Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 215: Bữa ăn đặc biệt- Ngoại truyện P9




Lâm Thần cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cái cảm giác nóng bừng trong người càng ngày càng khiến cho cậu trở nên mơ hồ. Cảm giác đói khát một thứ gì đó lúc nào cũng xuất hiện nhan nhản trong đầu.

Cô ấy không trói cậu lại như những lần trước, thậm chí, cô ấy còn đối xử vô cùng thân mật với cậu. Càng ngày, khi nhìn vào thân thể Linh Nhi, cái cảm giác khó chịu, nóng ran đó lại hành hạ tâm trí.

Cậu biết cách để xóa đi nỗi khó chịu đó nhưng chính cậu lại ngăn cấm. Cậu biết rõ, chỉ cần làm chuyện ấy xong thì cô ấy sẽ có đủ các cách để giam cầm cậu. Đây chính là một mồi nhử để làm cho cậu dính bẫy tình.

Nhưng mà, thực sự cô ấy quá thâm độc. Lúc nào cũng ở cạnh cậu, bày ra bộ dáng xinh đẹp, quyến rũ nhất có thể.

Ngày thì cô ấy mặc một bộ đồ học sinh với dáng vẻ nghiêm túc giống như nữ thần. Hôm thì cô ấy lại mặc một bộ đồ bơi bó sát lộ ra những đường cong mê người trên cơ thể, khiến cho ai nhìn vào cũng phải nuốt nước bọt... Rồi còn cả hầu nữ, tổng đài, idol... Mỗi lần cậu thấy là cái cảm giác đó lại khiến cho cậu vô cùng khó chịu.

Thân là bạn trai nhưng lại không dám làm gì. Nếu như cô ấy bình thường như bao cô gái khác thì cậu sẽ chấp nhận. Tuy nhiên, tính tình của cô ấy có phần độc chiếm vô cùng khủng khiếp, cậu không dám tiến xa hơn, chỉ sợ khi làm vậy thì cô ấy sẽ giam cầm cậu ở đây mãi mãi.

Vậy nên, cậu cắn răng chịu đựng, kể cả cho dù cô ấy có làm bất cứ điều gì thì cậu cũng sẽ không để ý. Cậu muốn cho cô ấy nản chí, từ đó, có lẽ cậu sẽ có một con đường thoát chăng?

Nghĩ là vậy nhưng cô ấy luôn luôn tìm đủ mọi cách để khiến cho tâm trí cậu xao động... Nào là dùng những lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ, rồi còn cả hành động ôm chặt cậu không rời nữa chứ. Đáng sợ hơn, cô ấy còn thay đồ ngay trước mặt cậu, quần áo cô ấy đang mặc thậm chí còn ném cho cậu...

Càng chống chọi với nó, cậu càng mệt mỏi, cho đến hiện tại, cậu có cảm giác như mình sắp không chịu được. Nếu cứ tiếp diễn, chắc chắn cậu sẽ là người bại trận... Cậu nhất quyết không thể để cô ấy đạt được ước nguyện.

Dùng hết sức lực còn lại, cậu cắn răng đứng dậy. Khuôn mặt soái khí tràn ngập sự mệt mỏi. Cậu dùng tay chống đỡ lấy thân thể, từ từ lết đi. Nhìn cậu bây giờ, chẳng ai nghĩ rằng cậu lại bị một cô gái xinh đẹp “hành hạ” đến mức này cả.

Tay chân run rẩy, ánh mắt mơ hồ đi đến chiếc bàn đó, nơi đó chính là chiếc chìa khóa mà cô ấy để đó. Cậu đã quan sát rất kỹ, cô ấy thường xuyên cầm chiếc chìa khóa đó trong tay. Vậy nên cậu tin chắc nó chính là chiếc chìa dùng để mở ổ khóa ở chân cậu.

Chỉ cần mở được, cậu sẽ cố gắng bò ra ngoài. Cái vòng cổ đó tuy là có thể khiến cho cậu bị giật nhưng tầm hoạt động không quá xa. Thế nên, chỉ cần có một cơ hội, dù là nhỏ nhoi, cậu cũng phải bắt lấy.

Cầm trên tay chiếc chìa khóa, cậu có cảm giác giống như mình đạt được một thứ gì đó vô cùng quý giá. Tay cậu cầm chặt chiếc chìa, vẻ mặt hạnh phúc nói nhỏ

“ Cuối cùng...cuối cùng...mình cũng...”

Cuối cùng cái gì vậy anh iu&LT3

Đột nhiên, từ bên ngoài, một thân hình diễm lệ quyến rũ xuất hiện. Hai tay cô ấy đang đẩy một cái xe thức ăn đến. Lúc này, cô ấy đang khoác trên người một bộ váy của nữ hầu trông vô cùng dễ thương. Tuy vậy, cậu lại cảm thấy ánh mắt như có như không nhìn thẳng vào cậu.

“ Anh định chạy trốn khỏi em hay sao?” Linh Nhi đứng đó, vẻ mặt tươi cười nhìn cậu.

