Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 230: Trúng thuốc mê




Những điều trên chưa phải là tất cả, quan trọng nhất, cậu ấy xứng đáng là người được cô tôn trọng. Từ dung mạo, tính cách cho đến từng hành động... mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.

Cô chủ cũng rất thích cậu ấy, tại sao hai người lại không thể đến với nhau. Vì tình yêu, người ta sẵn sàng làm mọi thứ... và chính cô cũng từng nghe từ miệng của cậu chủ là cậu ấy cũng rất yêu quý cô chủ.

Chẳng lẽ, chỉ vì một lý do ngớ ngẩn này, cậu chủ lại phải rời xa cô chủ ư? Điều này thật là vô lý !

Nếu mà Lâm Thần nghe được những lời này, chắc chắn cậu sẽ tức đến mức muốn ngất. Nếu vấn đề trong miệng cô ấy nói đơn giản như vậy, cậu đã làm từ lâu rồi. Ở cùng với Linh Nhi, chỉ cần làm cho cô ấy không vui thì đó đã là chuyện lớn rồi chứ chưa nói đến việc thay đổi cả tính cách đó.

Hiện tại, Lâm Thần đang từ từ lết đi, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, tay chân run rẩy có thể ngã bất cứ lúc nào. Cái thứ thuốc chết tiệt, nó đang càng ngày càng ăn mòn tâm trí cậu

Thậ buồn cười, cậu có cảm giác giống như mình rất có duyên với thuốc ngủ. Chẳng lẽ, chỉ vì muốn bắt cậu, đến cả thứ thuốc đáng sợ này cũng dùng hay sao?

Trong mắt cậu, khung cảnh trước mặt giống như bị chia hai, mờ mờ ảo ảo. Đến lúc này, cơ thể cậu mới hoàn toàn suy sụp. Hai chân khuỵu xuống, đôi bàn tay cũng không thể cầm được thứ gì, mí mắt nặng trĩu...

Cố gắng dùng chút sức lực còn lại, cậu chỉ có thể dựa mình vào bức tường gần đó. Hiện tại, cậu chỉ có thể ngồi đó, đợi chờ mình từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn còn suy nghĩ về nhiều thứ: Lời hứa của cậu đối với Tiểu Ngọc, Ngọc Băng rồi cả Thanh Tuyết... thậm chí cả lời hẹn đấu đối với cô gái đanh đá Nguyệt Sương đó...

“ Rất xin lỗi... anh không thể giữ lời hứa.”

Lời nói đắng chát, uất ức và tuyệt vọng. Cậu thừa hiểu rằng, khi cậu nhắm mắt, thứ chờ đợi tiếp theo cho cậu đó chính là sự “trả thù” điên cuồng của Linh Nhi. Mà sự trả thù này rất có khả năng là cậu sẽ phải trả bằng cả đời của mình.

Không cam lòng! Cậu không hề muốn như vậy! Tuy nhiên, lúc này cậu phải làm sao? Không một ai có thể cứu được cậu cả. Thân thế của Linh Nhi vô cùng lớn, sẽ chẳng có một ai dám chọc vào một cái tổ ong lửa đó để cứu một người như cậu cả.

Thật là buồn cười khi cho rằng cậu có thể xây dựng một công ty sánh ngang với Linh Nhi. Thế mà chưa kịp thành lập, cậu đã thua rồi. Thậm chí còn thua một cách thảm hại.

Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ sâu. Một giấc ngủ mà cậu chẳng hề muốn.

Ở bên ngoài, Tống Hào đang dùng cái vẻ mặt gượng cười. Hiện tại, hắn cũng đã bình tĩnh hơn. Thậm chí, hắn còn cảm thấy may mắn vì vừa nãy không hề động chân động tay.

Lý do thì rất đơn giản, thế lực này hắn không dám chọc nổi. Thảo nào, khi hắn mời, cô ta lại làm nhục hắn như vậy... Người ta chức cao vọng trọng, không một ai dám tỏ vẻ, thế mà hắn- một tên ất ơ không có chỗ dựa lại bày trò tính kế với cô ấy. Đây chẳng khác nào đang tự dìm chết mình cả.

