Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 227: Truy tìm Lâm Thần




Hành động của nữ cận vệ chẳng khác gì một con dao đâm toạc vào lòng tự trọng của Tống Hào. Chưa bao giờ, hắn lại phải chịu nhục nhã như vậy.

Hắn trong lòng vô cùng tức giận. Những người xung quanh chỉ trỏ, những tiếng bàn tán xôn xao... tất cả giống như những mũi tên đâm vào tim gan hắn, đau không tả xiết.

Tuy nhiên, hắn không dám làm gì cả. Cô ta là cận vệ của vị tiểu thư đó, nếu hắn chỉ cần để cô ta không cao hứng, chắc chắn ngày mai sẽ là ngày giỗ của hắn. Vậy nên, kể cả hiện tại hắn trong lòng như muốn phát điên, thì hắn vẫn cố gắng nở nụ cười một cách gượng gạo đối với nữ cận vệ này.

Còn đối với cô nữ cận vệ đó. Khi thấy Tống Hào mời một ly, cô chỉ biết cười lạnh. Thân là cận vệ, cô chỉ cần nhìn hắn là đã biết sơ sơ ý đồ của tên này. Nụ cười nham hiểm cùng ánh mắt như có như không đảo qua trên người cô là đủ hiểu cái phẩm chất rách nát của tên này rồi.

Hắn tưởng mình là thần thánh chắc? Cô từ trước đến nay, chưa bao giờ cô lại cho người khác nhảy lên đầu cô ngồi trừ cô chủ và cậu chủ cả. Vậy nên, cô mới ra bài này, đây chính là cách vừa đơn giản lại vừa hiệu quả để có thể bẻ nát cái lòng tự trọng của tên này.

Tuy nhiên, hắn ta vẫn có thể cười được sau hành động này. Điều này khiến cho cô có chút ngạc nhiên. Thông thường, tên này hẳn sẽ phải nổi khùng lên chứ. Khi đó, cô cũng sẽ có cớ để cho tên này ăn một cước của cô. Nhưng hắn làm vậy thì thực sự cô cũng chẳng còn cách nào cả.

Vì vậy, sau khi đổ xong ly rượu, cô mỉm cười nói với Tống Hào bằng giọng lạnh lùng:

“ Tôi không hay uống rượu, nhưng rất may là tôi thấy một bãi c*t trên đầu anh. Vậy nên anh không cần cảm ơn tôi đâu.”

Lời nói chẳng khác nào đang chửi thẳng mặt Tống Hào cả. Đến những người xung quanh cũng phải hít một hơi khí lạnh khi nghe thấy lời này. Thật không hổ danh là cận vệ của Linh Nhi. Quá bá đạo, độc đoán và tàn độc...

Không có một từ nào để có thể diễn tả được nỗi ô nhục của Tống Hào hiện tại. Tại sao một cô gái xinh đẹp cao quý như vậy lại phát ra những từ ngữ nặng nề như thế.

Bàn tay hắn nắm chặt lộ rõ gân xanh, vẻ mặt đỏ như trái ớt chuông. Hắn hiện tại chỉ muốn tung một cước vào cái mặt cười đùa của nữ cận vệ đó. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể giải được nỗi ô nhục trong lòng.

Tuy nhiên, sau một hồi lâu, trước ánh mắt sắc bén của cô ấy, tay của hắn giống như mất hết sức lực, từ từ buông ra.

Hắn hiện tại mới biết tại sao những tên doanh nhân giàu có lại phải run sợ trước cô gái mang tên Linh Nhi này. Chỉ là cận vệ của cô ấy thôi mà đã hành xử một cách ác độc như thế này, không biết nếu như chính vị tiểu thư đó xuất hiện thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Không thấy Tống Hào động thủ, nữ cận vệ cười lạnh. Một tay chỉ vào đám người, đầu quay mặt nhìn những nam vệ sĩ nói:

“ Mau chóng tra soát hết toàn bộ người ở đây cho tôi.”

Ngay khi vừa nói, tất cả nam vệ sĩ đằng sau đều nghiêm túc đi đến từng người. Mọi người ở đó cũng rất phối hợp, ai ai cũng làm theo. Bởi vì bọn họ đều biết, cô gái này là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.


Cô nữ cận vệ thấy Tống Hào vẫn chỉ đứng im đó, ánh mắt cô nhìn thẳng vào trong công ty cùng với lời nói nghiêm túc đối với Tống Hào:

“ Có phải tất cả mọi người đều đã tập hợp đông đủ ở đây không?”

Cảm nhận được sát khí truyền ra từ người cô cận vệ, cả thân thể Tống Hào run rẩy, hắn không dám chần chừ nói thật:

“ Dạ...dạ thưa cô. Tất cả mọi người trong công ty đều ở ngoài này, ngoại trừ một người.”

Ngay khi vừa nói xong, hắn không thấy bóng dáng của cô ấy đâu nữa. Lúc này, cái cảm giác áp lực đó mới được gỡ bỏ, hắn ngã quỵ xuống thở hộng hộc, vẻ mặt hoảng sợ tự nói:

“ Đây...đây là cô gái ma quỷ chứ không phải người.”

Lúc này, nữ cận vệ đó đang tra tìm từng căn phòng. Cô thừa hiểu tính cách của cậu chủ. Tuy rằng cô không chắc chắn cái người còn lại là cậu chủ, nhưng chỉ bằng hành động chạy trốn này của cậu ta là cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ rồi.

Tuy cô chỉ tiếp xúc với cậu chủ một chút nhưng một vài tính cách của cậu ấy, cô vẫn có thể hiểu được. Cô đoán chắc chắn rằng cậu ấy đang muốn chạy trốn khỏi cô. Bởi vì cô biết, cậu ấy dường như không muốn ở cùng cô chủ.

Cầm trên tay cây súng điện, cô đi từ từ vào từng căn phòng với tâm trạng đề phòng. Với cô, Lâm Thần ngoài là một người đàn ông vô cùng quyến rũ và lịch lãm, cậu ấy còn rất giỏi về khoản chạy trốn và đánh đấm. Cô, người đã từng huấn luyện nghiêm khắc, cuối cùng thì sao? Chính cậu chủ là người đánh bại cô liên tục.

Ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh, cô vừa đi từng căn phòng vừa nhìn xung quanh. Chỉ cần có động tĩnh, chắc chắn là cô sẽ bắn.