Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 242: Mừng trung thu- Ngoại truyện




Trung thu đã đến, cũng là lúc mà những đứa trẻ nô đùa háo hức cùng nhau. Từ thời xa xưa, trung thu được sinh ra là để dành cho những cô bạn thiếu nhi vui đùa. Tuy nhiên, có vẻ như trung thu hiện tại chính là thời điểm thích hợp để dành cho những cặp đôi bày tỏ tình cảm cùng nhau.

Ngay ở khu trợ gần trung tâm, nơi đây được bày trí rất nhiều mặt hàng phục vụ cho tết trung thu năm nay. Quần áo, giày dép cho đến những món đồ chơi phục vụ cái tết này... thậm chí nơi đây còn bán cả những đồ ăn vặt ...tiêu biểu là những chiếc bánh trung thu với đủ loại hình thù đẹp mắt.

Sự náo nhiệt cùng với rất nhiều mặt hàng được bày bán khiến cho nơi đây thu hút rất nhiều cặp đôi đến để gắn chặt tình cảm với nhau hơn.

Ở một nơi xa xa, một cô gái vô cùng xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn từ mọi người, hai tay cô ấy đang cầm cái lồng đèn trung thu, vẻ mặt háo hức rồi dựa vào một cậu con trai ngay cạnh, ánh mắt mong chờ cùng với giọng nũng nịu:

“ Anh ơi, chiếc lồng đèn này đẹp quá...Em thích nó lắm!”

Cái dáng vẻ nũng nịu khiến cho những tên FA gần đó suýt chút nữa hộc máu.

Phải biết, cô nàng đó vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt ngây thơ, nụ cười dịu hiền cùng với cái ánh mắt nhìn là muốn yêu thương như vậy thì thử hỏi ai mà chịu được cơ chứ. Hơn nữa, cô ấy còn rất biết nũng nịu, cái dáng vẻ cọ cọ mái tóc đen tuyền đó vào tay người khác làm cho ai nhìn cũng phải nuốt nước bọt. Thật sự đây quá là mê hoặc đi.

Thấy mọi người đang nhìn về hướng mình, cậu con trai thở dài một hơi, sau đó xoa xoa đầu cô ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

“ Em thích là anh vui rồi, Tiểu Ngọc”

Tiểu Ngọc nghe thấy lời này, cô cười hì hì nói:

“ Hì hì... em chỉ muốn ở cùng với anh Lâm Thần mà thôi!”

Cái cặp đôi mà mọi người cho rằng là cặp đôi phát cơm chó đó chính là hai anh em.

Sở dĩ bản thân cùng em ấy đến nơi này là vì cậu muốn dẫn em ấy đi vui chơi nhân dịp Trung Thu. Hơn nũa, cậu cũng muốn mua ít món đồ về để cúng ngày rằm.

Tuy nhiên, Tiểu Ngọc lại khiến cho cậu vô cùng khó xử, đơn giản là em ấy quá ngây thơ và dễ thương. Mua được món đồ nào là y như rằng em ấy sẽ ôm người cậu, vẻ mặt ngây ngô đợi cậu xoa đầu.

Và cái vẻ mặt dễ thương ngây thơ này khiến cho cậu cũng suýt chút nữa phải đổ gục vì nó. Thử hỏi xem, một cô gái nhìn bạn dùng đôi tay nhỏ nhắn đánh đánh nhẹ, vẻ mặt giống như một chú mèo muốn được nũng nịu, rồi còn cái ánh mắt giống như đang nói: “ Nếu anh không xoa đầu em thì em sẽ khóc đó” thì ai mà chịu nổi chứ. Đến cả những người lạnh lùng nhất chắc chắn cũng sẽ rung động khi chứng kiến được cảnh này.

Vì không thể chống lại được sự dễ thương của em ấy mà cậu đã mặc kệ, cho em ấy thỏa sức “bón cơm chó” cho mấy đứa vô tội xung quanh. Thậm chí, hành động của em ấy còn khiến cho một số cô gái cũng phải đỏ mặt, đơn giản là vì Tiểu Ngọc hành động quá thân mật. Ai nhìn cũng sẽ tưởng cậu và Tiểu Ngọc chính là một cặp đôi yêu nhau nồng đậm cơ chứ.

Tiểu Ngọc ôm chặt Lâm Thần, chiếc mũi ra sức hít hà lấy cái mùi hương nam tính của anh ấy. Vẻ mặt của em ấy bắt đầu trở nên mê man, có vẻ như hôm nay chính là ngày vui nhất trong cuộc đời cô.

“ Tehe..anh ấy là của mình...của mình...Không một ai có thể cướp được anh ấy từ tay mình cả.”

Tiểu Ngọc giống như bị thôn miên, cô vừa nói thầm vừa ôm chặt Lâm Thần. Điều này khiến cho những kẻ tò mò nhìn vào đây lại được pha ăn cơm chó tiếp. Có lẽ, trong mắt mọi người, Lâm Thần chính là người có số phận “chó đỏ” nhất nơi này.

