Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 232: Cứu lấy Lâm Thần




Trong căn nhà kho, đến bây giờ, cô nữ cận vệ mới có thể từ từ đứng dậy. Cú đạp của Lâm Thần nó quá là khủng khiếp, đến hiện tại mà cô vẫn cảm thấy đau nhức là đủ hiểu uy lực của nó.

Tuy cơ thể vẫn còn vô cùng đau nhức, thậm chí trên bụng vẫn còn đỏ do cú đạp đó nhưng cô vẫn cố lết đôi chân của mình đi ra ngoài. Cô muốn chắc chắn rằng, Lâm Thần không thể chạy thoát.

Cô tin vào dược hiệu của thuốc, một liều nhỏ thuốc đó thì đến cả voi cũng phải lăn ra ngủ chứ đừng nói là tiêm cả một xi lanh như vậy. Điều cô quan ngại nhất là có ai khác động vào cậu chủ trong lúc ngủ, kể cả điều đó rất khó xảy ra nhưng cô vẫn phải kiểm tra.

Cắn răng chịu đựng cơn đau nhức, cô cố gắng đi theo hành lang, ánh mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh, một thân ảnh dựa vào tường xuất hiện trước mặt.

Khi nhìn thấy thân ảnh này, mắt cô sáng lên, vẻ mặt cũng không thể giấu nổi mà mỉm cười.

“ Đây rồi...cậu chủ đây rồi!”

Nếu những người quen biết cô ấy mà nghe thấy giọng này, chắc chắn bọn họ sẽ trừng cái ánh mắt nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được. Đây có phải là sát thần lạnh lùng, từng đánh cho không biết bao nhiêu người trong quân đội phải quỳ khóc đây không?

Từ từ đi đến trước mặt Lâm Thần, sau đó cô ngồi xuống, vẻ mặt thích thú ngắm nhìn.

Khi nhìn cậu ấy ngủ, trong lòng cô tràn ngập cảm giác tự hào. Bởi vì sau bao nhiêu nỗ lực, cô cuối cùng cũng có thể đánh bại cậu ấy, tuy rằng cách đánh bại này có chút vô liêm sỉ.

Từ từ bỏ nhẹ cái da giả, một gương mặt hoàn mỹ, tuấn tú đến mức rung động lòng người xuất hiện.

Cho dù cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đối mặt với cái khuôn mặt này, vẻ mặt của cô cũng không tự chủ đỏ lên. Nó thật sự quá đẹp, đẹp tới nỗi mà chính cô cũng bị mê hoặc trong đó.

Lắc đầu bỏ qua suy nghĩ đó, nếu để cô chủ biết được cái này, chắc chắn cô ấy sẽ nổi trận lôi đình. Cậu chủ chỉ có thể là của cô chủ, một người ngoài như cô cũng không dám mơ tưởng tới điều này.

Thấy xung quanh không có ai, cô mới cởi áo khoác của mình rồi từ từ che lên đầu Lâm Thần. Ý định của cô là sẽ cõng cậu ấy ra ngoài, rồi từ đó dùng xe riêng của mình chở cậu ấy về.

Tuy nhiên, ngay khi cô chuẩn bị ngồi xuống, một thân ảnh xinh đẹp đã xuất hiện ngay đầu hành lang. Điều đáng sợ là hiện tại, cô ấy đang cầm cho mình một cái gậy, hai chân chạy nhanh như gió tiếp cận đến cô nữ cận vệ.

Người đó chính là Nguyệt Sương. Khi cô nhận ra người nam sinh đang ngồi ngủ ở đó chính là Lâm Thần, tâm trạng của cô bỗng trở nên điên loạn.

Thật to gan! Anh ấy là người của cô, thế mà lại có kẻ không hề có mắt dám động tâm tư vào người anh ấy. Thật sự cô ta không biết chữ chết viết như thế nào ư?

Điên cuồng, tức giận là những từ để miêu tả hành động của Nguyệt Sương lúc này. Tính tình của cô có tính chiếm hữu mạnh, chỉ cần là món đồ mà cô yêu thích thì nhất định cô phải bảo vệ nó một cách an toàn. Đương nhiên, chính Lâm Thần là một “món đồ” mà cô rất coi trọng, vì thế, khi thấy nữ cận vệ định chạm vào người anh ấy, cô mới nổi điên xông lên.

Ánh mắt tràn đầy hận thù, cô vừa chạy vừa nói lớn với giọng vô cùng đáng sợ:

“ Cút ngay ra khỏi người anh ấy, con đàn bà khốn khiếp.”

Tuy rằng Nguyệt Sương tiếp cận ở một khoảng cách gần, bình thường thì những người khác không thể nào có phản ứng kịp được. Tuy nhiên, người mà Nguyệt Sương đang định tấn công đã từng huấn luyện trong quân đội.

Cô ấy có một phản xạ vô cùng nhạy bén, vượt xa cả người bình thường, vì thế nên ngay khi cây gậy gỗ đó chỉ cách lưng cô có vài xăng-ti-mét thì cô đã dùng tay để đỡ rồi.

Tuy nhiên, cô cũng không thể ngờ là Nguyệt Sương cũng chẳng phải dạng vừa. Tay của cô truyền đến một cảm giác đau nhức vô cùng, thậm chí, thân thể cô không tự chủ được mà phải lùi về sau vài bước.

Nhìn cô gái nhỏ nhắn cầm cái gậy gỗ trên tay, vẻ mặt cô trở nên đáng sợ, ánh mắt gay gắt nhìn chằm chằm Nguyệt Sương cùng cái giọng nói vô cùng bình tĩnh:

“ Cô là ai? Tại sao lại đánh tôi!”

