nín ngay cho tao”
Nguyệt Sương vừa chạy vừa tự khuyên mình, nước mắt rơi lã chã xuống sàn.
Cũng may là không có ai ở đây, nếu không thì chắc chắn sẽ rất sốc. Dáng vẻ uy nghiêm vừa nãy lúc này lại trở thành cái dáng vẻ mít ướt như trẻ con, một điều mà không bao giờ gặp được ở một cô tiểu thư, nhất là cô ấy còn thuộc giới quý tộc nữa chứ.
Lúc này, cô chỉ muốn rời thật xa, không bao giờ gặp lại anh ta. Anh ta đã làm cho cô quá thất vọng, cô sẽ quên anh ta...không bao giờ có một chút tình cảm này với anh ấy.
Chạy thẳng vào phòng vệ sinh, cô nhìn mình trước gương, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện. Ánh mắt đỏ hoe cùng với những giọt nước mắt lã chã khiến cho bộ dạng của cô trông vô cùng đáng thương.
“ Mày là cô gái mạnh mẽ. Một thằng đàn ông thôi... việc gì phải đau khổ như vậy?” Nguyệt Sương tự an ủi mình bằng những câu nói.
Đến bây giờ, cô vẫn không thể tin được là mình đang thất tình. Tình yêu nó là thứ đáng sợ như vậy sao? Nó có thể khiến cho một cô gái mạnh mẽ trở nên yếu đuối như vậy ư???
Cố gắng trấn an mình, sau một hồi lâu, cô mệt mỏi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Vẻ mặt của cô vô cùng tều tụy, giống như đã sụt mất mấy ký vậy.
Cô dự định sẽ quay trở về nhà, không còn anh ta, cô chẳng sợ ai nghi ngờ cả. Anh ta là cái thá gì mà cô phải quan tâm!!! Thứ vô ơn, vô tình...
Cô định rút cái điện thoại ra, tuy nhiên, trong túi cô chỉ là một cuốn sổ.
Cô lúc này mới bất ngờ, hóa ra là trước khi đi, cô vớ nhầm cuốn sổ nhỏ chứ không phải điện thoại. Điều này khiến cho cô vô cùng khó xử, mình có nên đi lại căn phòng đó để...
Tuy nhiên, cô nghĩ lại, hiện tại mình với anh ta chẳng hề có quan hệ gì? Tại sao cô lại sợ! Người sợ phải là anh ta mới đúng.
Nghĩ xong xuôi, cô nhanh chóng quay trở về căn phòng đó.
Rất nhanh, cô đã đứng ở trước cửa, vị trí mà chỉ vài phút trước, cô đã ở đây. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tự nói:
“ Mình không yêu anh ta...nhất định sẽ không yêu...Anh ta là cái quái gì mà mình phải làm vậy?”
Cố gắng trấn an mình, bàn tay của cô nắm tay cửa, chuẩn bị mở ra.
Đúng lúc cô chuẩn bị mở ra, một giọng nói có chút buồn rầu phát ra từ trong lòng:
“ Thầy...rất xin lỗi em... Thầy không cố ý lớn tiếng như thế.”
Lời nói chỉ cần nghe là đã thấy não lòng, giống như một người đang vô cùng đau khổ nói ra vậy. Điều này khiến cho tay cô không còn sức lực.