Cảm nhận được Tiểu Ngọc càng ngày càng ôm chặt, xúc cảm mềm mại tràn ngập khiến cho cơ thể cậu cũng bắt đầu có phản ứng. Tuy vậy, cái tâm của cậu thì vẫn còn, đối với cậu, em ấy chính là em gái mà cậu quý trọng nhất, vậy nên cho dù em ấy có làm vậy thì cậu cũng chẳng hề có ý nghĩ đen tối nào.

Tiểu Ngọc đang bị ôm thì bỗng dưng bị ngắt bởi bàn tay của anh trai mình, cô tỏ vẻ không thích thú nhìn Lâm Thần cùng vẻ mặt dỗi hờn nói:

“ Anh thật là đáng ghét...”

Lời nói như vậy nhưng hành động chẳng hề khớp một chút nào, em ấy ngay sau đó cầm lấy tay cậu dẫn vào từng gian hàng ở gần.

Tết Trung Thu, đúng như cái tên, một cái “Tết” dành cho mặt trăng. Cái tết được sinh ra nhằm thể hiện thành kính với người đã mất, hơn nữa, nó cũng là khoảng thời gian để gắn kết tình cảm gia đình. Vì thế, trước đài tưởng niệm, Lâm Thần cũng với Tiểu Ngọc đều kính cẩn như là muốn thể hiện lòng của mình cho những người đã khuất.

Sau đó, hai người vui vẻ xem múa lân, rồi còn rước đèn, kéo co,...rất nhiều trò chơi dân gian được tổ chức ở nơi đây.

Thấy Tiểu Ngọc vui chơi một cách hào hứng như vậy, cậu cũng cảm thấy rất vui. Vì thế, khi bị em ấy lôi lên chơi chung, cậu cũng vui vẻ cùng với em ấy trải qua những trò chơi tuổi thơ mà ngày xưa cậu ít khi được trải nghiệm.

Một trai một gái cùng nhau chơi quên cả thời gian. Cho đến khi tiệc đã tàn, lúc này Tiểu Ngọc mới thở hồng hộc nhìn Lâm Thần, mệt mỏi nói:

“ Hôm nay thật vui, cảm ơn anh vì đã dẫn em tới nơi đây!”

Lâm Thần thấy em ấy còn đợi xoa đầu của cậu, cậu chỉ biết cười nhẹ rồi thỏa mãn em ấy. Thật đúng là không biết em ấy tại sao lại cuồng thích cậu xoa đầu như vậy, mà thôi, dù sao thì cái cảm giác này cũng rất thích đó chứ.

Thấy hai chân của em ấy run rẩy giống như sắp không đứng vững, Lâm Thần mới quay lưng lại, hai tay đỡ lấy chân rồi cõng em ấy lên.

Thấy em ấy cũng không có phản kháng, cậu vẫn cố gắng giải thích:

“ Em chơi cũng mệt rồi, để anh cõng em nha!”

“ Vâng!” Tiểu Ngọc nói với giọng điệu thích thú, hai tay ôm lấy cổ, khuôn mặt dựa vào lưng của cậu.

Thấy em ấy lại tỏ vẻ hào hứng như vậy, cậu cũng không biết cái việc của mình có thừa thãi không nữa. Tuy nhiên, cho dù thừa thãi thì em ấy vẫn là em gái mình, cậu chắc chắn sẽ không để em ấy có chút khó chịu nào cả.

“ Hôm nay là tết dành cho em, em có ước mong cái gì không?” Lâm Thần nhìn lên bầu trời sao, vẻ mặt vui vẻ nói.

“ Em...Em ước mong... anh chỉ thuộc về em.” Tiểu Ngọc ấp úng nói.

“ Haha...anh có phải đồ vật đâu mà em lại nói vậy?” Lâm Thần cười đùa.

Có lẽ, Lâm Thần không hề hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Bởi trong thâm tâm cậu, em ấy là một cô gái ngây thơ trong sáng, không hề có chút ý nghĩ nào khác với cậu.

Tuy nhiên, đối với Tiểu Ngọc thì nó lại hoàn toàn khác. Cái ước mong lớn nhất đối với chính bản thân em ấy chính là điều vừa nãy.

Ánh mắt Tiểu Ngọc trở nên nghiêm túc, đôi môi đỏ mọng dùng tốc độ nhanh nhất ...Một tiếng “chụt” phát ra.

Lâm Thần cảm nhận được má của mình có một cái gì đó mềm mại chạm vào, cậu không tự chủ sờ một cái. Ngay sau đó, ở trên tay cậu có một vết hồng nhẹ từ son môi. Điều này khiến cho Lâm Thần chỉ biết cười một cách bất đắc dĩ,nói:

“ Em làm gì vậy? Tại sao lại hôn má anh?”

Tuy nhiên, Tiểu Ngọc chỉ cười hì hì nói:

“ Vì anh là anh trai mà em yêu nhất trên đời”

Ánh trăng cũng đã lên cao, nhường lại cho bầu trời đêm cùng hàng ngàn ngôi sao phát sáng. Thật sự, đó là một đêm vô cùng đáng nhớ đối với mọi người, nhất là với một cô gái xinh đẹp như là Tiểu Ngọc.