Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 229: Phản bội




Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thần trầm mặc. Vẻ mặt cậu trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ một vấn đề lớn.

Thấy Lâm Thần có vẻ đang lo lắng, nữ cận vệ cũng chẳng muốn giữ lấy thể hiện mình, cô thậm chí còn khom đầu xuống, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trông vô cùng đáng thương.

“ Hiện tại, cô chủ đang rất nhớ cậu. Có thể, nếu cậu không về, cơ thể của cô chủ sẽ không chịu nổi mất...”

Nữ cận vệ khóc lóc thảm thiết khiến cho Lâm Thần có chút động lòng. Mặc dù vậy, nỗi ám ảnh từ Linh Nhi vẫn còn in dấu trong đầu cậu, rất khó để xóa nhòa.

Cậu tin chắc chắn, nếu dám trở về, tương lai của cậu sẽ vô cùng tăm tối. Thậm chí, đáng sợ hơn, những thứ mà cậu có thể nhìn thấy chỉ là một căn phòng không hề có lối ra.

“ Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng hiểu ra vấn đề rồi ư?”Nữ cận vệ thấy Lâm Thần từ từ đi tới, cô mới nói một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Cô cảm thấy mình sắp đạt được mục đích rồi. Chỉ cần cậu chủ về thì cô chủ sẽ vui vẻ trở lại. Thậm chí, cô còn cảm thấy cậu chủ còn có thể khiến cho cô chủ tươi cười giống như một thiếu nữ vậy. Đấy mới là thứ nên có của một cô gái chứ...

Lâm Thần đưa tay ra cho cô, vẻ mặt có chút u sầu nói:

“ Cô đứng dậy đi”

Thấy cậu chủ có lòng giúp, cô cũng không ngần ngại, một tay bắt lấy bàn tay của Lâm Thần rồi từ từ đứng dậy.

Sau khi phủi phủi đi bụi ở trên người, cô mới tỏ vẻ háo hức nói:

“ Vậy...chúng ta..”

“ Xin lỗi cô! Tôi không thể về được!”

Câu nói đó chẳng khác nào một cái dao đâm thẳng vào người cô ấy. Vẻ mặt cô ngơ ngác nhìn Lâm Thần cùng với giọng nói vô cùng nghi ngờ:

“ Tại sao??? Chẳng lẽ cậu không hề quan tâm tới cô chủ hay sao?”

Lâm Thần cũng đau xót lắm chứ. Tuy nhiên, cậu còn có rất nhiều thứ cần giải quyết, hơn nữa, cậu còn có gia đình, có Tiểu Ngọc, rồi còn vô vàn thứ nữa... Vậy nên, cậu mới từ chối như vậy.

“ Tôi xin lỗi... cô hãy chuyển lời cho Linh Nhi rằng tôi vẫn khỏe, cô ấy hãy ăn uống thật nhiều để giữ gìn sức khỏe. Nếu có dịp, tôi chắc chắn sẽ đến thăm cô ấy.”

Lâm Thần cắn răng nói từng từ. Có lẽ, trong thâm tâm cậu không hề muốn, nhưng bởi vì hoàn cảnh, cậu mới phải nói như vậy.

Tuy nhiên, một chuyện ngoài ý muốn, cô cận vệ thở dài nói khiến cho Lâm Thần có chút ngỡ ngàng:

“ Dạ... tôi sẽ chuyển lời cho cô chủ.”

Lâm Thần thực sự cũng không dám tin những gì mình nghe. Cứ như vậy, cô ấy đã tha cho mình sao? Cậu còn tưởng mình sẽ phải nói chuyện dài dài để khuyên cô ấy chứ.

Nhìn biểu cảm có vẻ bình tĩnh hơn của cô ấy, chỉ là vẻ mặt có chút buồn tủi. Cậu không kìm được lòng, lấy trong tay chiếc khăn tay rồi từ từ đưa đến cho cô ấy:

“ Cô hãy lấy khăn tay này mà lau nước mắt.”

Một chiếc khăn tay rất nhanh đã được Lâm Thần lấy ra. Cô ấy cũng đưa tay giống như bình thường, điều này khiến cho Lâm Thần không hề đề phòng.