Lâm Thần trong lòng hoảng sợ, tuy nhiên rất nhanh cậu đã cố gắng khống chế lại cảm xúc, kết hợp cùng với vẻ mặt cố gắng gượng cười nói:

“ Em...em nói cái gì vậy, anh chỉ cảm thấy hơi mỏi nên mới đứng dậy.”

Linh Nhi nhìn chằm chằm cậu không rời, ánh mắt vô cùng sắc bén giống như muốn nhìn thấy suy nghĩ trong đầu cậu. Cậu lúc này chỉ biết đứng đó, khống chế lại cái cảm xúc run sợ và thèm khát trong người.

Một lúc lâu sau, Linh Nhi mới thay đổi vẻ mặt, mỉm cười nói:

“ Em xin lỗi... thôi cũng muộn rồi...hai chúng ta cùng ăn nha!”

Lâm Thần cũng thở dài một hơi, tuy nhiên, khi cậu nhìn trên bàn ăn, tâm trạng cậu lại trở nên căng thẳng.

Toàn là những thứ tăng cường sinh lực đó, hơn nữa, một bát canh nhân sâm được đặt chính giữa chính là thứ khiến cho cậu sợ hãi. Môi cậu run bần bật, ánh mắt lo sợ nhìn Linh Nhi đang vui vẻ ca hát dọn bàn ăn.

Cậu chỉ nhìn cô ấy rồi cũng phải ngồi vào bàn ăn. Thực sự, cậu không dám nói một câu nào làm cho cô ấy không vui, nếu như làm vậy, kết cục cậu nhận được sẽ vô cùng thảm... Miệng cậu bị đau cùng với mùi hương của cô ấy tràn ngập là một ví dụ, đó chính là kết cục của việc chống lại lời của Linh Nhi.

Tuy nhiên, trên bàn lại không có nước, một thứ duy nhất khiến cho cậu có thể chống lại được những thứ đại bổ kia. Thấy Linh Nhi vui vẻ nhìn cậu, dường như cô ấy không có ý định lấy cốc nước, vậy nên, cậu mới cố gắng tỏ ra mỉm cười hỏi:

“ Hình như trên bàn không có cốc nước thì phải? Hay là để anh ra lấy nhé!”

Trong tâm cậu, việc này dường như cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ. Dù sao, nước uống trong bữa ăn cũng là một việc vô cùng bình thường... Tuy vậy, Linh Nhi lại lắc đầu cùng vẻ mặt nghi hoặc nói:

“ Nước em đã chuẩn bị rồi mà, anh không nhìn thấy sao?”


Lâm Thần nghe vậy, ánh mắt cậu nhìn toàn bộ bàn ăn. Tuy món là rất nhiều nhưng không hề có một cốc nước... Tại sao cô ấy lại bảo như vậy nhỉ? Rõ ràng là không hề có một ly nước nào?

Nhìn đi nhìn lại, mãi khi mà mắt cậu mỏi thì mới chắc chắn rằng trên bàn không hề có cốc nước nào. Cậu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô ấy và nói:

“ Ở đâu vậy em..anh không thấy.”

Lúc này, Linh Nhi đột nhiên nở nụ cười nhè nhẹ,từ từ bước xuống ghế, đi gần tới cậu.

“ Anh...anh đã làm sai điều gì sao?” Vẻ mặt cậu run sợ nói.

Linh Nhi lúc này đã đi đến trước người cậu. Vì cậu đang ngồi vào bàn nên chiều cao hai người là tương đương. Cậu cố gắng lẳng tránh mặt cô ấy nhưng dường như Linh Nhi đã biết trước. Một tay giữ chặt đầu cậu, mặt đối mặt.

Lâm Thần cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tuy nhiên, trán cậu vẫn đổ mồ hôi.

“ Ha... anh cũng không khát lắm. Em đừng làm vậy, anh sợ.”

“ Nước sao... Em sẽ cho anh uống nước ngay bây giờ.”

Ngay sau lời đó. Cô ấy dí chặt miệng mình vào cậu...Lâm Thần chỉ cảm giác được có từng thứ gì đó ngọt ngọt chảy vào miệng cậu.

Ngay sau đó, Linh Nhi mới nhả miệng cậu, đôi môi cô ấy vẫn còn dấu vết của hành động vừa nãy. Động tác dùng tay ấn nhẹ miệng cậu để cho cậu không nhả ra cùng với lời nói giống như ra lệnh:

“ Nuốt!!!”

Khi nghe thấy lời này, dường như cơ thể cậu đang nghe theo lời của cô ấy, một tiếng “ực” từ cổ họng cậu truyền ra... Lúc này, Linh Nhi mới hài lòng gật đầu nói:

“ Anh vừa uống nước rồi đó. Anh cảm thấy nước ấy có vị như thế nào!”

Lâm Thần thực sự suýt chút nữa đã phát cuồng vì hành động này. Sau khi nghe lời đó, cậu giống như chết đứng, ánh mắt ngơ ngác nhìn cô ấy:

“Nước em bảo...chẳng lẽ...”

“ Đúng vậy, nước hôm nay anh uống chính là nước bọt của em...”

Edit: Tởm