Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 247: Sống trong nghèo khó




Nhìn vẻ mặt tự hào của Nhạc Minh, Linh Nhi trong lòng có chút khinh thường.

Nhìn đồng hồ, thời gian cũng đã khá muộn, cô cũng không thèm chơi mèo vờn chuột với đám người này. Vậy nên, cô mới ngả bài nói:

“ Ông chắc cũng cầm hợp đồng chuyển nhượng đến đây đúng không?”

Nhạc Minh thấy Linh Nhi hỏi như vậy, tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng ông vẫn gật đầu nói:

“ Đúng vậy! Tôi có hợp đồng rõ ràng, vậy nên cô đừng hòng đổi trắng thay đen.”

Linh Nhi gật đầu, vẻ mặt có chút trào phúng:

“ Vậy ông có nhìn rõ tên người ký là ai không?”

“ Có chứ! Tên Lâm Thần lù lù ra...”

Đến lúc này, cả hội trường bỗng chốc bùng nổ. Lâm Thần, đó chẳng phải là vị hôn phu của vị tiểu thư đó sao.

Đến bây giờ, mọi người mới hiểu tại sao người này lại có quyền lực cao hơn. Quan hệ của hai người là vợ chồng thì đương nhiên người chồng sẽ phải có quyền lực cao hơn rồi, điều này chẳng có gì khó hiểu cả.

Nhạc Minh vì không biết hôn thê của Linh Nhi tên gì, vì vậy nên ông vẫn còn tỏ ra vô cùng cao ngạo. Có vẻ như ông cũng không biết là chính mình đang rơi xuống vực thẳm.

Những người đi theo phe của ông ta đều vô cùng hối hận, thậm chí còn không thể nhấc được chân lên.

Xong rồi! Thế là xong rồi! Không thể ngờ là cái lão ngu ngốc này lại chuyển nhượng hết cổ phần cho chính chồng của cô ấy, thật là ngu ngốc, ngu ngốc mà.

Ai cũng đau khổ, nếu có thể quay trở về quá khứ, chắc chắn bọn họ sẽ không ngu ngốc tin lời cái tên Nhạc Minh này. Và thực sự, bọn họ cũng vô cùng sốc, không thể ngờ người vợ như cô ấy đã kinh khủng rồi mà người chồng lại còn thâm độc như vậy.

Linh Nhi thấy Nhạc Minh nói như vậy, cô chỉ mỉm cười, một tay nhận lấy tờ giấy từ Tư Hạ rồi ném thẳng xuống. Sau khi ném, cô đứng dậy rời đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Nhạc Minh thấy cái tờ giấy mà Linh Nhi ném có chút quen quen, lúc này, ông mới hối hả chạy đến xem xét một chút. Đâu thể ngờ, ngay khi cầm lấy, chân của ông dường như không thuộc về ông nữa, cả người ngồi khuỵu xuống.

“ Đây...đây là...” Nhạc Minh vẻ mặt giống như gặp chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, nói.

Cái tờ giấy đó chính là tờ công nhận quyền sở hữu công ty của ông, điều đáng sợ đó là người đứng tên lại chính là chồng của cô tiểu thư đó.

Điều này ý nghĩ là gì? Một đứa trẻ nghĩ cũng biết! Đó là tất cả tài sản của ông đều thuộc về cả hai, bao gồm có cả Linh Nhi trong đó.

Thật buồn cười, đến bây giờ ông còn cho rằng là mình thông minh, nhất định sẽ có thể lật đổ được vị trí của cô nàng đó. Đâu thể ngờ rằng chính ông lại là một con cá để người ta xẻ năm xẻ bảy.

“Thế là hết rồi...thế là hết thật rồi” Nhạc Minh cười môt cách chua chát.

Ở một chỗ cách rất xa thành phố xa hoa, nơi mà thường chỉ dành cho những người nghèo, phải lánh tạm ở nơi này. Có một cô gái rất xinh đẹp đang cố gắng nấu thứ gì đó trong căn bếp than vô cùng bẩn thỉu.


Nếu ai đó nhận ra thì chắc chắn sẽ sốc vô cùng, bởi vì cô gái đó chính là vị tiểu thư đanh đá Nguyệt Sương.

Bộ dạng lấm lem bụi than cùng với những miếng băng gạt trên thân làm cho cô có bộ dạng khá thê thảm. Tuy vậy, trên mặt của cô chẳng hề có chút biểu cảm hối hận nào, thậm chí, đôi khi cô còn cảm thấy may mắn.

Cô đã lường trước được sự nghiêm trọng của chuyện này, tuy nhiên, cô cũng chẳng thể ngờ được là Linh Nhi lại kinh khủng đến mức này. Toàn bộ số tiền cô tích cóp được đều đã bị phong tỏa, thậm chí, chiếc thẻ mà cô hay dùng cũng đều bị khóa.

“ Thật là đáng sợ!” Nguyệt Sương trong lòng chỉ còn có thể nói ra từ đó.

Phải biết, người kiểm soát được cả ngân hàng thì không thể chỉ là một doanh nhân giàu có bình thường được. Mà cô ấy chỉ ngang tuổi cô mà thôi, thế mà lại có thể hành động như vậy rồi.

Hiện tại, cô không thể sử dụng tiền trong thẻ, tức là cô bây giờ chỉ còn lại ít tiền tiêu vặt ở trong xe. Cô cũng không thể trở về, vì nếu cô trở về thì nhất định sẽ bị tra hỏi, đến lúc đó thì thầy ấy sẽ bị phát hiện mất.

Không còn lựa chọn nào, cô đành phải đưa thầy ấy đi ra ngoại ô, chọn một căn phòng tồi tàn để có thể sống tạm trong khoảng thời gian này.

Đó cũng là lý do tại sao cô phải tự nấu trong căn bếp tồi tàn này.

Thật là buồn cười, ngày xưa cô rất ghét những căn bếp kiểu này. Nó vừa bẩn lại còn khó chịu, nấu lại còn khó khăn hơn cái cách dùng bếp từ mà cô hay dùng, thế mà hiện tại chính tay cô lại phải động vào cái thứ mà cô cho là “bẩn thỉu” này.

Cô bây giờ mới hiểu tầm quan trọng của hai chữ “tiền bạc”, không có tiền, kể cả cô là đại tiểu thư cao quý thì cũng chẳng là cái gì ở cái xã hội này.

Có những lúc, cô muốn quay trở về, cái nơi mà cô chỉ cần ngồi một chỗ là được ăn ngon, mặc đẹp rồi chẳng phải lo nghĩ gì. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ấy nói mớ với cái giọng vô cùng khẩn khiết:

“ Linh Nhi, xin...em...đừng...”

Nghe những lời đó, những cái suy nghĩ trở về nhà bỗng chốc tan thành mây khói. Nếu cô trở về thì ai sẽ là người chăm sóc thầy ấy, rồi rốt cuộc thầy ấy sẽ phải bị cái cô gái đáng sợ kia hành hạ, đến khi đó cô hối hận cũng không kịp nữa.

P/S: Nuôi vợ bây giờ đổi trend thành nuôi chồng?