Đó cũng là một điều tai hại đối với cậu, bởi vì ngay khi chiếc khăn đó được trao tay cô nữ cận vệ đó. Tay còn lại của cô ấy rút ra một cái kim tiêm nhỏ đâm thẳng vào đùi cậu.


Lâm Thần tuy rằng phản xạ nhanh nhưng ở khoảng cách gần cùng với sự không phòng bị, cộng thêm độ chuyên nghiệp đến từng hành động của cô ấy đã làm cho cậu trúng mũi kim.

Lâm Thần tức giận đến mức điên loạn, một cước thẳng vào bụng của cô nữ cận vệ đó. Đây chính là lần đầu tiên, cậu dám ra chiêu như vậy.

Cậu thừa biết, nếu không làm vậy, kế tiếp người bị tóm chính là cậu.

Đúng như dự đoán, cô ấy cũng không ngờ Lâm Thần lại tung đòn nhanh như vậy. Một tiếng “rầm” vang ra, cô bị cú đạp đánh bay ra vài mét.

Lâm Thần hiện tại mới rút cái mũi kim ra. Trong xi lanh không còn chút dịch nào, chỉ cần nhìn thấy là đã hiểu là toàn bộ thuốc trong đó đều đã được truyền vào người cậu.

Cái cảm giác tê tê đầu chân khiến cho cậu có cảm giác không ổn. Cậu lúc này mới nhìn cô nữ cận vệ đang ôm cái bụng cắn răng chịu đau, vẻ mặt vô cùng khó chịu cùng tức giận quát:

“ Cô làm trò quái gì vậy?”

Nói xong, Lâm Thần cũng không chịu nổi mà quỳ xuống. Cái cảm giác mệt mỏi cùng mất sức từ từ đến. Đến bây giờ, cậu mới hiểu, hóa ra cô ta làm chính là muốn dụ cậu tới gần để thực hiện kế hoạch.

Bị cậu chủ đạp một cước nhưng cô ấy không hề buồn, thậm chí, cô còn nở một nụ cười vô cùng quái dị. Tuy rằng cả cơ thể không thể đứng dậy lúc này, nhưng chỉ cần một thời gian nữa, cậu chủ sẽ nằm gọn trong bàn tay của cô. Vì vậy, cô mới cắn răng chịu đau nói:

“ Cậu chủ vẫn nên theo chúng tôi quay trở về đi. Thuốc ngủ đó là do quân đội đặc chế, công dụng vô cùng mạnh. Cậu chỉ cần ngủ một giấc, chuyện còn lại cứ để tôi lo”

“ Tôi đúng là mắt mù, thật sự lúc đầu lại đi cứu một tên phản bội như cô.” Lâm Thần gằn giọng nói.

Nói xong, Lâm Thần cố gắng đi ra ngoài cửa. Hai chân run rẩy khiến cho cậu phải dùng cái gậy nhặt bên cạnh để có thể dìu được cơ thể ra ngoài. Tuy quãng đường chỉ có vài mét nhưng có vẻ Lâm Thần phải đổ rất nhiều mồ hôi mới có thể bước ra ngoài.

Thấy Lâm Thần bước ra ngoài, cô cũng chỉ nhìn chứ không đuổi theo. Bởi vì cô tin rằng, vài phút nữa, cậu chủ sẽ phải ngủ một giấc mà thôi.

Bị cậu chủ gắn mác phản bội, cô cũng buồn chứ. Một người trọng ơn như cô mà lại đi phản bội một người, đó chính là nỗi ô nhục của cô.

Suy cho cùng, cô làm như vậy cũng là vì tốt cho cả cô chủ và cậu chủ. Cậu chủ giống như nguồn sống của cô chủ vậy, mất đi cậu chủ, cô chủ giống như một cái xác vô hồn vậy.

Còn cậu chủ thì đang kiếm tiền, tại sao lại phải chịu khổ làm ở cái công ty rách rưới này chứ. Cậu ấy chỉ cần ngồi ở nhà là có rất nhiều tiền cơ mà.