Trong khi hắn đang suy nghĩ, một chiếc xe màu hồng sang trọng từ xa xa đi đến hướng này. Nếu những người khác, khi nhìn chiếc xe thì sẽ cho là đó chỉ là một chiếc xe sang trọng. Nhưng đối với một tên hay tiếp xúc với giới thượng lưu như hắn, khi nhìn thấy chiếc xe này, trong mắt hắn giống như nhìn thấy tiên vậy.

Chiếc xe này nếu không phải người trong nghề thì sẽ không thể biết được độ hiếm của nó. Hơn nữa, đây là phiên bản độc quyền, không thể định giá, nó thường dùng để tặng cho mấy con em siêu giàu và quyền lực trọng thành phố này.

Tống Hào nở một nụ cười, vẻ mặt chờ mong tự nói với mình:

“ Chỉ cần quen biết được người này, sự nghiệp của mình cũng sẽ thăng tiến vượt bậc mà thôi”

Tuy người này không thể so địa vị, tiếng nói với đại tiểu thư khủng bố như Linh Nhi nhưng người đi trên chiếc xe này cũng là một thế lực rất mạnh rồi. Chỉ cần người này nói tốt một câu, hắn chắc chắn sẽ có thể nắm gọn công ty này trong tay.


Hắn tự tin là có lý do. Ở chỗ này, chỉ có hắn là người có quyền lực cao. Người này muốn đến đây thì chỉ có thể gặp hắn, hay thậm chí chính là tìm hắn.

Hắn cũng chẳng biết tại sao, một người địa vị cao, sức ảnh hưởng lớn như vậy lại có thể chịu đến một nơi rách rưới như này. Mà hắn cũng chẳng quan tâm, hiện tại, hắn cần phải bày ra đủ tư thế nịnh nọt để có thể gây được sự chú ý tốt.

Rất nhanh chóng, chiếc xe sang trọng đã đỗ gọn ở bãi đỗ xe gần đó. Cánh cửa xe từ từ mở ra, một cô gái ăn mặc với bộ đồ học sinh bước ra từ chiếc xe.

Mọi người đều trầm trồ nhìn cô ấy. Các cô gái thì đều ghen tỵ khi mà chỗ nào trên người cô gái này đều là hàng hiệu. Còn các cậu con trai thì đều mê đắm trước vẻ đẹp duyên dáng, đôi chân thon dài cùng với ánh mắt đen nhánh đó.

Kể cả cô ấy có che mặt thì cũng là một thứ thu hút mọi ánh nhìn, đó không ai khác chính là Nguyệt Sương. Đây là lần đầu tiên, cô tự mình đi xe đến chỗ làm của một người khác.

Nhìn cái công ty cùng mấy cái ánh mắt ghen tỵ cùng dơ bẩn từ đám người xa xa, cô nhíu chặt lông mày. Đây là cái công ty mà anh ấy làm sao? Nó còn chẳng to bằng cái nhà kho của cô.

Nếu không phải là vì Lâm Thần, cô đã rời khỏi đây ngay tức khắc. Nhưng khi nghĩ đến cái cảm giác bất ngờ của anh ấy , trong lòng cô lại phấn khích đến mức chỉ muốn nhảy dựng lên.

Nhìn cái đám người đang cố gắng tạo dáng, cô chỉ muốn đóng cái mắt lại. Quá cay mắt! Bọn họ nghĩ mình là ai? Cô chỉ muốn tìm anh ấy mà thôi, việc quái gì mà phải cố tạo ra cái dáng buồn nôn kia.

Tuy nhiên, tìm đi tìm lại, cô không thấy hình dáng của anh ấy ở đây, nếu không phải tình báo nói, cô cũng sẽ không tin anh ấy ở đây.

Tống Hào đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn từ từ đi đến gần Nguyệt Sương. Khi thấy Nguyệt Sương nhìn hắn bằng cái ánh mắt khó chịu, hắn mới ngừng chân, vẻ mặt cung kính nói:

“ Không biết ngọn gió nào đã đưa vị tiểu thư đến thăm công ty chúng tôi ạ? Nếu tiểu thư không phiền thì chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc, mong tiểu thư có thể...?”

Tuy nhiên, hắn chưa kịp nói hết, Nguyệt Sương đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói:

“ Lâm Thiên hiện giờ đang ở đâu?”