Tuy nhiên, Nguyệt Sương không hề dùng lời nói mà lại dùng chính hành động của mình để đáp. Từng cú đánh của cô giống như muốn biểu lộ cái tâm trạng hiện tại của cô vậy.

Thấy Nguyệt Sương tung cước, cô cũng nổi giận, nhanh chóng dùng cước của mình đánh trả.

Mắt Nguyệt Sương đỏ ngầu, cơn tức của cô thậm chí còn khiến cô chẳng có cảm giác gì nữa. Càng đánh cô càng hăng, cô muốn cho ả ta biết hậu quả khi dám động vào anh ấy là như thế nào.

Sau một hồi đánh, nữ cận vệ dường như bị yếu thế trước những đòn tấn công mạnh mẽ của Nguyệt Sương. Trong lòng cô lúc này chỉ muốn chửi ầm lên, tại sao đang yên đang lành lại xuất hiện một cô gái điên loạn như này. Đáng sợ hơn là những đòn đánh toàn là đòn hiểm, cô chỉ cần không chú ý thì chắc chắn là xương của cô sẽ bị nứt, thậm chí là gãy... Đúng là một cô gái độc ác.

Nếu là ở trạng thái bình thường thì cô còn có thể đánh một trận. Dù sao, thân là người trong quân đội, mấy cái đòn này cô vẫn có thể khống chế được. Tuy nhiên, điều đáng buồn là cô bị cậu chủ tung một cước, khiến cho cơ thể cô yếu đi một cách đáng sợ, thêm cả việc cô ta còn đánh lén cô nữa. Vì vậy, cô mới rơi vào thế bị động như vậy.


Ở bên khác, Nguyệt Sương cũng chẳng khá một chút nào. Đau nhức, mệt mỏi và tê buốt từ khắp nơi trên cơ thể. Chưa bao giờ, cô lại gặp một đối thủ mạnh như vậy.

Nếu Lâm Thần nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Nguyệt Sương, chắc chắc cậu sẽ điên loạn chạy đến bảo em ấy dừng lại. Bởi vì hiện tại, cả chân và tay của cô ấy đều tràn ngập vết bầm tím, thậm chí có cả máu do trận chiến vừa nãy.

Dường như vì tình yêu, Nguyệt Sương chẳng hề quan tâm bất cứ thứ gì, kể cả cho dù điều này có thể làm hại bản thân. Cô chỉ cần biết, Lâm Thần là người trong mộng của cô, chỉ có cô mới được quyền động chân động tay với anh ấy, không một ai ngoài cô được phép xâm phạm đến thân thể đó.

Thân thể nữ cận vệ cũng đạt đến giới hạn, thấy Nguyệt Sương còn tung đòn hiểm, cô gằn giọng hét lớn:

“ Tôi là cận vệ của tiểu thư Linh Nhi. Nếu cô còn động thủ vô cớ, chắc chắn cô sẽ phải hối hận.”

Nghe đến hai chữ “Linh Nhi”, Nguyệt Sương bỗng dưng tỉnh hồn. Có vẻ như hai từ đó có lực ảnh hưởng vô cùng lớn, kể cả đối với một tiểu thư cao quý như cô.

Thấy Nguyệt Sương đã ngừng tấn công, cô lúc này mới thả lỏng thân thể rồi ngã xuống. Trước khi ngã, cô ấy có nói:

“ Cô đừng có mơ tưởng động vào cậu ấy, đó chính là cậu chủ tương lai. Nếu như cô dám, chắc chắn...”

Chưa kịp nói hết, hai mắt cô ấy nhắm chặt. Có vẻ như trận chiến vừa nãy đã tiêu hao hết sức lực còn lại của mình.

Đến lúc này, Nguyệt Sươn mới tỉnh hồn, cái cảm giác đau nhức đến tận xương tủy đã bắt đầu ngấm. Cô không tự chủ khuỵu chân, vẻ mặt đau khổ chịu đựng.

Nụ cười trên môi Nguyệt Sương bỗng nở rộ, không vì điều gì khác, chính là do cô đã cứu lại được tình yêu của mình. Người mà cô đang yêu, hiện tại đang ngồi trước mặt cô.

Nhìn ngó xung quanh, ngoài nữ nhân kia ra thì không có một ai cả. Cộng thêm ở ngoài có rất nhiều bảo vệ, vậy nên cô không thể ở lại đây lâu.

Để tránh cho những người khác nghi ngờ, cô lấy một cái điện thoại ra, gọi vào một số lạ... Sau khi đầu dây kia đến, cô mới nói một cách nghiêm trọng:

“ Dùng chiếc xe thường, đi đến địa điểm... Không được để ai theo dõi, tôi muốn trong khoảng thời gian nhanh nhất có một chiếc đậu ở đó.”

Nói xong, Nguyệt Sương rút sim ra, bẻ gãy chúng rồi ném vào thùng rác. Ngay sau đó, cô lấy trong tay một chai cồn, từ từ xịt khắp nơi này, thậm chí cô còn không ngần ngại dựng một hiện trường giả.

Sở dĩ cô phải đau đầu làm như vậy là do chính hai từ “ Linh Nhi” mà cô ả kia nhắc đến.

Nếu nói ai mà cả gia đình cô không thể chọc được thì không ai khác chính là Linh Nhi. Chỉ cần nghe mẹ cô nói sơ qua là cô cũng đủ hiểu sự đáng sợ rồi.

Một câu nói vu vơ có thể khiến cho người khác lên trời, tuy nhiên cũng có thể đẩy người đó xuống đáy thẳm. Cô còn nghe nói là cả cái thành phố này thì toàn bộ đều là do cô ấy xây dựng, nghe vậy cũng đủ cho người ta sởn da gà.